[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 32: Nói chuyện


Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính – Chương 32: Nói chuyện

Cậu ói đến tối tăm mặt mày, làm cho Snape sợ tới mức quên hết chuyện khiến mình tâm tình phức tạp.

“Harry!” Quyết đoán ôm cậu bé đang tinh thần uể oải sau khi ói xong kia vào phòng ngủ. “Bibi, chuẩn bị nước ấm.”

“Vâng, chủ nhân!”

Cẩn thận đặt cậu bé nằm lên giường, rút đũa phép cho cậu một đống pháp thuật trị liệu.

“Ư… Sev, em không sao…”

“Là nôn nghén.” Nói xong, cơ mặt giật một cái. Trên mặt Harry cũng méo xẹo, mặc dù không bài xích việc mang thai thậm chí đối với chuyện đang mang thai con của Sev mà cao hứng, thế nhưng…

“Sev, con trai mang thai cũng sẽ, ừm, cũng sẽ xảy ra loại tình huống này?”

Snape khinh bỉ nhìn cậu, “Chẳng lẽ em không có chút thường thức liền… Được rồi, khi đó không ai nói cho em biết sao?” Ánh mắt Harry buồn bã, “Lúc ấy em đang ở trong thời điểm rất nguy hiểm, cũng chính là khi Voldemort trở lại thì mới xác định ra em mang thai, mà sau đó, anh vì bảo hộ em trong chiến tranh mà…”


Nước mắt của Harry không tự chủ mà rơi xuống, cảm thấy tâm tình của mình cũng không khống chế nổi. Snape do dự một phen, tôi chậm rãi ôm thân mình gầy yếu của cậu bé vào ngực.

“Ta còn ở đây.”

“Oa—— Sev, Sev, em rốt cuộc cũng tìm được anh rồi! Em nghĩ rằng cả đời này cũng không còn hy vọng. Em nghĩ anh thật sự đa ̃không cần em nữa!”

Nỗi đau đè nén lâu ngày vào thời khắc này bạo phát, mới bắt đầu không phải chưa từng nghĩ như thế, nhưng khi đối mắt với với ánh mắt xa lạ của người mình yêu, Harry vẫn nói với mình “Hắn không là Sev của mình!” Thế nhưng người đàn ông càng thêm dịu dàng cùng tình cẩn bất giác trong mắt hắn khiến Harry rốt cục quyết định không nhẫn nhịn nữa.

Trái tim anh lại co thắt một cái, hắn cười khổ, cảm xúc thế này ngay cả đối với Lily cũng đều chưa từng có qua. Cam chịu mà ôm chặt cậu bé vỗ về trấn an. Đợi khi Harry khóc xong cũng đã hồi lâu sau đó, ngay cả nước nóng mà Bibi mang đến cũng đều nguội lạnh.

Harry ngượng ngùng nâng lên hai má đầy nước, hốc mắt sưng đỏ, “Sev, anh, hức, anh sẽ không rời khỏi em chứ? Sẽ không bỏ lại em cùng đứa nhỏ chứ?” Snape nhìn chăm chú vào nỗi niềm say đắm và ỷ lại lần đầu tiên xuất hiện rõ rệt đến thế trong mắt cậu bé, không hề trả lời, hắn chỉ hôn lên con mắt sưng đỏ của cậu.

Nóng ẩm quen thuộc khiến Harry không khỏi nhắm hai mắt lại, tùy người đàn ông hôn lên môi mình, không hề giữ lại mà đem hết thảy của mình hiến dâng cho vị nam thần làm cho mình tôn sùng này. Hương vị thảo dược thản nhiên quen thuộc công vào chóp mũi, tinh thần Harry có chút hốt hoảng, chỉ là môi cậu bị khẽ cắn.


“Em đang nghĩ tới ai, hử?”

“…Sev, chỉ có Sev.”

Snape bất mãn chôn ở cần cổ cậu về, lẩm bẩm: “Chỉ có thể nghĩ tới Sev, người hiện tại đang hôn em thôi…”

“Phụt! Sev anh thật đáng yêu…” Câu nói kế tiếp khiến người đàn ông thẹn quá hóa giận kia ngăn chặn. Harry cảm thấy linh hồn của mình lúc bấy giờ mới xem như đầy đủ, người đàn ông đang hôn mình hẳn cũng bị khế ước linh hồn ảnh hưởng, nếu không cậu không tin Snape sẽ chấp nhận mình nhanh như vậy.

Người đàn ông này thực đáng yêu, còn ghen với bản thân anh nữa chứ, hắn cũng rất ẩn nhẫn, chưa bao giờ mở miệng nói lời yêu thương, từ đầu đến chân bọc trong mớ quần áo kín đáo, thế nhưng rất có ý vị, bất quá hiện tại cởi ra khá là phiền toái.

“Kìa, Sev! Anh ngay cả một kiện cũng còn chưa cởi, thế nhưng…” Harry xấu hổ nhìn thân thể gần như là trần trụi của mình, lại ngó đến quần áo chỉnh chu có thể trực tiếp tham gia vũ hội của người kia, nổi gân xanh, lập tức trong mắt hiện lên một thoáng gian xảo.

Harry nâng người tiến đến gần cổ người đàn ông, ngậm lấy vành tai ẩn trong những lọn tóc của hắn, không chút bất ngờ khi cảm thấy hơi thở người kia càng thêm gấp gáp. Không để ý đến bàn tay đang đè ép mông mình một cách đầy tính ám chỉ, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp hầu kết đang không ngừng trượt lên trượt xuống, phân thân tai, vành tai.


“Đủ rồi!” Tuy không phải mới nếm thử tư vị tình ái, nhưng thân thể càng thêm trẻ tuổi kia chịu không nổi việc Harry không ngừng trêu trọc, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người đè lên cậu bé, nhưng động tác vẫn vô cùng cẩn thận.

“Sev, nam phù thủy mang thai rất an toàn.” Một câu này hoàn toàn triệt tiêu băn khoăn của Snape, hôn môi cùng âu yến lũ lượt kéo đến.

Harry thở hỗn hển nhẹ giọng thì thào bên tai người kia: “Sev, em muốn anh dùng sức làm em! Đau cũng không sao, để em… cảm nhận anh.” Thân thể Snape khựng lại một cái, tro g. Mắt xuất hiện yêu thương trầm lặng. “Như em mong muốn.” Tiếp đó chính là một trận cuồng phong.

Đến khi chấm dứt là rạng sáng ngày hôm sau, Harry sau khi qua cơn mê man mới miễn cưỡng lên chút tinh thần: “Sev, em có việc muốn nói với anh, về Voldemort…” Nói xong liền ngủ say, thế nhưng lại khiến Snape lo lắng trong lòng. Đúng vậy, Harry tới từ tương lai, như vậy cái gì em ấy cũng đều đã trải qua, còn có hai từ “chiến tranh” mới rồi cũng làm hắn vô cùng để ý. Nhìn cậu bé yên lặng ngủ say, vẫn là ngày mai hãy bàn.

Ngày hôm sau, sau khi để Snape hạ mấy câu chú ngữ, Harry liền đem chuyện của bản thân và trường sinh linh giá, chuyện Voldemort sống lại kể ra thật tường tận. Nuốt nước miếng, Harry chờ cho Snape, đang bị vây trong đủ loại cảm xúc khiếp sợ, tỉnh lại.

Snape cảm thấy mình như đã trải qua chuyện này, trong lòng dâng trào cuộn sóng thật lâu. Bởi vì mình báo cáo lời tiên tri kia, Lily và Potter mới chết, để lại Harry trở thành Kẻ Được Chọn; Voldemort không chết còn có bảy trường sinh linh giá; mình bởi vì áy náy và chuộc tội mà làm gián điệp hai mang…

“Harry, như vậy, Chúa Tể Hắc Ám cuối cùng đã chết rồi sao?” Giọng nói khàn khàn tuôn ra từ trong miệng Snape.

“Vâng, nhưng, em cũng mất anh.”

Nguyên lai là như vậy sao? Snape gọi Harry tới ngồi xuống bên cạnh mình, cầm lấy bàn tay thon dài của cậu, “Em… hận ta chứ? Lily cùng Potter chết…”


“Không! Em không có! Khi ấy anh cũng không biết chuyện này, hơn nữa anh cũng vì chuyện ấy mà chịu tội đã đủ rồi, Sev, không vì cái gì quan trọng hơn việc anh còn sống.” Harry ôm lấy người đàn ông, thân thể cậu vì nhớ tới cái chết của hắn mà run rẩy không thôi. Snape tâm tình phức tạp mà an ủi cậu bé.

“Như vậy, em định cùng cha mẹ em… ừm, nhận nhau chứ?”

Harry cẩn thận ngẫm nghĩ mới nói: “Không, em muốn trước khi hết thảy mọi việc chưa phát sinh mà chặn đứng chúng, bọn họ có cuộc sống của riêng họ. Cho nên…” Harry nhìn vội về phía Snape: “Sev, Voldemort không đáng để anh đi theo, em biết anh theo đuổi lực lượng và yêu thích nghệ thuật hắc ám, nhưng anh có thể chọn dạy ở Hogwarts, đường nhiên là sau khi giải quyết được hết thảy.”

Trong mắt Snape xuất hiện ý nghĩ sâu xa, “Nhưng ta đã xin làm giáo sư Độc Dược, bởi vì mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám.” Hai tay Harry không khỏi siết chặt lấy hắn, “Chẳng lẽ anh đã đem lời tiên tri ấy…”

“Không, vẫn chưa, bất quá ta nghĩ ta hẳn nên nói chuyện với Lucius, hết thảy đều đã không giống với lúc trước.” Harry lo lắng nhìn hắn.

“Vậy Trường Sinh Linh Giá phải làm sao? Lúc ấy do cụ Dumbledore dưới sự hỗ trợ của Amy mà tìm được.”

“Em nói cụ thể hơn đi, đừng lo lắng quá.” Snape đem mớ tin tức trong lòng sắp xếp lại, hắn hiện tại đã biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, như vậy chuyện hắn phản bội là không thể nghi ngờ, còn có Harry cùng đứa bé. Trong mắt hào quang càng thêm kiên định, “Harry, ta nghĩ ta có biện pháp, Malfoy là một đồng minh rất tốt.”

Harry thấy sự kiện định trong mắt Snape, may mà mình đến đúng lúc, hi vọng có thể ngăn bi kịch phát sinh rồi. Về người nhà của cậu, để bọn họ có thể tránh được nổi tổn thương do tử vong, đó chính là điều cậu muốn làm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.