Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 224: Chậu Hoa Làm Từ Xương Người


Đọc truyện Hp Đồng Nhân – Snarry Huyết Thống Chiến Tranh – Chương 224: Chậu Hoa Làm Từ Xương Người


EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
– o0o-
Đến tận khi màn đêm buông xuống, Snape vẫn không thể moi được tên chết toi kia là ai khỏi miệng Lucius, Narcissa cho gia tinh dọn đồ ăn vào phòng ngủ, nhìn thấy Lucius vẫn là bộ dạng “không vui, không muốn nói” của hắn, chỉ có thể mở quạt bỏ chạy — cô hiện tại không muốn nhìn thấy mặt Lucius lắm, cô sợ cô sẽ không chịu được mà chạy lên bóp cổ Lucius ép hắn ói tên của tên chết toi kia ra mất.

Mắt cá chân của Snape bây giờ hoàn toàn có thể đi được, hắn không ngồi xuống sofa ăn bữa khuya, mà là trào phúng nhìn Lucius chốc lát “A, không biết gia chủ đương nhiệm của Malfoy có suy nghĩ đến chuyện giải thích cho Draco chuyện thằng bé sắp có thêm…một em gái hay em trai gì đó?”
“….Sẽ không chờ đến khi thằng bé tự biết.” Chỉ là sáu tháng mà thôi, sau đó cứ lôi đứa nhỏ này ra khỏi tử cung, trực tiếp giải quyết là được, Draco còn tận mấy tháng nữa mới nghỉ, khi đó hắn đã sớm giải quyết xong, nếu không phải hôm nay Narcissa phát hiện, hắn còn chuẩn bị mấy ngày nữa xin nghỉ dài hạn ở bộ phép thuật, hắn có một căn biệt thự chuyên dùng để nghỉ ngơi bên Pháp, coi như mình đến Pháp nghỉ phép.

“Cần tôi giới thiệu bác sĩ phương diện này cho anh không?” Đối với ý của Lucius, Snape không có ý kiến phản đối nào, còn Harry đang trừng lớn mắt…ngó lơ là được “Theo tình huống của anh, có lẽ bác sĩ bình thường không đảm bảo được an toàn của anh.” Tuy rằng Lucius không nói tên trứng thúi kia ra, nhưng hẳn hắn vẫn chưa giải quyết được cái màn độc dược phá thai đi.

“Severus, em xác định người em đề cử là bác sĩ chứ không phải bậc thầy độc dược?”

“Ern Flat, tôi nghĩ anh biết cái tên này.” Lockhart đổi nhà đang viết tiểu thuyết hoàn toàn không biết Snape lại lôi mình vào cái màn có thể bị giết người diệt khẩu này.

Còn chuyện Snape làm sao biết Lockhart trốn ở đâu, thành viên của hiệp hội độc dược, ngoại trừ Snape ra, không có ai nhỏ tuổi.

“Ern Flat?” Harry kinh ngạc, này không phải người lần trước y gặp trong quán Đầu Heo sao?
Snape liếc Harry, Harry vùi đầu vào dĩa ngoan ngoãn câm miệng “Nếu anh cần, tôi sẽ liên lạc dùm anh.

Potter, trò ăn xong cái dĩa của mình chưa? Nếu trò còn tiếp tục ở đây, tôi nghĩ hiện tại tôi có thể trừ hết số điểm còn lại của Gryffindor được rồi, lý do là Potter trốn học.”
Harry lập tức buông nĩa, theo Snape rời khỏi phòng ngủ, trở lại văn phòng độc dược.

“Giáo sư, con có nên nói chuyện này cho Draco hay không?” Harry cảm thấy, nếu để Draco biết y cố tình giấu cậu ấy chuyện này, cậu ta sẽ rất khuyến khích Moni đi nói cái gì đó với chú Sirius, và chú Sirius sẽ bất chấp thật giả, đi giáo dục tư tưởng cho y.

“Tôi không nhớ trò có đảm bảo với gia chủ Malfoy rằng trò sẽ giữ bí mật chuyện này.” Hiển nhiên, hắn cũng không, Lucius hôm nay có lẽ là do đầu óc không tỉnh táo, cho nên hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.

“Biết.” Harry thấy Snape cho mình rời đi, xoay người như chuẩn bị đi ngủ, thành ra y quắn quít một hồi, vẫn hỏi “Giáo sư, lưng của thầy….không cần bôi thuốc sao ạ?”
“Không!” Lưng chỉ bị bầm mà thôi, không cần lãng phí độc dược cao cấp, còn thuốc thoa ngoài da, hắn nhất định không cho người khác nhìn thấy lưng mình lòi ra cái đuôi, bầm mà thôi, mấy ngày nữa sẽ hết.

Harry bị Snape ném khỏi phòng làm việc, Medusa trên cửa vẫn là cái bộ dạng rắn che hết mặt như cũ, nhưng giữa đàn rắn chìa ra cái khe, sau đó là nụ cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn thấy Harry ngồi bệch dưới đất.

Ngó lơ Medusa, Harry đứng lên vộ vỗ quần áo, có vẻ giáo sư tạm quên cấm túc của y rồi, nhưng Harry vẫn phải làm, mắc công ngày mai Snape nhớ, vậy y sẽ rất thảm, y không biết mình nên giải thích thế nào với Hermione về cái đồng hồ cát bị trừ sạch đá quý đâu.


————————(-_-)————————
“Cậu nói lại lần nữa!” Tiếng hét vang vọng trên hành lang hù mọi người hết hồn, vừa dồn dập quay đầu đã thấy ngay hình ảnh Malfoy tức giận túm cổ áo Cậu Bé Vàng, còn Cruise bên cạnh mặt mày ngơ ngác.

“Khụ, Draco, bỏ tay ra cái đã, cậu sắp siết chết tớ rồi.” Harry cố gắng ngửa đầu về sau, tránh cái mặt dữ tợn của Draco, cậu ta mà phát điên lên thì người đầu tiên chết chắc chắn là y đó.

“Quần áo cũng không thể siết chết cậu được!” Draco hung hãn kéo cổ áo Harry, thành ra chân Harry bây giờ không chạm đất – này hẳn là do chế độ dinh dưỡng khi còn nhỏ (Snape: A!), Harry bây giờ không được mét bảy – Harry mắng thầm cặp giò mét tám kia của Draco hồi đời trước, mà Draco cũng chả có thời gian đi an ủi tâm hồn bị đả kích của Harry, trong đầu cậu bây giờ toàn là mấy chuyện hồi nãy Harry nói.

Nhìn thấy ánh mắt của đám người trên hành lang đang hội tụ về chỗ bọn họ, Draco kéo cổ áo Harry rời khỏi đây, Moni hoảng hốt theo sau.

Tìm được một phòng học vắng vẻ, Draco đóng sầm cửa lại, hai tay túm cổ áo Harry, biểu cảm như muốn ăn thịt người đến nói “Người kia là ai? Bố phải lấy xương gã làm chậu hoa!”
“Làm sao tớ biết, ba cậu không chịu nói cái gì cả, ngay cả giáo sư còn không hỏi ra được.” Y càng không thể.

“..” Draco nghiến răng, bắt đầu dùng hết sức lực suy đoán “Không thề nào là người Anh, thế giới phép thuật Anh bây giờ không ai dám đắc tội với Malfoy, dám làm ra chuyện này, ba đã sớm vùi gã làm phân bón.” Draco đi qua đi lại trong phòng, “Vậy chỉ có thể là nước ngoài, Pháp không thể, thế lực của các gia tộc ở đó không bằng Anh….Hoặc là cao tầng Đức, hay là bậc thầy thần chú tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới.” Harry cảm thấy răng của Draco sắp bị cậu ta nghiến nát rồi.

Draco kéo Moni, mở cửa phòng học chạy về một phía, Moni đột nhiên bị kéo, thiếu chút nữa ngã sắp mặt.


Harry nhìn Hogwarts đang tự chữa cái lỗ trên cửa, nhìn thêm con đường mọc đầy rêu xanh do Draco vừa mới đi qua nhanh chóng được gia tinh dọn dẹp, yên lặng cầu nguyện cho cái cửa sắp bị đạp của phòng hiệu trường, và cả hai vị trong phòng luôn, Merlin, mong rằng sáng sớm Grindelwald không táy máy tay chân với Dumbledore.

Sau khi thức tỉnh huyết thống thành công, Grindelwald ngày nào cũng bị Dumbledore đạp cho vài cái, sau đó mắt lạnh coi thường, cuộc sống đóng vai không khí này, đừng nói là sờ mó gì đó, ngay cả phòng nghỉ của hiệu trưởng còn không vào được, chỉ có thể ôm gối nằm xuống cái xó xỉnh nào đấy.

“Al~”
Draco đọc một lèo danh sách đồ ngọt vừa mở cửa cầu thang đi đến trên này đã thấy Grindelwald đáng thương ôm gối ngồi trong lò sưởi, được rồi, hẳn là do Grindelwald mất kiểm soát huyết thống của mình, Dumbledore xem Grindelwald là lửa trong lò, mặc dù gã sẽ không cháy, nhưng chỉ với nhiệt lượng thôi, cũng đủ ăn đứt lò sưởi.

“Ngài Grindelwald, tôi muốn nhờ ngài giúp một chuyện, sau khi thành công, tôi sẽ cho đứa nhỏ của ngài và hiệu trưởng chúc phúc của tinh linh!”
HẾT CHƯƠNG 233.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.