Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 223: Giày Mới


Đọc truyện Hp Đồng Nhân – Snarry Huyết Thống Chiến Tranh – Chương 223: Giày Mới


EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
– o0o-
Harry sau khi phổ cập thường thức cho Snape về peryton xong, do dự cầm bình độc dược còn dư thật lâu, cuối cùng vẫn cắn môi “Cái đó, giáo sư, con hồi nãy có thấy thầy đập lưng vào tường nữa, cho nên…” Harry xác nhận sau khi mình phun câu này ra, bầu không khí bắt đầu kinh khủng lên, hơn nữa Snape vừa mới dịu lại lại có dấu hiện nổi bão.

“…” Áp suất nhanh chóng giảm xuống, lúc Snape chuẩn bị đứng dậy đuổi Harry ra ngoài, tức quá quên mất vết thương trên mắt cá chân, vừa mới đứng lên đã mất hình tượng ngã về phía trước…..!
“!” Cửa nhà Merlin với mộ vua Arthur! Snape tỏ vẻ mình giờ thật sự rất muốn Avada Potter sau đó tự Obliviate mình.

“Ừm, giáo sư, thầy còn ổn không ạ….” Harry hướng Snape ngã xuống trúng ngay….đầu Harry, cho nên tình cảnh hiện tại là, Snape chống lên đầu Harry để cân bằng, còn Harry lo mình cử động một cái Snape sẽ sấp mặt, cho nên hoàn toàn không dám cử động, chỉ dám ngẩng đầu.


Snape muốn ngồi xuống, nhưng cổ chân vừa động đã đau, Harry muốn hỗ trợ, nhưng không dám cử động, hai người giằng co hồi lâu, đến khi lò sưởi đột nhiên bùng lửa, Harry bị dọa sợ đứng bật dậy….!
“Chậc!” Chết tiệt! Snape có thể nói là bị Harry quăng ngã xuống sofa, dưới tình huống như thế hoàn toàn không kịp nhích đuôi sang chỗ khác, cho nên nỗi đau ngồi trúng đuôi cộng trật chân làm Snape rất muốn ném Potter vào lò làm củi.

“Severus! Anh đâu rồi!” Âm thanh nôn nóng của Narcissa truyền ra khỏi ngọn lửa “Severus! Lucius hơi sai sai, nhưng anh ấy kiên quyết không chịu đến bệnh viện, cũng không cho em tìm bác sĩ, em chỉ có thể tìm anh mà thôi!”
“Tôi qua ngay!” Snape vung đũa phép, rương độc dược tự động chui vào tay, nhìn nhìn mắt cá chân, không thể không hung tợn nói với Harry một câu “Potter, trò đi với tôi!”
Harry rụt cổ, cực kì có ánh mắt tiến lên cho Snape mượn vai chống — dù cho rất là không thuận tiện, Snape tuyệt đối không đồng ý cho Harry đỡ tay mình.

Lúc bước ra khỏi lò sưởi, Narcissa đã quýnh đến mức đi vòng vòng trên thảm, nhìn thấy Snape chống Harry đi ra, Narcissa chỉ kinh ngạc một chút rồi mang hai người lên phòng ngủ chính.

Nhìn cầu thang xoay vòng vòng đặc trưng của các trang viên theo phong cách châu Âu, bước chân của Snape dừng lại, sau đó bị Harry cả gan làm loạn im lặng phóng bùa trôi nổi — đừng hỏi sao khi nãy Harry không làm thế, tại vì đầu óc của bé đã bị cái bia mộ của mình lấp đầy — chân bỗng nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, Snape lập tức hung tợn trừng Harry, nhưng chưa kịp nói gì, Harry vì muốn dắt Snape nên túm áo choàng hắn, cái tay ấy của Harry bị Snape tát bay, sau đó hắn túm cổ y — tưởng tượng chó dẫn đường và người mù ấy.

Severus – người mù Snape bị Harry – chó dẫn đường – Potter dắt đến phòng ngủ chính, cửa phòng không có đóng, liếc mắt đã nhìn thấy Lucius Malfoy co thành một cục run rẩy trên giường, trông có vẻ khá là đau.

Snape bảo chó dẫn đường…Má! Harry đang bị trưng dụng đi qua, hắn bỏ hòm thuốc xuống tủ đầu giường, vứt vài thần chú kiểm tra xuống, kết quả biểu hiện ma lực của Lucius đang tụt dốc không phanh, còn hướng của nó….Snape lôi một thần chú kiểm tra cho Narcissa hồi Chúa Tể Hắc Ám điên cuồng từ trong kí ức ra.

“…” Nhìn kết quả của thần chú, khoé mắt Snape giật giật, sau đó vội vàng lấy độc dược bổ sung ma lực và thể lực ra “Potter! Cầm bình độc dược ở tầng áp chót bên trái của kệ độc dược của tôi đến đây ngay.” Cái đó còn dư lúc Narcissa mang thai.

Harry bị điểm danh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng xuống lầu, Narcissa không hiểu hỏi “Severus, thiếu độc dược nào? Tủ độc dược trong trang viên chắc có, em nói gia tinh lấy!”
“Trừ phi năm đó em giấu bớt độc dược dưỡng thai của mình năm đó, nếu không dù cho tủ độc dược của Malfoy có phong phú đến nào cũng không thể có loại độc dược này được.” Snape vừa nói, vừa mở miệng Lucius đổ vào.


“….Ừm, ý của anh là…” Narcissa chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại kịp, sau khi nhanh chóng lấy lại tinh thần, Narcissa nhớ đến cái lần mất tích kì diệu một ngày của Lucius, công việc của bộ phép thuật còn phải nhờ cô làm thay, sắc mặt âm trầm của Lucius sau khi trở về làm cô hốt hoảng đến mức phải chạy sang nước ngoài cả tháng.

Harry trở về văn phòng, vọt thẳng đến giá độc dược, ban đầu Harry còn sợ mình lấy sai độc dược, nhưng đến khi nhìn thấy bình độc dược ở đó, động tác Harry hơi ngừng, nếu ký ức của y không bị gì, thì mấy bình này hẳn phải là độc dược chuyên dành riêng cho thai phụ mà….Năm đó trong đội ngũ cũng có phù thuỷ mang thai.

Xem ra Draco sắp có em trai hay em gái gì đó, Harry nhếch miệng, cầm mấy chai kia quay lại lò sưởi.

Lúc Harry chạy đến phòng ngủ, tình huống của Lucius vẫn tệ như cũ, Snape lấy độc dược, lôi một chai độc dược khác trong rương ra trộn vào nhau, sau đó mới dùng cái động tác Harry thấy rất quen đổ vào họng Lucius.

“Khụ khụ khụ….” Lucius bị sặc ho khù khụ, độc dược bắt đầu phát huy công hiệu, Snape vứt thần chú lần nữa, kết quả biểu hiện, cái trong bụng Lucius đã ngoan lại.

“Wow, tôi không ngờ Malfoy lại thích tạo người thừa kế đến thế đấy.” Snape sửa sang hòm độc dược của mình.


Nhìn thái độ của Narcissa là biết ngay cái trong bụng Lucius không phải kết tinh của tình nguyện, nhưng Lucius không giải quyết tất cả bằng một bình độc dược, giữ đến tận bây giờ, Snape không hiểu hành động này lắm.

“…” Lucius lúc này mới hơi ổn, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, hít sâu hai cái không lên tiếng.

“Lucius, em không ý kiến với chuyện anh giữ đứa nhỏ, nhưng tên đáng chết kia là ai? Em muốn lột da hắn làm giày!” Tiếng quát tức giận của phụ nữ gia tộc Black luôn khiến Snape dựng hết lông tơ.

“…” Lucius vẫn im lặng như cũ, nếu có thể trả thù, hắn đã sớm phanh thây thằng khốn kia rồi vùi nó xuống dưới lớp đất trồng hoa hồng rồi “Cissy, anh cảm thấy thứ anh cần nhất bây giờ là một phần thức ăn khuya.”
Narcissa nhìn thái độ này của Lucius, hít sâu vài hơi, gia tộc Malfoy có thể nói là gia tộc đứng đầu trong giới quý tộc Anh, người có thể khiến Lucius không thể nói ra được này không có mấy người, Narcissa biết, nguyện vọng làm giày của mình không thành công rồi “Em xuống bếp một chuyến, Severus, anh cũng ở lại ăn khuya đi.” thuận tiện giúp em xem có thể lôi cái gì ra khỏi miệng Lucius luôn đi, mặc dù không trả thù trước mặt được, nhưng nguyền rủa sau lưng chắc không sao đâu!
HẾT CHƯƠNG 230.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.