Hotboy lạnh lùng và công chúa băng giá

Chương 1


Bạn đang đọc Hotboy lạnh lùng và công chúa băng giá – Chương 1


: Khai giảng lớp 1
Lúc 7h15’
Trường tiểu học Myosotis! :

Ở khu hành lang dành cho lớp 1, một nhóc áo trắng váy xanh và đôi giày màu nâu đang đi thăm quan ngôi trường thân yêu mà tương lai là nó sẽ gắn bó 5 năm nếu như không có vấn đề gì khiến nó phải chuyển trường. Chuyển trường không phải là do nó là cô bé nghịch ngợm hay do nó là nhóc có lực học vào loại yếu, năm học còn chưa chính thức bắt đầu sao biết được lực học hơn nửa chẳng phải trường chỉ tuyển những đứa trẻ hơn người hay sao. Hai trường hợp đều không đúng. Có lẽ lí do đơn giản nhất là sự cảm nhận môi trường xung quanh của nó. Sự phù hợp mà ngôi trường lớp học đem lại rất quan trọng. Nó thấy vậy đấy!
Đôi mắt lai màu xanh đảo nhanh một lượt để thâu tóm toàn bộ khuôn viên trường, hiện giờ là phần dành cho khu trung tâm – não bộ phân tích những dữ liệu vừa cập nhật. Chậm rãi bước, những bước nhẹ khiến cho không gian càng trở nên yên tĩnh. Không một bóng người là bốn từ dành để tả sự nhộn nhịp ở đây ở dãy hành lang trông thênh thang này.. Phải, hôm nay nó đến trường sớm vì theo nó thấy thì ba mẹ nó, và ba mẹ của nhưng đứa trẻ và ngay cả những đứa trẻ đó nữa là ngày vô cùng quan trọng, ngày khai giảng đầu tiên trong đời của trẻ em khi được 6 tuổi, đủ lớn rời khỏi sự bao bọc của bố mẹ, phát triển học tập với các bạn cùng trang lứa.. Với nó thì hôm nay chỉ là khởi nguồn mọi sự đầu tiên của nó: ừ thì cũng khai giảng đầu tiên, lớp mới và lần đầu tiên có thể quen được các bạn, nó không đi học mẫu giáo mà là học tại gia . Có vẻ nó đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao để kết bạn vì vốn giao tiếp của nó chả khá khẩm lắm, từ khi nhận thức phát triển cũng chỉ là nói chuyện với quản gia và giúp việc, bố mẹ bận suốt, còn mỗi “lợn con” là cún cưng của nó thì nói chuyện sao được.
Đột ngột lùi vài bước, nó đẩy cửa đi vào, lại một cái liếc nhanh và lại gửi thông tin đến bộ máy đang làm việc ( có vẻ rất hiệu quả cũng như cho năng suất cao). Nó kéo ghế ngồi một cách tự nhiên và nhìn xuống.. Tại sao lại nhìn xuống, ừ vì hiện tại chỗ nó ngồi là ghế của giáo viên chứ không phải chỗ đáng lẽ ra nó phải ngồi !

Chợt đôi lông mày khẽ co lại, vẻ khó chịu, nó nghe thấy tiếng chạy của mấy vệ sĩ, nó ghét kẻ nào dám phá không gian yên tĩnh của nó. Tuy vậy nó nghĩ chắc họ có chuyện quan trọng. Một trong số vệ sĩ riêng của nó gõ cửa . Thực ra thì theo cô chủ đã 3 năm rồi, nên cũng phải biết đôi điều về sở thích của nó chính là sự yên tĩnh riêng. Cơ mà họ cũng có muốn phá đám nó đâu, do có việc gấp đấy chứ. Việc ông chủ yêu cầu căn dặn thù quả thật phải lập tức truyền đạt lại ngay.
” Mọi người cứ vào đi”- nó gọi nhỏ. Lập tức người vệ sĩ đi vào và nói vài điều quan trọng, rồi lại bước ra.!!! Khép cửa vào theo ý của cô chủ, hướng đi về phía phòng hội đồng. Làm việc nên làm không nên dài dòng lê thê là điều tối thiểu mà vệ sĩ nào cũng cần biết. Như vậy không đi quá giới hạn của mình cũng không thể gây ra lỗi nào được. Nó rất thích những người vậy. Đơn giản không ảnh hưởng tới nhau. Như vậy chẳng phải cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn sao. Nó thấy ai cũng như vậy đều thật tuyệt.
Hết chương 1. Cảm ơn đã đọc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.