[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 33: Hẻm xéo


Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính – Chương 33: Hẻm xéo

Sau ngày hôm đó, Snape lại bắt đầu cuộc sống bận rộn, lệnh triệu tập do Chúa Tể Hắc Ám phát ra càng thường xuyên hơn, nhưng vì bận tâm đến Harry nên hắn không nói ra, chỉ là Harry cũng mơ hồ cẩn nhận được bão tố sắp đến, nên càng quý trọng từng giờ từng phút bên Snape. Mỗi khi nhàn rỗi Snape liền ôm Harry và lắng nghe cuộc sống mười mấy năm sau của cậu.

Bởi vì càng thêm hiểu rõ đời sống chung của mình và Harry vào mười mấy năm sau, khoảng không trong lòng Snape từ lúc nhìn thấy Harry cũng dần được lấp đầy, hệt như là linh hồn nhận được sự bù đắp vậy, nhớ tới việc Harry nói đã cùng mình kết làm bầu bạn, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ, mình cũng có tra xét mối liên kết linh hồn kia, quả thật là có cảm ứng.

Spinner”s end vẫn âm u đổ nát như trước, nhưng Harry lại cảm thấy bất kỳ nơi nào ở đây cũng làm cậu an tâm. Snape hiếm khi vừa sáng sớm đã ngồi trong phòng khách, bức màn nơi phòng khách đã được cuốn lên, người đàn ông mặc áo sơ mi sẫm màu cùng quần dài tùy ý ngồi trên ghế salon, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt sâu sắc của người đàn ông khiến đường nét bình thường có vẻ lãnh khốc kia nhu nhòa đi rất nhiều.

Harry trong lòng dâng lên một cỗ thỏa mãn cùng xúc động, chậm rãi tới gần người kia. Snape đã sớm chú ý tới Harry ngay khi cậu hoảng hốt đứng ở chỗ cầu thang, tuỳ ý cậu bé dịu ngoan ngồi dựa vào bên cạnh mình, theo thói quen mà vươn cánh tay qua hông Harry, vuốt ve phần bụng đã nổi lên.

“Sev, hôm nay không có chuyện gì sao? Gần đây… Voldemort càng ngày càng… Anh biết đấy, em vẫn luôn xem Nhật Báo Tiên Tri.” Harry chôn đầu trong cần cổ người đàn ông, ấp úng nói. Snape bùng tờ báo trong tay, quay đầu tựa lên trán Harry.

“Chuyện Chúa Tể Hắc Ám ta nghĩ em không cần quan tâm, hiện tại đã có người đau đầu giúp rồi.” Snape nhếch mép cười, từ khi đem một phần trí nhớ về tương lai của Harry cho Lucius xem, vẻ mặt có thể nói là kinh sợ của bạn tốt hãy còn mới mẻ trong ký ức của hắn.


“Là Malfoy sao?” Harry có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Sao vậy? Chính là hắn.”

Harry thay đổi tư thế, giạng chân ngồi trên hai chân của người đàn ông, cái tư thế khiến cậu say mê, “À, em cùng tiểu Malfoy, ừ, bảo giờ cũng không được thoải mái với nhau. Trên thực tế, cậu ta lúc nào cũng kỳ quái khó hiểu.” Harry buồn bực kể cho người đàn ông nghe chuyện của mình và Draco Malfoy.

“Cự tuyệt tình hữu nghị của một Malfoy, hử?” Snape nhíu mày. Harry không hiểu sao lại chột dạ, lập tức tươi cười lấy lòng: “Lúc ấy em là Gryffindor mà.” Một câu nói ra nguyên nhân chủ yếu. Snape hơi nhíu mày, nhịn không được mà châm chọc: “Hừ! Ngu xuẩn Gryffindor, cái giá khi chọc giận một Malfoy… Em hẳn lên lấy làm may mắn vì tiểu Malfoy kia còn rất non nớt.”

Harry tranh luận: “Nhưng mỗi lần hạ nhục em đều nói “cha tao” thế này thế kia, quả thực ngây thơ lắm ý.” Cánh tay ôm Harry của Snape căng thẳng. “Như vậy à, Malfoy này quả thực không hợp cách.” Khuôn mặt trẻ tuổi của người đàn ông vẫn tái nhợt như trước, vết nhăn ở mi tâm đã rất rõ ràng, hiển nhiên là một người đã quen nghiêm túc rồi.

“Được rồi, không nói đến nó nữa, kỳ thật nó coi như là quang minh chính đại.” Snape từ chối cho ý kiến. Ánh mắt dời đến bụng của Harry, ánh mắt dịu dàng, “Đứa nhỏ cũng sắp bốn tháng rồi nhỉ.” Harry nhìn theo tầm mắt của người đàn ông cũng nhịn không được mà cười đến vui vẻ: “Ừm, Sev, kỳ thật em muốn nói, hôm nay là sinh nhật của anh mà nhỉ.”

Ngày chín tháng một, nếu không nhớ nhầm. Ánh mắt Snape lóe lóe, sinh nhật đối với mình thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng mà… Nhìn thấy đôi mắt mong đợi của cậu nhóc, gật đầu thật khẽ, đợi Harry tiếp tục.

“Ưm, em là nói, em có thể có vinh quang và may mắn khi được cùng anh trải qua hôm nay không?”

Vì thế, dưới sự nhõng nhẽo và kiên quyết của Harry, Snape đáp ứng cùng cậu đến Hẻm Xéo. Sau khi Harry được người đàn ông đồng ý thì hào hứng đi thay quần áo.

“Sev, anh xác định vẫn ăn mặc thế này ư?” Bất đắc dĩ nhìn bộ hắc bào vạn năm không đổi của người đàn ông, được rồi, tuy rằng như vậy cũng rất có lực hấp dẫn đối với cậu, nhưng người đàn ông vừa rồi còn mặc quần áo ở nhà kia càng làm cậu mê mẫn.


Snape sửa lại cổ tay áo, dùng ngữ điệu thong thả đồng thời tới gần Harry: “Thế này không đẹp sao? Hử?” Harry hoảng hốt nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt kia, đôi mắt thâm thúy cùng hơi thở từ cánh mũi to làm đảo loạn tim cậu. Harry nghe được thanh âm mờ ảo của mình: “Không, thực mê người…” Nói xong nhẹ mổ lên chóp mũi Snape.

Ánh mắt người đàn ông buồn bã, ôm chặt lấy cậu bé, trao cho cậu một nụ hôn ngạt thở. “Thật vinh hạnh khi được em thích, cậu Potter.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, Snape như cố ý lại như vô ý mà vuốt ve lỗ tai mẫn cảm của cậu bé.

“Không, là cậu Snape, chúng ta đã kết hôn rồi.” Tay Snape khựng lại một chút, chôn ở cần cổ cậu nhóc cười khẽ một tiếng, rung động khiến Harry ngẩn ngơ tại chỗ. “Ừ, Snape “Phu nhân”!”

Từ “Phu nhân” này được nhấn rất mạnh, được rồi, Harry tuy cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nhịn không được mà vui vẻ. Hai người chia nhau từ lò sưởi đi đến Hẻm Xéo. Ngay khi đến nơi, Harry liền khó chịu mà nôn khan, Snape không nói hai lời rót một lọ độc dược vào trong miệng cậu, lúc này mới ngưng nôn mửa.

“Phù, cám ơn Sev, em không sao.”

Nhưng gương mặt tái nhợt vẫn khiến Snape cau chặt lông mày. Harry lập tức dời đi sự chú ý của hắn bằng cách kéo tay người kia bắt đầu đi dạo phố lần đầu tiên trong mấy ngày qua. Hẻm Xéo vẫn náo nhiệt như trước, nhưng loại náo nhiệt này lại ẩn chứa sóng ngầm làm Harry vẫn luôn mẫn cảm chú ý tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những gương mặt hoặc ám trầm hoặc nghiêm túc. Snape dường như hiểu được nỗi lo của Harry mà che chở cậu bên người, một tay nắm chặt tay cậu.

Harry tạm thời dứt bỏ mấy việc khác, bắt đầu hành trình ngày hôm nay.


“Sev, chúng ta vào trong xem nhé?” Harry đứng trước một cửa tiệm, Snape nhìn đến biển hiệu liền đen mặt. “Tiệm trang sức? Chẳng lẽ em rốt cục muốn như nhà Malfoy rồi sao?”

“Không phải.” Trên gương mặt Harry có hơi thương cảm nói: “Em chỉ muốn mua một cặp nhẫn, anh biết đấy, lúc ấy, chúng ta chưa hề trao đổi gì cả.”

Khóe miệng Snape mấp máy, hối hận mà quay đầu, khô cằn nói: “Tùy em, bất quá đây là trách nhiệm của một “ông chồng” như ta, cần thỏa mãn vài yêu cầu nho nhỏ của vợ mình.” Harry đỏ mặt liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm chỉnh, lập tức lại có chút cảm khái, Sev của cậu cuối cùng đã trở lại, linh hồn bọn họ cộng hưởng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng mà ——khuôn mặt trẻ tuổi của Snape vẫn khiến cậu có chút kỳ diệu và bất an.

“Đi thôi.” Snape dắt Harry như đã vào cõi thần tiên vào cửa tiệm, trong tiệm bố trí ấm áp, người đàn ông trung niên ở quầy chỉ giương mắt nhìn bọn họ rồi chăm chú làm tiếp công việc của gã. Điều này làm Harry và Snape đều thả lỏng đi rất nhiều, Harry lúc này mới hớn hở chọn nhẫn. Cuối cùng Snape đã chọn một cặp nhẫn nhìn thì đơn giản nhưng giá tiền không hề thấp chút nào.

Thanh toán tiền xong, Harry còn đau lòng lẩm bẩm: “Sev, không cần mắc như vậy, cái bên cạnh cũng không tồi mà.” Snape buồn cười nhìn biểu tình thịt đau của Harry, đang muốn nói gì đó, một thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Là… Snape ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.