Hư Lộ

Chương 103: Cuộc chiến đoạt bảo


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 103: Cuộc chiến đoạt bảo

– Thật là khốn kiếp, nếu biết trước gặp phải cục đá cản đường này thì ta đã mang thêm linh thạch dự phòng theo rồi. Hiện tại, số linh thạch không đủ chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trong phòng khách quý của mình, Hạ Chấn Thiên đang ôm đầu không biết phải làm thế nào. Lúc đầu lão dự trù cho dù có kẻ tranh giành thì cũng không đến nổi kẻ sống ta chết thế này nên chỉ mang theo mười lăm ức linh thạch. Đối với một tông môn hai sao thì mười năm ức linh thạch đã là một lượng tài phú rất lớn rồi, với lại Minh Hoàng Tông cũng không phải giàu có dư giả hay có thế lực chống lưng như những liên minh chính tà kia. Hiện tại đối phương đã dám bỏ ra đến hai mươi ức linh thạch, xem chừng muốn dồn hắn vào đường cùng. Lúc này, tên thần bí nhân đi cùng mới khô khốc thốt lên một chữ ngắn gọn:

– Cướp

Nghe câu trả lời của đối phương xong, Hạ Chấn Thiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Vị chưởng môn uy vũ của Minh Hoàng Tông tuy tàn ác bá đạo nhưng không có nghĩa là hắn đầu nhét đậu hũ, không biết sợ chết là gì. Phải biết ở nơi này trừ cường giả do Hoàng Long thương hội tọa trấn còn có trưởng môn các môn phái khác cùng với các cao thủ Vạn Dược Cốc nữa. Một mình lao ra vậy có khác nào là một mình chiến với tất cả cao thủ ở đâu đâu chứ. Thế nhưng phía sau lưng hắn là thế lực kia, Hạ Chấn Thiên đã bước lên con đường không thể quay đầu rồi.

– Được rồi, có gì ngài yểm hộ cho tôi nhé. Tất cả trưởng lão hãy sẵn sàng chiến đấu, mọi người hộ tống ta đoạt vật phẩm rồi nhanh chóng rút lui.

Trước khi đến đây, hắn đã có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất này, không ngờ bây giờ thật sự phải dùng đến nó. Hít một hơi thật sâu, hắn liền móc từ nhẫn trữ vật ra một viên Bạo Nguyên Đan, đan dược có tác dụng tăng tu vi lên một cảnh giới nhỏ nhưng phản hệ sau đó cũng không nhẹ nhàng gì. Hai mắt đỏ lên, Hạ Chấn Thiên liều mạng nuốt viên đan dược vào rồi bắt đầu vận công để hấp thu dược tính.

Phía dưới hội trường, La Sương cảm giác có gì đó không đúng. Nàng đã nhắc lại hai lần cho Minh Hoàng Tông về việc có ra giá tiếp tục hay không nhưng không hề có dấu hiệu trả lời. Đúng lúc nàng định phán định kết quả cuối cùng thì một tiếng nổ vang lên, căn phòng vỡ tung thành nhiều mảnh và hàng loạt đốm sáng nhanh như thiểm điện lao xuống.

– Hộ vệ đâu, mau chặn bọn chúng lại.

Hoàn toàn bình tĩnh ứng phó tình huồng đột biến xảy ra, La Sương lấy ra một đôi song câu màu lục, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế Nguyên Anh cường giả bùng lên dữ dội như cuồng phong bão táp. Ngay sau tiếng quát của nàng, hàng loạt hộ vệ với tu vi Kim Đan, Trúc Cơ xuất hiện, phối hợp với nhau tạo thành trận thế bao vậy kín kẽ đối chiến với kẻ địch.


– Cút hết cho ta

Hạ Chấn Thiên như một cơn lốc xoáy cuốn phăng bất kỳ ai cản đường hắn. Chủ tu công pháp luyện thể đặc thù, toàn thân của gã giống như một người sắt thật thụ với lớp da chuyển sang màu tím đen căng cứng. Chưa đầy vài hơi thở, gã đã đối chiến với La Sương. Trước sức mạnh và tốc độ vũ bảo của đối thủ, vị chưởng quản Hoàng Long thương hội chống đỡ hết sức nhẹ nhàng giống như điệu vũ của một loài chim vậy.

– Hừ, dùng đan dược để tăng tu vi lên Nguyên Anh hậu kỳ sao? Khí lực thì có nhưng cảnh giới thật sự không đúng thì cũng chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi. Dám ở ngay đấu giá hội của bọn ta làm loạn, ngươi thật sự không để ta và các thế lực khác trong mắt sao?

– Đừng nhiều lời, mau đưa quả trứng đó ra. Bọn ta có được nó sẽ lập tức rời đi ngay, còn tổn thất sẽ đền bù cho quý thương hội sau.

Mặc dù không ngừng tung ra những chiêu thức thâm độc nhưng ngoài miệng Hạ Chấn Thiên vẫn không ngừng giả vờ đe dọa lẫn thuyết phục hòng đạt được mục đích của mình. Trước hành động của gã, La Sương không hề đáp lại lời nào mà toàn lực ứng chiến, không hề cho tên chưởng môn này có kẻ hở để bức ra. Nàng thừa biết những kẻ dùng đan dược tăng thực lực chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn và sau đó sẽ chịu phản ứng phụ cực kỳ thê thảm. Do đó nàng chỉ cần khống chế kẻ địch và chờ đợi hắn suy yếu đi mà thôi.

– Chúng ta có nên ra tay phụ giúp La Sương chưởng quản không Thanh Hiên tiên tử?

Phong Bạo cùng thủ hạ lăng không đứng nhìn trận chiến phía dười rồi nhàn nhạt quay sang phía Bách Xà Tông hỏi. Nghe vậy, Thanh Hiên nhìn gã một cách thâm ý rồi cười nhẹ đáp:

– Ta nghĩ tên Hạ Chấn Thiên này bị bức thiết phải giành cái trứng kia đến điên rồi. Tất nhiên là Bách Xà Tông chúng ta sẽ không thể đế hắn toại nguyện được, tốt nhất nhân cơ hội này thủ tiêu luôn Minh Hoàng Tông là tốt nhất. Phong Bạo trưởng môn thấy thế nào?

– Có ý tứ, rất hợp với suy nghĩ của Phong mỗ. Bọn Minh Hoàng Tông này không đứng về chính hay tà, tốt nhất nên bị dẹp bỏ cho trống chỗ khà khà.


Cười thâm hiểm, Phong Bạo liền giơ tay ra hiệu cho các trưởng lão phe mình sẵn sàng gia nhập trận chiến. Đúng lúc này, một tiếng cười già nua vang lên:

– Haha, các vị chờ đã, chuyện xảy ra ở Vạn Dược Cốc thì phải để người của chúng ta xử lí. Không phiền hai vị trưởng môn nhọc lòng.

Đại trưởng lão Vũ Chiến thái độ hòa ái từ lúc nào đã xuất hiện ngay giữa hai tông môn, bên cạnh lão là gần hai mươi vị trưởng lão và chấp sự khác. Nhanh như cắt, bọn họ liền tiến lên bao vây lực lượng của hai tông môn lại. Mặc dù quân số không bằng nhưng số lượng Nguyên Anh kỳ cường giả vượt trội hoàn toàn nên thực lực của phe Vũ Chiến áp đảo hoàn toàn hai thế lực kia. Khác với Minh Hoàng Tông, hai tông môn còn lại đều có đến hai Nguyên Anh kỳ trong tông môn, nhưng so với gần chục Nguyên Anh cường giả phe Vũ Chiến thì thật là chênh lệch không ít. Tuy tỏ ra khá khó hiểu trước hành động của lão nhưng hai vị trưởng môn hai phái vẫn tạm thời lệnh cho thuộc hạ ngừng lại. Thanh Hiên nhíu mày nhẹ giọng thắc mắc:

– Vì sao ngài không xuống dưới phụ giúp La Sương cô nương mà ở đây kìm hãm chúng tôi lại. Không lẽ ngài cùng với tên Hạ Chấn Thiên kia là đồng bọn?

– Haha, Thanh Hiên cô nương quá lời rồi. Chẳng qua lão phu thấy mọi chuyện dĩ hòa di quý, không nên tham gia vào để mọi thứ rối ren lên thôi. Hai vị không nghĩ như vậy sao?

Vẫn bình thản mỉm cười ấm áp trả lời, lão già Vũ Chiến ra bộ mặt đạo đức giả vô cùng đáng ghét. Tuy sự việc diễn ra ngoài ý muốn nhưng do bản tính cẩn thận nên lão đã huy động một nửa lực lượng của mình đến để phòng bị trước. Hiện tại thì sự cẩn thận của lão đã phát huy hiệu quả, dùng mười Nguyên Anh cường giả để áp chế cầm chân bốn vị đồng cấp của hai tông môn. Trách nhiệm của lão rõ ràng là hết sức dễ dàng, căn bản là dùng dao mổ trâu đế giết gà thôi. Do đó lão vô cùng ung dung thong thả, thậm chí có phần dương dương đắc ý, ngạo nghễ nữa.

Lúc này phía dưới hội trường, trận đánh giữa Hoàng Long hộ vệ và Minh Hoàng Tông diễn ra khá căng thắng, hai bên đều liều mạng ra đòn với nhau. Riêng trận chiến giữa những người đứng đầu thì La Sương hoàn toàn chiếm thượng phong. Dù vậy, nàng vẫn vô cùng cẩn trọng hóa giải các đòn hiểm ác của đối thủ. Có một điểu nàng thấy khó hiểu là tuy nhìn Hạ Chấn Thiên tấn công điên cuồng nhưng có vẻ hắn vẫn chưa dùng đến sát chiêu liều mạng.

“Không lẽ hắn muốn cầm chân ta để đợi viện binh”


Nhanh chóng phán đoán tình huống vấn đề, La Sương cho thấy sự linh hoạt và nhạy cảm nguy hiểm của cô đến mức nào. Ngay khi cô nhận ra được sự bất thường thì một bóng đen như vũ bão từ phía sau lao đến.

– Hừ, cuối cùng cũng lộ mặt ra rồi.

Lấy ra một pháp bảo phòng vệ thượng phẩm hình chiếc lá, nàng liền ném về phía đối phương. Gần như ngay lập tức chiếc lá hóa to lên gấp ngán lần, vô cùng đàn hồi, chắn ngang đường tiến của tên đánh lén kia. La Sương tính toán, tên kia muốn phá vỡ được pháp bảo của mình cũng cần phải tốn thời gian không ngắn nên cô lập tức dồn sức tấn công để sớm kết liễu Hạ Chấn Thiên. Thế nhưng ngoài ý muốn của cô, bóng đen kia chỉ phun ra một viên châu màu đen va chạm với pháp bảo chiếc lá thì lập tức vết nứt xuất hiện.

– Không thể nào.

– La Sương tiên tử, chết đi.

Thấy đối phương giật mình lộ ra sơ hở khi pháp bảo phòng ngự của mình bị phá vỡ, Hạ Chấn Thiên gầm lên một tiến rồi đưa hai tay về phía trước. Toàn thân gã liến co thẳng ra như một con dao nhọn, đâm thẳng về phía La Sương.

– Thiên Kim thủ, hợp.

– Hà hà, đối thủ của ngươi là ta, La chưởng môn.

Tưởng chừng như La Sương phải lưỡng đầu thọ địch, tình cảnh vô cùng nguy khốn thì ngay lúc này Trúc Du trưởng lão liền xuất hiện. Trong tay lão đang huy động một linh bảo hạ phẩm hình lô đỉnh va chạm trực diện với Hạ Chấn Thiên. Một tiếng nổ lớn khiến cho cả hội trường rung chuyển nổ ra, mặt đất cũng nứt toát nhiều chỗ.

– La Sương tiên tử, cô hãy tập trung đối phó với tên sau lưng đi. Gã Hạ Chấn Thiên này cứ để lão phu cầm chân hắn lại.


– Được, làm phiền Trúc trưởng lão rồi. La Sương sẽ cảm tạ sau.

Không chần chừ, La Sương xoay người lại ánh mắt băng lãnh tột độ nhìn pháp bảo chiếc lá của mình đang vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng, kẻ đánh lén cô lộ ra là một con quái vật gớm ghiếc to lớn, có đầu như sói, mang ba cái sừng, thân người thì lực lưỡng như dã nhân. Kinh dị nhất là nó lại có cặp chân như chân quái điểu, móng dài và nhọn.

– Đồ yêu quái, đã như thế thì ta sẽ không nương tay nữa đâu.

Mặc kệ đối phương có là yêu thú hay quái vật viễn cổ kỳ dị gì, La Sương liền nghiến răng vận linh lực khiến hào quang toàn thân rực sáng lên dữ dội. Bộ song câu của cô dần chuyển sang màu tím, khí thế tăng lên bội phần.

– Thiên Hoa Thân Pháp

Hét lên bốn chữ, La Sương thuấn di lao thẳng về đối thủ tấn công tới tấp. Thân ảnh của cô ẩn hiện vô sô giống như cả ngàn cánh hoa rơi, nhẹ nhàng như vô cùng khó phán đoán.

– Mộc Linh Trận, mở.

Bấm pháp niệm, xung quanh tên quái vật mọc lên vô số dây leo, gai nhọn quấn lấy khiến gã phải chống đỡ hết sức chật vật. Tạm thời thế thượng phong chủ động nghiên về La Sương, nhưng sự cường hãn về nhục thể của con quái lại làm cho cô khó lòng tổn thương nặng nó được.

Đứng trên cao quan sát, khi thấy mọi chuyện xảy ra không thuận lợi như kế hoạch, Vũ Chiến xiết chặt nắm đấm, cáu gắt ra lệnh:

– Các ngươi hãy canh chừng hai đám người này. Ta sẽ xuống dưới giải quyết tên Trúc Du giả điên giả dại kia, rồi sẵn tiện xử lí con ả chưởng quản của Hoàng Long thương hội luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.