Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ – Chương 24: Bắt đầu
“Cái con người ác độc này! Chỉ ăn hiếp cậu là giỏi!”
“Lily, anh nghe dì Mione nói là daddy đã hạ thư khiêu chiến với Hội Phượng Hoàng đúng không? Sao em không nói gì với anh vậy?” Alex từ xa hớt hải chạy vào phòng Cần Thiết, tiện thể liếc ngó xung quanh hạ thêm một bùa chú cách âm.
“Em cũng mới biết thôi. Chúng ta có thể đến đó được không anh Rivaille?” Lily nhún vai bất đắc dĩ, cô nàng ngửa đầu ra sau nhìn về phía Rivaille đang an tĩnh làm bài tập.
“Đương nhiên là được, daddy đã giúp chúng ta làm một cái khoá cảng rồi.” Rivaille vẫn cúi đầu chăm chú viết, nhưng bàn tay trái giơ lên để lộ ra một chiếc nhẫn quen thuộc.
“Cái này không phải là hòn đá Phục Sinh sao?” Lily kinh ngạc phản ứng.
“Đúng thế nhưng đã được daddy sửa một chút để thành khoá cảng, nghe bảo là chỉ có huyết mạch Slytherin mới kích hoạt được nó.”
“Nói cách khác là Dumbledore sẽ không phát hiện được dị thường đúng chứ?” Alex rất nhanh bắt được trọng điểm.
“Đúng thế!” Rivaille nhanh chóng rũ ống tay áo xuống che khuất bàn tay “Đừng có mong đem thứ này đưa cho giáo sư Snape.”
Lily lè lưỡi gãi đầu “Hì hì, nào có. Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị xuất phát nào…”
Không lâu nữa thôi, hoà bình của thế giới phù thuỷ sẽ một lần nữa được thiết lập, công lao đương nhiên là nhờ vào ba đứa con nhà Chúa tể Hắc ám rồi.
“Được rồi hai đứa đi thu dọn đồ đạc đi, anh sẽ đi gọi Scorpio!” Rivaille đứng dậy xoa đầu Lily rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Dạ vâng!”
Lúc này ở trang viên Voldemort, Harry vẫn rất yên ổn mà ngủ một giấc mặc kệ sắp tới chính là chiến tranh đẫm máu giữa hai phe, dù sao thì Voldemort cũng đã hứa với cậu sẽ không lạm sát quá nhiều người vô tội và không đụng đến bạn bè cùng cha đỡ đầu của cậu rồi, vì thế Harry rất yên tâm tin tưởng chồng tương lai của mình rồi ngủ tiếp. Voldemort mở cửa bước vào, lay lay vai Harry nhẹ giọng.
“Harry dậy, Harry…”
“Sao thế?” Harry mệt mỏi dụi dụi mắt mơ màng hỏi.
“Nhanh đi đánh răng đi. Ta ở dưới lầu đợi mi.” Voldemort thô bạo lôi Harry ra khỏi chăn, ném bộ quần áo vào lòng cậu.
“Được rồi, được rồi. Dù có quyết chiến cũng đâu cần dậy sớm thế đâu! Mới có sáu giờ sáng thôi đó!” Harry ngáp ngắn ngáp dài lầm bầm, bàn tay cầm đũa phép vụt qua, trong không khí nhất thời hiện lên vài con số. Nhưng Voldemort không đợi cậu nói hết đã đi ra ngoài.
Harry đứng dậy thay đồ Voldemort mang đến, thật ra căn bản Harry thường ngày không quá chú trọng bên ngoài của mình ăn mặc khá xuề xoà. Vì thế Voldemort tỏ vè hắn không thể để nhãi ranh hay còn gọi là vợ tương lai của hắn mặc mấy cái bộ đồ ấu trĩ như thế được.
Harry đối với vấn đề này cũng chả có ý kiến, duy chỉ có một hôm cậu buồn chán lôi vấn đề đó ra châm chọc Voldemort “Ông nói tôi không có mắt thẩm mỹ vậy ông có sao? Hừ tự nhiên dở chứng đem mặt mình biến thành mặt rắn chắc ông có thẩm mỹ lắm!”
Đương nhiên sau khi cậu thốt câu đó xong đã bị Voldemort đóng cửa phòng xử lí nội bộ nguyên ngày.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Voldemort liếc nhìn Harry một thân tây trang phẳng phiu tươm tất không khỏi hài lòng. Hắn đưa cho cậu một tấm áo choàng cùng mặt nạ của Tử thần Thực tử “Lát nữa mi đi theo ta, không có mệnh lệnh của ta đừng chạy loạn.”
Harry gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Voldemort đột nhiên cúi người chậm rãi thắt cà vạt cho Harry, bàn tay thon dài tỉ mỉ chạm vào cổ cùng mùi hương nam tính dễ chịu quanh quẩn ngay chóp mũi khiến Harry đột nhiên đỏ mặt bất thường.
“Slytherin!?” Harry nhìn cà vạt màu xanh lục xen kẽ bạc không khỏi nhíu mày “Tôi là Gryffindor đó!”
“Ngoài miệng liên tục nói xà ngữ, ai mà tin mi là Gryffindor.” Voldemort trêu chọc.
“Anh!” Harry nhăn mặt nhưng cũng không thể phản bác.
“Đến lúc rồi, đeo mặt nạ lên đi.” Voldemort kéo Harry sát lại về phía mình “Đợi khi trở về ta sẽ lại kiểm tra bài tập của mi.”
Harry dùng dằn muốn thoát khỏi tay Voldemort vừa nghe câu thứ hai triệt để hoá đá. Cái con người ác độc này! Chỉ ăn hiếp cậu là giỏi!
Voldemort nâng đũa, vài phút trước vốn là gương mặt Tom Riddle đẹp trai ngời ngợi hiện tại chỉ còn là mặt rắn trắng bệch quen thuộc doạ người.
“Tôi quả nhiên vẫn hoài nghi về mắt thẩm mỹ của anh.”
“Cái này để miễn cho Dumbledore nhiều chuyện.” Voldemort bắt đầu triệu hồi nhóm Tử thần Thực tử của hắn.
“Nagini đâu?” Harry dao dác tìm bóng dáng con rắn nhỏ quen thuộc.
“Ta để con bé ở lại trông nhà.”
“Coi bộ có chút chán rồi…” Harry xụ mặt nói.
“Nhưng rất nhanh sẽ không còn chán nữa đâu.” Voldemort nháy mắt nở nụ cười lạnh, đôi mắt đỏ rực loé lên tia quang mang hung ác tàn nhẫn.
Ở bên Hogwarts, Hermione cùng Ron tiến vào phòng hiệu trưởng nghiêm túc lên tiếng “Tụi con chuẩn bị xong rồi thưa giáo sư.”
“Tốt lắm! Các thành viên Hội Phượng Hoàng cũng đã sớm tụ tập đầy đủ rồi.” Dumbledore đứng dậy cầm lấy cây đũa phép quen thuộc.
Địa bàn của Hội Phượng Hoàng chính là căn biệt thự cũ của gia tộc Black.
Sirius nghe tin Dumbledore cuối cùng cũng chịu ra tay không khỏi vui mừng. Hắn biết rõ Harry bị Voldemort mang đi nhưng bởi vì do Dumbledore kiềm chế nên hắn vẫn luôn nhịn không ra tay, nay cơ hội đã tới làm sao hắn có thể bỏ qua cho được. Sau khi xác định lại kế hoạch một lần nữa, tất cả các thành viên nhanh chóng dùng khoá cảng hướng đến Bộ Phép Thuật.
…
“Quả nhiên các ngươi không làm ta thất vọng các Tử thần Thực tử trung thành của ta…” Voldemort chắp tay sau lưng lạnh lùng nói, âm thanh lạnh lẽo khiến tất cả mọi người ở đây đều sởn gai ốc. Harry đột nhiên phát hiện Voldemort lúc này mới chính là Voldemort mà cả thế giới phép thuật phải run sợ nhất, là cơn ác mộng của vô vàn phù thuỷ hơn hàng chục năm nay. Người này bề nghễ như thế, liệu có thật sư như lời Lily nói chịu buông bỏ quyền lực chỉ vì một tên nhãi ranh như cậu.
“Hôm nay là dấu hiệu của chiến tranh, ta mong trong cuộc chiến sẽ không xuất hiện vài kẻ ngu ngốc làm cho ta tức giận.”
Trong lúc Voldemort nói chuyện Harry liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, là giáo sư Snape!
*22.07.18*