Hp Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 139: Bí Mật Quả Trứng Vàng


Bạn đang đọc Hp Trở Về Ma Pháp Giới – Chương 139: Bí Mật Quả Trứng Vàng


Trở về từ làng Hogsmeda, tâm trạng Godric rất tốt, biểu hiện rõ ràng nhất là thái độ của anh với đệ tử của mình dưới hầm ôn hòa dễ gần hơn rất nhiều, điều này khiến cuộc sống Snape dễ thở hơn không ít.

Draco và Blaise cũng có thể nói là thắng lợi trở về, bất quá điều khiến Draco tiếc nuối chính là mặc cậu dụ dỗ thế nào thì nhóc Lea cũng không trở về phòng ngủ với cậu, vừa về trường liền chạy ngay đến phòng làm việc của giáo sư Gryffindor.

Sau năm mới, thái độ của hai học viện với lớp cận chiến và phòng chống nghệ thuật hắc ám có biến hóa vi diệu, các Slytherin trên lớp cận chiến chuyên chú hơn rất nhiều, một nửa là vì không muốn bị đối thủ đánh bại, một nửa khác là vì thái độ mập mờ của chủ tịch bọn họ với giáo sư Gryffindor, dù sao bọn họ cũng phải cho chủ tịch chút mặt mũi.

Trên lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhóm Gryffindor xuất hiện vài người nổi bật.

Sal thì khỏi cần nói, giáo sư dạy cái gì liền biết cái đó, Harry cũng không cam chịu yếu thế, giơ đũa phép lên liền nghiệm túc niệm thần chú Imperio, về phần Hermione, cho dù giáo sư hỏi về vấn đề hắc ma pháp thì cô nàng vẫn luôn giơ cao tay, hơn nữa còn trả lời rất rõ ràng.

Theo lời Draco, những vấn đề kia ít nhất Gaul và Crabbe tuyệt đối không trả lời được.

Còn có cải cách phương pháp luyện tập trên lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, không biết Gellert nghe được từ đâu phương pháp học của lớp cận chiến, ông lão này e thiên hạ không loạn nên cũng đổi lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám thành Slytherin đối chiến với Gryffindor, không thể không nói, cách này quả thực kích thích các Gryffindor lao đầu vào học, mặc dù là bị động.

Salazar và Godric đương nhiên cùng một tổ, có Salazar cố tình che dấu nên thuộc tính ngu hắc ma pháp của Godric tạm thời chưa bị phát hiện.

Hermione chủ động tìm Draco, rất có ý khiêu chiến, Draco không được tự nhiên nhún nhún vai, tiếp nhận.


Neville còn đang ngẩn người đã bị Blaise tóm được, bạn nối khố vẫn thuận tay hơn chút.

Về phần Chúa Cứu Thế Harry, xét thấy Gryffindor đông người, lần này liền để cậu và Ron luyện chung.

Một ngày, khó có khi nào thấy Blaise có chút đứng ngồi không yên, Draco chung phòng thấy khó hiểu: “Cậu làm sao thế?”
Blaise lắc đầu, sau đó lại nghiêng đầu, bộ dạng giống như tâm thần bất ổn, mất một lúc mới lên tiếng: “Hình như vừa nãy trên lớp cận chiến tớ làm trật cổ tay Longbottom.”
Cái gì gọi là hình như? Draco quay đầu nhìn bạn tốt: “Nhưng mà không thấy cậu ta kêu đau.” Cổ tay trật khớp hẳn là rất đau mới đúng.

Blaise khoanh chân trầm tư, đột nhiên đứng lên: “Tớ ra ngoài chút.” Không đợi Draco có phản ứng, Blaise liền rời khỏi phòng ngủ.

Cùng chung tổ với Neville Longbottom được một thời gian, Blaise có thể thất rõ biến hóa của đứa nhỏ nhát gan kia, từ lúc bắt đầu còn nơm nớp lo sợ, càng về sau càng dũng cảm đối chiến, hôm nay cũng vậy, chính vì bản thân thiếu chút nữa không chống đỡ được mới phải dùng hết sức để đánh, cậu tin tưởng cảm giác tay mình, đối phương chắc hẳn đã bị thương, rõ ràng trán không ngừng đổ mồ hôi mà còn nói không có chuyện gì.

Lúc này Blaise cũng không biết mình phát rồ vì lý do gì mà cậu lại đứng ở cửa ký túc Gryffindor, nhờ một Gryffindor lớp dưới vào trong tìm Neville, thầm thở dài, Blaise tự nhủ, còn may mình không thần kinh tới mức trực tiếp xông vào.

Thật lâu sau Neville mới xuống, cánh tay giấu dưới áo chùng, vẻ mặt cậu bé vô cùng buồn bực, ai lại tới tìm cậu chứ, vừa ra cửa ký túc xá, Neville liền ngây người, sao lại là Blaise: “Cậu có chuyện gì?”
Blaise nhướn mày, không nói lời nào liền trực tiếp tiến lên tóm lấy cổ tay trái đối phương, dùng lực.

“A!” Neville không nhịn được mà kêu đau, cậu vốn định tìm ít thảo dược xoa một chút nhưng chưa kịp làm thì đã bị gọi xuống.


Blaise nhanh chóng buông tay, đồng thời trầm mặt, cậu tóm lấy cánh tay không bị thương của đối phương, kéo Neville về phía bệnh thất, miệng còn lầu bầu: “Bị thương rồi, đừng tưởng có thể lấy cái cớ này để thua tôi trong trận tới đấy.”
Neville hoàn toàn không lay chuyển được đối phương, chỉ đành bị kéo đi, cậu nhỏ còn chưa kịp hiểu đây là chuyện gì, đợi đến khi đối mặt với bà Pomfrey đang phát cáu thì cậu nhóc mới bừng tỉnh, Blaise Zanibi lại kéo cậu đi trị thương!
“Xảy ra chuyện gì?” Bà Pomfrey nhìn chằm chằm cổ tay sưng đỏ, lại hung hăng trừng mắt nhìn Blaise bên cạnh cậu một cái, nhìn thế nào cũng là Neville bị bắt nạt.

“Không phải cậu ấy…” Neville vừa thấy thế liền cuống quít giải thích thay Blaise.

Blaise cảm thấy buồn cười, cái gì gọi là không phải tại cậu, vốn chính là do cậu, thằng ngốc này đúng là đần, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Blaise vẫn cố ý lạnh mặt hừ một tiếng rồi xoay người rời đi, người đã đưa đến bệnh thất, không còn chuyện của cậu nữa.

…!
Trên phương diện học tập, thật ra Draco không cần quá mức chuyên tâm, bởi vì là dũng sĩ nên cậu không cần tham gia thi cuối kỳ, vừa bất đầu, điều này xác thực khiến cậu vui vẻ, bất quá gần đây cậu thật lòng muốn tham gia cuộc thi, các năm trước cậu đã bại bởi Hermione Granger, lần này cậu còn muốn đấu một trận với con nhỏ này, bây giờ cậu đã có thể thừa nhận cô nàng là một đối thủ rất mạnh.

Draco gõ nhẹ lên quả trứng vàng, so với cuộc thi, có lẽ cái này mới là việc cấp bách của cậu, cậu nhỏ tóc bạch kim thở dài một hơi, đến thư viện nhìn một lần, hai ngày này hình như Blaise tìm được trò vui nên không ở trong phòng ngủ, bất quá lại phải nói, có ở cũng chả thấy giúp được gì.

Draco nhớ rõ tình cảnh khi mở quả trứng trong phòng ngủ, quả thực nhớ lại mà kinh.

Bên trong phát ra ma âm khó nghe đến mức không cách nào hình dung, lúc ấy Blaise theo phản xạ tự nhiên mà bịt kín tai, Lea phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt xù lông dựng đuôi, Aisha càng trực tiếp, một đuôi hất văng quả trứng, cuối cùng Noah còn bổ sung thêm một mồi lửa, may mắn quả trứng không có chuyện gì, bất quả chăn màn trong phòng phải thay một lượt.

Đứng trước giá sách thư viện ngẩn người, Draco suy tư nên tìm tài liệu gì bây giờ, chủ đề sinh vật huyền bí? Tra xem tiếng kêu kinh khủng thảm thiết kia có phải ngôn ngữ của loại sinh vật nào đó? Draco cau mày, nếu như đầu mối không phải đến từ âm thanh…, chẳng lẽ lại phải chịu đựng ma âm tra tấn để xem xét cấu tạo của quả trứng? Cậu không tin ai có thể chịu sự tàn phá của ma âm này mà tra rõ cấu tạo bên trong quả trứng vàng.


“Cậu đang tra cái gì?” Hermione là khách quen của thư viện, cô nàng vốn không định lên tiếng nhưng Draco đứng không nhúc nhích trước giá sách hơn 5 phút rồi.

Draco nghe tiếng quay đầu, thư viện sống thứ hai Gryffindor đang tò mò nhìn cậu, sở dĩ gọi thứ hai là vì có Sal ở đâu, không ai có thể vượt qua.

“Sinh vật nào có âm thanh thê thảm kinh khủng đến mức khó có thể nghe lọt tai?” Draco đặt câu hỏi, có thể hỏi cô nàng vạn sự thông cũng không tệ.

“Hả…!Loài tớ biết đại khái cũng chỉ có ong vàng sáu cánh.” Hermione nhớ lại: “Nghe nói âm thanh kia tựa như tiếng móng tay cạo thủy tinh, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm thần.”
“…Tôi đây làm sao nghe hiểu được?” Draco nhỏ giọng thì thầm, nhướn mày hỏi tiếp: “Khó nghe nhưng vẫn có thể nhận ra đó là tiếng thét chói tai?”
Hermione chớp mắt, cô im lặng, có chút nghe không hiểu.

“Quên đi.” Thật ra Draco cũng không hiểu, cậu khoát khoát tay rồi đi ra.

Hai tiếng trôi qua, Draco vẫn không mục đích mà nhìn giá sách, cậu cũng không rõ mình nên tìm gì, lúc này tiểu thư vạn sự thông đã trở lại, tay cầm một quyển tạp chí rất cũ mà vui vẻ giơ trước mặt cậu: “Cậu hỏi chính là cái này hả?”
A? Draco nghiêng đầu, trên trán cô bé còn có chút mồ hôi, hình như vẫn bận rộn đến tận giờ, mà giơ lên trước mặt cậu là dòng chữ được khoanh đỏ trên trang tạp chí: “Tiếng ca người cá cực kỳ ưu mỹ nhưng khi rời khỏi mặt nước liền biến thành tiếng kêu bén nhọn kinh khủng.”
Draco sửng sốt, lại đọc lại lời miêu tả một lần, nước?
Hermione dương dương tự đắc: “Tiếng thét chói tai, trên cạn khó nghe nhưng dưới nước lại nghe hiểu, có tính không?” Là một Gryffindor ưu tú, có thể trả lời bất kỳ vấn đề nào của Slytherin là một việc đáng kiêu ngạo.

Này…!Quả nhiên là vạn sự thông.

Draco kiềm chế vọng động muốn nói cảm ơn, cậu nhún nhún vai: “…Miễn cưỡng hoàn thành…!tạp chí tôi mượn trước.” Nói xong Draco liền rút quyển tạp chí, trước khi đi còn bổ sung một câu: “Lần sau lên lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám tôi sẽ nhường cậu một chút, đừng khách khí.”
Hermione nhất thời đen mặt, việc cô kém hơn Draco trên lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, cái gọi là “nhường một chút” hẳn là mấy lần thực tập đối chiến, Hermione cắn răng, rõ ràng là có ý cảm ơn nhưng biểu đạt lại vặn vẹo như thế, chẳng lẽ đây chính là phong cách Slytherin?

…!
Đêm đó, Draco ngồi trong bồn tắm lớn, quả trứng màu vàng kia quả thật dưới nước phát ra tiếng ca.

“Tìm chúng tôi, nơi chúng tôi có thể lên tiếng, chúng tôi không thể ca hát trên mặt đất.

Và khi tìm kiếm, xin hãy cẩn thận điều này: chúng tôi lấy đi bảo bối mà bạn yêu mến nhất.

Bạn chỉ có một tiếng, phải tìm và đoạt lại thứ chúng tôi đã lấy, qua một tiếng liền không còn hy vọng, nó sẽ hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện.”
Draco ngoi lên mặt nước, lúc này cậu đã hiểu, phần thi thứ hai là tìm đồ trong nước.

Khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt, Draco tự suy xét, xem công sức của Granger, lớp lần tới có thể nhường một chút.

…!
Bên này, Godric không hề vì chuyện quả trứng vàng mà phiền não, khi anh mở quả trứng ra cũng đã lãnh hội được mị lực của tiếng thét chói tai, sau đó anh làm một chuyện, anh gom tất cả vật phẩm có thuộc tính rắn, đặc biệt là pho tượng lắm mồm kia vào một chỗ rồi dùng thần chú cách âm vây quanh chúng, sau đó lại mở quả trứng vàng ra, ném vào trong.

Cho đến khi Draco tới nói cho anh biết sự huyền bí của quả trứng vàng anh mới nhớ đến sự tồn tại của nó, do đó vì lòng từ bi mà thu quả trứng đã thét chói tai mấy nay lại, nếu quả trứng kia có sinh mạng…!chỉ sợ cũng vì thét khàn giọng mà chết.

Về phần những vật phẩm có thuộc tính rắn kia, từ nay về sau bọn chúng trở nên đặc biệt đứng đắn, điều không nên nói tuyệt đối một câu cũng không lắm miệng!
– ——–
Tác giả: Ngàn vạn lần không nên đắc tội Godric a, lão sư tử này rất mang thù!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.