Đọc truyện [HP Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ – Chương 23: Quyết định
“Chết rồi có khi nào con nói xấu ổng nhiều quá nên ổng tính giết con không?”
Harry nằm cuộn mình trên giường, bởi vì cửa sổ đóng không kĩ nên khí lạnh của buổi sớm không ngừng tràn vào phòng. Cậu run lên bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm tìm kiếm cái chăn quen thuộc. Voldemort mở cửa bước vào nhìn thiếu niên không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ngồi xuống giường, bàn tay vỗ nhẹ mặt Harry.
“Potter, Potter…”
Từ lúc Voldemort trở về hình dáng lúc đầu, thân nhiệt của hắn gần như đã không còn lạnh như lúc trước, đối với Harry mà nói lúc này nó không khác gì máy sưởi ấm cả. Cậu nhích đến gần hơn một chút, dụi đầu vào bàn tay người kia hệt như con mèo nhỏ.
{Còn sớm mà…}
“Qua mấy ngày nữa mi theo ta đi đến chỗ này.” Voldemort nâng Harry ngồi dậy, cậu nhóc mơ mơ màng màng dụi mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
{Đi đâu cơ?} Những ngày ở đây Harry gần như đã hình thành thói quen nói xà ngữ theo bản năng.
“Mấy ngày nữa mi sẽ biết. Còn giờ thì dậy đi!” Voldemort đứng dậy, nhếch môi cười lạnh lùng, hung hăng đạp Harry xuống giường.
“Ối!” bởi vì không kịp phòng bị, Harry cứ thế lăn xuống hệt như trái bóng. Cậu rên rỉ đau đớn, bàn tay chống xuống đất từ đứng dậy liếc mắt nhìn người đàn ông đang khoanh tay đứng kia “Ôn..Anh không thể nhẹ tay hơn được chút nào sao?”
Cậu vừa đấm lưng vừa đi đến tủ quần áo, hoàn toàn bình tĩnh thay đồ trực tiếp bỏ quên Chúa tể Hắc ám đứng ngay cửa phòng. Harry rất gầy, so với những người trạc tuổi thì cậu có một vóc dáng khá nhỏ con, nhưng bởi vì thường xuyên tập luyện Quidditch nên thân thể lại hết sức săn chắc, vòng eo mảnh khảnh cùng đường cong tinh tế, hấp dẫn. Voldemort không thể không thừa nhận Harry thoạt nhìn có chút quyến rũ, tuy nhiên hắn cũng không có hứng thú xuống tay với con nít ranh.
{Dạo gần đây chẳng phải anh rất rảnh sao? Ngày mai được không?}
{Tùy mi…} Voldemort bày ra bộ dáng không muốn tranh luận với cậu.
{Vậy ngày mai nhé!} Harry mặc thêm một chiếc áo len màu đen thật dày, cậu chỉnh lại góc áo rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm đánh răng.
{Cũng được, nhưng hôm nay mi phải hoàn thành xong luận văn về Độc được, Lịch sử phép thuật và Phép biến hình.}
{Cái quần gì cơ?} Harry chút nữa sặc nước khi đang súc miệng, cậu vội lấy khan lau mặt rồi chạy ào ra đứng ngay trước mặt Voldemort, hai mắt mở lớn trừng trừng tức giận {Này thưa quý ngài, là anh lúc đầu nói với tôi là tôi không cần phải học hay làm bất cứ bài tập gì khi ở đây, hãy xem đây là MỘT-KÌ-NGHỈ đấy!}
{Tháng sáu năm nay có cuộc thi OWLs, ta không mong rằng mi sẽ đạt bất kì con điểm T nào.} Voldemort xoa mái rối như tổ quạ của cậu, {Là học trò của ta, mi cũng không nên tệ đến mức đó chứ?}
{Đây là cái lí do củ chuối gì vậy?} Harry bày ra dáng vẻ ta đây đếch thèm tin vào lí do của ngươi.
{Mi nói nhiều quá! Nhanh đi rửa mặt rồi xuống ăn sáng!}
{Được rồi…} Harry xịu mặt xuống, tại sao đi đâu cậu cũng không tránh được chữ “học” là thế nào vậy.
Harry cứ thế ngây ngốc ở trang viên của Voldemort hơn một học kì. Lễ Giáng sinh sắp đến, thế nhưng cậu vẫn không trở về Hogwarts dù chỉ một lần. Nhóm người Lily bởi vì nhận được thư và khóa cảng từ cú mèo của cậu nên cũng nhanh chóng thu xếp mọi chuyện di chuyển đến trang viên của Voldemort. Lily không nói cho Hermione và Ron về lá thư, dù sao đi nữa hai người kia đang quá phụ thuộc vào giáo sư Dumbledore nếu để ông ấy biết Harry đang ở đâu thì mọi kế hoạch mà họ sắp xếp sẽ đổ vỡ mất.
Đối với nơi này, Rivaille, Alex và Lily đều là ngựa quen đường cũ. Tuy nội thấtt và cách bài trí có chút khác so với tương lai nhưng dù sao đây cũng là mái nhà mười mấy năm của họ, nếu bị lạc đường cũng quá vũ nhục trí nhớ họ rồi. Trang viên Voldemort từ ngày có sự xuất hiện của Harry đã có sự cải biến, không còn một không gian chết chóc và rợn gáy như trước nữa. Đặc biệt khi nhóm Lily đến thì càng mang lại không khí gia đình hơn.
Harry vội vã đi xuống lầu, đã thấy Voldemort ngồi yên tĩnh trên bàn ăn.
“Xin lỗi đã khiến anh đợi lâu!”
“Không sao, dùng bữa đi.” Voldemort phất tay tỏ vẻ không để ý, hắn quay sang sai con gia tinh đứng kế bên mang phần ăn của cả hai người ra bàn.
“Ngày mai tôi với anh sẽ đi đâu thế?” Harry thắc mắc hỏi.
“Nói cho mi biết cũng chẳng sao.” Voldemort ngừng lại một chút,hắn đặt dao xuống bình tĩnh giải thích “Ta muốn hướng Dumbledore tuyên chiến ở Bộ Phép Thuật, thuận tiện đi đến Sở Bảo Mật để lấy quả cầu tiên tri.”
“Tuyên chiến? Có lầm hay không?” Harry hoảng hốt suýt nghẹn miếng thịt, cậu vội uống một ngum nước không thể tin nổi nhìn người đối diện vẫn đang ung dung dùng bữa. Mấy ngày nay chẳng phải mọi chuyện đều rất tốt đẹp sao, tất cả đều đang diễn ra như tương lai mà Lily nói với cậu cơ mà, không chiến tranh không chết chóc, cậu và hắn hòa hợp sống với nhau.
Vì sao cậu vẫn không thể ngăn chiến tranh xảy ra? Harry siết chặt góc áo, hơi cúi gằm mặt.
“Chiều hôm nay ta sẽ kêu cú mèo truyền tin đến cho Hội Phượng Hoàng.” Voldemort vẫn bình thản nói chuyện giống như cuộc chiến sắp tới đây không liên quan đến hắn vậy.
“Vì sao tôi phải đi theo?” Harry không muốn mình phải chĩa đũa phép vào Hội Phượng Hoàng, nơi đó có những người mà cậu luôn yêu thương và dùng tính mạng để bảo vệ, nếu bắt cậu đánh nhau với họ thà bảo cậu đi tự sát còn tốt hơn.
“Mi đương nhiên phải đi, chỉ có mi mới có thể giúp ta lấy được lời tiên tri trong Sở Bảo Mật. Mi cũng rất muốn biết phần sau của lời tiên tri là gì mà đúng không?” Voldemort lấy khăn lau miệng, kêu gia tinh đem dao nĩa trên bàn dọn hết xuống.
“Được rồi…” Harry gần như là nghiến răng mà phát ra mấy từ này.
“Mi chẳng phải rất muốn thấy đám bạn ngu ngốc của mi sao?” Voldemort đứng lên chuẩn bị hướng đến phòng làm việc.
“Thứ nhất, bạn tôi không ngu ngốc, thứ hai anh muốn nói cho giáo sư biết tôi ở đây sao?” Harry cũng đi theo sau Voldemort, biểu cảm không vui với cách dùng từ của hắn.
“Không có, nhưng nếu lão ta vô tình đoán được rồi buộc mi trở về, mi sẽ đi sao?” Voldemort đột ngột xoay người lại, từ phía cầu thang nhìn Harry ở phía dưới, gương mặt hắn vẫn điềm nhiên như trước nhưng bàn tay đặt sau lưng đã siết chặt đến run rẩy.
Hở? Sao mình lại có cảm giác câu hỏi này kiểu như mẹ và bạn gái cùng nhảy xuống nước bạn sẽ cứu ai vậy? Harry bỗng ngẩn người có chút không tiếp thu được câu nói của Voldemort.
“Với cái cái tâm lòng anh hùng chính trực của mi, xem ra là sẽ trở về đi…” Voldemort cười lạnh một tiếng “Nếu mi trở về ta sẽ không cản nhưng hãy nhớ lần thứ hai gặp lại, ta và mi chính là tử địch. Chỉ cần gặp mi ta tuyệt đối sẽ không nương tay cho mi một cái lời nguyền chết chóc đâu.”
“Anh nói vậy là sao?” Harry nhìn Voldemort rời đi mà thấy hoảng loạn, dáng vẻ vừa nãy của hắn là dáng vẻ cậu không muốn thấy nhất, đó không phải là Voldemort cậu ở chung suốt mấy tháng nay, cậu không muốn đánh nhau với Hội Phượng Hoàng nhưng cậu biết hiện tại mình cũng không thể giơ đũa phép về phía Voldemort được nữa. Cậu cắn chặt môi, nhất thời cảm thấy cậu phải nói cho hắn biết điều gì đó nếu không tương lai sẽ không còn cơ hội mở miệng ra nữa mất.
“Đó là do anh tự suy nghĩ thôi, tôi cũng không nói như thế. Ai nói tôi sẽ trở về? Cùng lắm tôi ngốc cả đời ở đây…chỉ cần anh đồng ý ngưng chiến!”
Đòe mòe mình nói cái quần gì thế này? Harry lấy tay che mặt, hai lỗ tai ửng đỏ cả lên.
“Nói phải giữ lời?” Voldemort nhướn mày trêu đùa nói.
Harry máy móc gật đầu. Voldemort cười cười liếc mắt nhìn Harry một cái rồi rời đi. Chỉ là trong một thoáng xoay người, Harry đã không biết đôi mắt người kia dịu dàng đến như thế nào.
Harry nếu mi đã quyết thì đừng mong cả đời này trốn khỏi ta!
…
“Tớ thật sự không thể tin được. Harry đã mất tích hơn một học kì rồi đấy!”
Hermione lo lắng nói, hai mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Kẻ Được Chọn mất tích là chuyện động trời nhưng vì Dumbledore đã tìm được một người tạm thời đóng giả nên cả thế giới phép thuật vẫn chưa hay tin chuyện ấy. Ngoại trừ cô, Ron và cha đỡ đầu của Harry- chú Sirius thì hầu như không một kẻ nào biết cả. Chú Sirius đã nhiều lần gần như nổi điên lên muốn đi tìm Harry nhưng đều bị giáo sư Dumbledore cản lại, bảo rằng vẫn chưa đến lúc thích hợp.
“Tớ vẫn không hiểu giáo sư nói chờ đến thích hợp là gì? Thích hợp xây mồ cho cậu ấy à!” Ron gãi cằm suy tư, không để ý Hermione phía sau hầm hầm sát khí hung hăng cầm cuốn sách gõ lên đầu cậu.
“Miệng cậu thối lắm Ron!”
Hai người ngồi trước lò sưởi phòng sinh hoạt chung, Ron ngồi chống cằm thẩn thờ tờ giấy trên bàn vẫn trống trơn không một chữ viết, Hermione thì yên lặng đọc sách nhưng ánh mắt của cô vẫn vô định nhìn về phía lò sưởi không biết trong lòng đang suy tính điều gì.
“Mấy đứa, giáo sư Dumbledore có chuyện muốn nói với hai đứa.” Cửa phòng sinh hoạt chung được mở, giáo sư McGonagall chậm rãi bước vào lên tiếng.
Ron cùng Hermione đồng loạt đứng dậy, hai mặt nhìn nhau có chút không biết làm sao, thế nhưng hai người vẫn mau chóng thu xếp sách vở chạy theo bà đến phòng hiệu trường.
“Hai trò ngồi xuống đi.” Dumbledore thở dài, hôm nay ông không mời bọn họ trà cũng không mời kẹo dường như mọi khi nữa. Ông ngồi an tĩnh trên ghế, chỉ mới vài ngày không gặp Hermione cảm thấy ông ấy như già thêm chục tuổi vậy, gương mặt tiều tụy đầy sự mệt mỏi, đôi mắt lấp lánh một nỗi buồn ẩn sau cặp kính hình bán nguyệt.
“Ngài tìm tụi con là có chuyện quan trọng đúng không ạ?” Hermione bình tĩnh ngồi xuống, giọng điệu vững vàng không để lộ bất kì cảm xúc nào khác, ngoại trừ đôi mắt vẫn còn chút tơ máu do lúc nãy khóc quá nhiều. Dumbledore nhìn cô gái nhỏ trước mắt, không khỏi khen ngợi, Hermione là một viên ngọc sáng, ông có thể cảm nhận được điều đó trong suốt khoảng thời gian Harry không có ở đây.
“Không sai, trò Granger.” Ông thở dài một hơi “Voldemort hướng chúng ta hạ thư khiêu chiến, đây là lần đầu tiên hắn ta làm một hành động rõ ràng đến thế. Tạm thời ta không rõ hắn có gài bẫy gì cho chúng ta không nhưng trong thư hắn có viết yêu cầu cả hai trò phải đi theo cùng chúng ta.”
“Hai đứa con?” Ron trừng mắt mở lớn “Chết rồi có khi nào con nói xấu ổng nhiều quá nên ổng tính giết con không?”
“Điều này không có khả năng, làm sao ông ta biết tụi con là ai?” Hermione nghiêm túc suy xét, Voldemort không thể biết đến họ trừ phi là có kẻ noi cho ông ta biết. Chẳng lẽ…
“Trong thư hắn viết rằng tiện thể ông hãy dẫn theo hai người bạn thân của Kẻ Được Chọn đến cuộc chiến.”
“Cho nên quyết định của thầy là?” Hermione gần như đã nắm chắc quyết định của Dumbledore.
“Ta không tính mang hai trò đi, dù sao đây chính là chiến tranh đẫm máu, hai trò còn quá nhỏ để chứng kiến mọi thứ.” Dumbledore nhận tách trà từ tay giáo sư McGonagall.
“Chúng con muốn đi.” Hai người đồng thanh nói, sau đó nhìn nhau cười, có lẽ họ đã đoán được một phần nào đó lí do Voldemort muốn bọn họ đi.
“Hai trò phải nghĩ kĩ, rất có khả năng hai trò không thể trở về đâu.” Giáo sư McGonagall ngồi kế bên nhắc nhở.
“Tụi con đã nghĩ kĩ thưa giáo sư!”
“Vậy sáng sớm ngày mai hai đứa hãy đến đây, mật khẩu là kẹo con gián.” Dumbledore hiền lành nhìn bọn họ ôn hòa cười.
“Cảm ơn giáo sư, chúng con xin phép về trước.” Hermione và Ron cuối đầu rồi rời đi.
“Tớ cảm thấy chuyện này liên quan đến Harry.” Ron nói ra suy nghĩ của mình.
“Không nghĩ có lúc cậu thông minh đến thế đấy Ron!” Hermione giả bộ kinh ngạc rồi bật cười “Phương đông có câu muốn bắt được rắn thì phải vào hang rắn, muốn tìm Harry chúng ta chỉ còn một cách là tham gia trận chiến này thôi.”
Ron không nói gì chỉ gật đầu tán thành, cậu đúng là sợ chết nhưng cậu càng sợ Harry gặp chuyện không may hơn.
…
Ở trang viên của Voldemort,
Chúa tể Hắc ám đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Cứu thế chủ.
“Anh nói anh yêu cầu giáo sư dẫn theo Hermione và Ron!? ” Harry mở to con mắt không thể tin nổi nhìn người kia “Đó là chiến tranh đấy, lỡ bọn họ mà gặp vấn đề gì thì sao…?” Harry vừa nghĩ đến cảnh tượng hai người kia trúng bùa chú đã hoảng đến phát khóc.
“Lão ong mật sẽ cho bọn họ quyết định, nếu đi họ phải chuẩn bị sẵn sàng rằng mình sẽ chết bất kì lúc nào.Tuy nhiên ta nghĩ hai tên kia so với mi thông minh hơn nhiều, ít nhất con nhóc Granger gì đó sẽ động não tự lo được.” Voldemort bình thản ngồi chấm bài luận văn của Harry.
“Nhưng tôi vẫn lo lắng, lở xảy ra bất trắc gì…”
“Mi hiện tại nói cũng vô dụng, ta đã gửi thư rồi. Đi hay không là do hai đứa kia quyết định.” Voldemort xoa đầu Harry trấn an.
“Tôi không mong bọn họ gặp phải chuyện gì.” Harry thở dài một hơi.
“Ta sẽ yêu cầu đám Tử thần Thực tử không nhắm đến họ nhưng vẫn phải dựa vào vận khí của họ một chút, đũa phép không có mắt, ta không dám cam đoan rằng toàn bộ bùa chú của mọi người sẽ né họ ra Harry.” Voldemort nhìn Harry như thế có chút đau lòng, từ lúc dung hợp lại linh hồn cảm xúc này thường xuyên xuất hiện nhiều hơn.
“Cảm ơn anh…” Harry biết đó là nhưng gì mà Voldemort có thể giúp cậu rồi.
*22.07.18*