Đọc truyện Hơp Thể Song Tu – Chương 46: Ta Là Thạch Nữ
Giờ phút này, nếu có người nào không có mắt, tiếp tục xuất thủ dò xét Ninh Hắc Ma hư thật, sợ rằng lập tức sẽ gặp có vô số cao thủ ra tay diệt sát kẻ này, vì để lấy lòng Ninh Hắc Ma.
Tử Âm, chính là gương xe trước!
– Đây là lễ đan bọn ta , mời Ninh đại sư ban cho đan dược!
Ánh mắt của Ninh Phàm lướt qua từng loại tiên quáng, pháp bảo, linh tài, ánh mắt lộ tinh quang. Có được nhiều thứ tốt như vậy, mình quật khởi, ngang dọc Việt Quốc sẽ không cần thời gian quá dài!
– Ngươi chính là Ninh Phàm? Không tệ! Không tệ, đem Mi nhi giao cho ngươi, lão phu yên tâm. Lão phu Quỷ Tước tử, là bạn tốt chí giao của sư phụ ngươi.
Vào lúc Ninh Phàm xuất thần, Quỷ Tước tử lại đi về phía Ninh Phàm, khẽ mỉm cười.
Theo danh nghĩa mà nói, Ninh Phàm, là con rể của Quỷ Tước tử.
– Ách, tiểu tử Ninh Phàm, ra mắt tông chủ!
Ninh Phàm cười khổ, hôn sự này, tựa hồ từ chối không được a.
– Ha haa, Phàm nhi, nghe nói ngươi là hậu bối của Ninh Hắc Ma. Giỏi! Tới đây, Mi nhi, còn ẩn núp làm gì, đi cùng Phàm nhi trò chuyện một chút. Các ngươi đều là những người trẻ tuổi, không cần tham gia ở chỗ này.
Quỷ Tước tử nghiêng người sang, một nữ tử mặc chiếc áo lam lạnh nhạt ở phía sau lưng của Quỷ Tước tử, chậm rãi đi ra, nhìn về vẻ mặt Ninh Phàm có vẻ rất phức tạp.
– Chúng ta đi đi tản bộ một chút đi, ta có lời muốn nói với ngươi. . .
Giọng nói của Lam Mi mang theo một chút cầu khẩn hiếm thấy.
– Ách. . .
Ninh Phàm cũng không ngờ tới, Quỷ Tước tử tới Ninh thành, lại đem theo nữ tử phiền phức này.
Ninh Phàm hướng ánh mắt nhìn Nam Cung, muốn cầu cứu Nam Cung. Nam Cung lại cười một tiếng âm nhu, quay mặt đi chỗ khác, còn ruyền âm tới nói:
– Chi bằng Thiếu chủ đi tản bộ cùng Lam Mi cô nương một chút. Yên tâm, ở nơi này có tôi, thân phận Ninh Hắc Ma sẽ không bại lộ.
Ninh Phàm nhìn về phía Chỉ Hạc, thấy Chỉ Hạc đang vòng quanh người Tư Vô Tà, đối với việc Tư Vô Tà đóng vai lão đầu, cảm thấy rất hứng thú.
– Thôi vậy. . . Thì cứ đi tản bộ một chút vậy. Bất quá ta nói trước, nếu ngươi dám ở trước mặt ta sử dụng tính tình hay học đòi đại tiểu thư dù chỉ một lần, ta sẽ trực tiếp quay đầu đi ngay.
Nghe giọng nói của Ninh Phàm có vẻ như bị thua thiệt nhiều lắm vậy, khiến cho Lam Mi xinh đẹp tuyệt trần tức giận nhíu mày một cái. Dung mạo của mình, không biết có bao nhiêu người ở Việt Quốc theo đuổi, muốn tản bộ cùng mình có vô số người chờ đợi đây. Ninh Phàm, thật là phước đức lớn như vậy mà còn làm bộ làm tịch!
Nếu không phải mình có chuyện cần cầu Ninh Phàm, làm gì mình phải hạ mình, cầu xin đi tản bộ cùng hắn chứ.
Lần đầu tiên, mình cầu để cùng Ninh Phàm thương lượng một chuyện, ánh mắt của hắn chỉ toàn là sự lạnh lùng, đầu cũng không thèm quay đầu lại, rời bỏ phòng đấu giá mà đi.
Lần thứ hai, bản thân mình đến chỗ của Mặc gia, lại bị Ninh Phàm trong cơn nóng giận, trực tiếp đuổi ra khỏi Thất Mai.
Ninh Phàm, thật là quá bá đạo mà. . . Cho tới bây giờ vẫn không cho mình cơ hội mở miệng.
Thật lòng mà nói, Ninh Phàm lạnh lùng, bá đạo, đúng là có làm cho Lam Mi cẩn thận một chút, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Cả cuộc đời Lam Mi, sẽ không thích bât kỳ người đàn ông nào, bao gồm cả Ninh Phàm.
Cũng không phải là bởi vì kỳ thị tu vi. Theo lời đồn đãi ngoại giới, Lam Mi tâm cao khí ngạo, xem thường người có tu vi thấp, thực tế chẳng qua là nàng mượn cớ, giả vờ vậy thôi. Lam Mi đối với bất kỳ người đàn ông nào theo đuổi mình, cho tới bây giờ đều là từ chối người ở ngoài ngàn dặm.
– Ninh Phàm, chuyện của chúng ta là không thể nào. . .
Ngày đó nói những lời này, thực tế có tầng thứ hàm nghĩa sâu hơn. Chỉ tiếc, Ninh Phàm nhất định là không đoán được.
Lam Mi đi theo Ninh Phàm, dần dần cách xa đám người, hướng vào rừng phong mà đi. Hàm răng của nàng cắn môi, muốn mở miệng nói mấy lời, nhưng vô luận như thế nào cũng không cách nào mở miệng.
Chuyện như thế, chuyện quá đáng thẹn như thế, phải làm như thế nào mới có thể mở miệng được đây. . .
– Ninh Phàm, thật ra thì ta là thạch nữ. Ta không thể thích đàn ông. . . Chúng ta không thể nào. . .
Những lời này, quanh quẩn ở trong lòng của Lam Mi, nhưng không cách nào có thể mở miệng được . . .
Nhưng mà, nếu không nói chuyện này ra. . . Một khi Ninh Phàm đến Quỷ Tước tông, sợ là muốn thành thân cùng mình , chuyện này lại càng khó giấu giếm hơn nữa . . .
Ngay cả cha, cũng không biết điều bí mật này. . . Đáng ghét, mở miệng thế nào đây!
Tại sao mình, lại cứ phải đi năn nỉ Ninh Phàm, cái tên nam nhân mặt mẹt thúi hoắc này chứ!
Ninh Phàm thật đáng giận, không biết là bầu không khí đang lúng túng, cần làm cho khí phần hòa hoãn bình thường hơn hay sao. Cứ như vầy, mình càng không mở miệng được.
– Lam Mi tiểu thư, có lời gì, cô cứ việc nói thẳng đi, sao mặt kìm nén đến đỏ bừng như vậy, chẳng lẽ là muốn đi ị sao?
Ninh Phàm cau mày, chạm rãi bình thường hỏi.
– Ngươi mới muốn đi đại tiện! Ngươi. . . Ngươi thật là thô tục!
Khuôn mặt của Lam Mi đỏ lên, cáu giận tái hẳn đi. Nàng giờ mới ý thức được, Ninh Phàm tuyệt đối là người đàn ông không biết tình điều nhất trong thế gian này!
Rừng phong trong vòng một trăm dặm, ngay ngày đầu khi Ninh thành được xây dựng, đã bị Tam thống lĩnh nạo vét sạch sẽ, chỉ còn lưu lại chừng nửa mẫu rừng.
Rừng phong có hình tròn, mà Lam Mi đi sau lưng Ninh Phàm, ở cái chỗ không có lãng mạn chút nào này, bằng một phương thức cũng chẳng hề lãng mạn chút nào đi vòng vòng quanh rừng phong.
Ninh Phàm không phải là không hiểu phong tình, chỉ là lười chẳng thèm tán tỉnh Lam Mi. Mà Lam Mi cũng thật sự trong bụng chứa đầy tâm sự.
Nàng rất sợ, sợ Ninh Phàm dây dưa với mình, nàng rất muốn thối lui chuyện hôn sự của mình cùng Ninh Phàm.
Tất cả mọi chuyện, chỉ vì nàng là thạch nữ.
– Ninh Phàm đã là dung linh trung kỳ tu vi, hôm nay trưởng bối Ninh Hắc Ma của hắn đã trở thành nhân vật quyền thế của Việt Quốc. Cha đối với hắn, tựa hồ cực kỳ hài lòng, chuyện hôn sự này, làm sao mới có thể từ chối đây…?!
Đôi mi thanh tú như tranh vẽ của nàng, dung mạo thanh tuyệt, chẳng qua là vẻ lãnh ngạo giữa chân mày chưa bao giờ tan đi. Chẳng qua là tự một mình nàng hiểu, và chưa từng biết cười là vật gì.
– Chúng ta đã đi vòng tới 314 vòng rồi.
Ninh Phàm nhắc nhở.
– Ừ. . . thì đi tiếp nữa.”
Lam Mi cắn cắn môi, nàng vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Nói cho Ninh Phàm, mình là thạch nữ, để cho hắn biết khó mà lui sao? Chiêu này nhất định sẽ hữu hiệu, nghe nói Ninh Phàm thu một nữ tử làm vợ, tựa hồ bên người còn đi theo một nữ nhân khác, nhất định là cực kỳ háo sắc. Người háo sắc như thế, ở trên người mình không cách nào lấy được một chút vui vẻ, tự nhiên sẽ không cưới mình.
Chẳng qua là, chuyện này liên quan đến chuyện bí mật của con gái nhà người ta. Chuyện như vậy, làm sao có thể mở miệng được.
Đã đi vòng rừng phong hết 314 vòng, nhưng quyết tâm của Lam Mi lại càng ngày càng dao động.
– Trò chuyện cái gì đó đi. Cô vì sao không muốn thành thân cùng ta?
Ninh Phàm tùy ý mở miệng, nhưng chưa từng nghĩ, chỉ câu nói đầu tiên là đánh trúng luôn bia đá, nói trúng chỗ mấu chốt.
Gương mặt xinh đẹp của Lam Mi thoáng đỏ bừng, quyền nắm chặc, vẻ mặt có chút tránh né.
– Ta. . .
– Chán ghét ta?
Ninh Phàm lại hỏi.
– Không. . . Cũng không thể nói là chán ghét. . .”
Lam Mi lắc đầu một cái, cánh tay thon che ngực, che giấu nổi bất an trong lòng.
– Vậy sao, ta ngược lại thì thật là chán ghét cô. Ta không thích nữ tử kiêu ngạo.
Ninh Phàm không mảy may tự giác, mònh nói chuyện như vậy đáng giận như thế nào.
Lổ tai của Lam Mi dựng lên, hoàn toàn không còn vẻ thẹn thùng nữa, mà chỉ còn lại sự tức giận, bước một bước gần sát Ninh Phàm, ngước đầu, gương mặt đẹp cơ hồ dán sát vào càm Ninh Phàm
– Ngươi thật sự không biết dỗ dành nữ nhân sao!?
Lam Mi tính tình vô cùng nhạt nhẽo, đối với người khác cho tới bây giờ không cười không giận, điều này cũng làm cho người ta coi là biểu hiện của sự ngạo khí, nhưng vào lúc nàng ở trước mặt Ninh Phàm, lại cảm thấy rất khó bình tĩnh, bởi vì Ninh Phàm quá khinh người. Công tử nào theo đuổi nàng, nếu không phải tao nhã lễ phép, thì cũng khiêm tốn có độ. Ninh Phàm hết lần này tới lần khác, rõ ràng là thiếu niên, mà nói chuyện lại giống như một cục thịt bị đao lóc hết, không có mặt mũi cũng chẳng có da.
Ừ, so cùng Hàn lão ma, quả nhiên vô cùng giống. Không hổ là thầy trò, tính tình cũng không sai biệt lắm.
Nàng vô ý thức đưa mặt gần sát Ninh Phàm, sau một khắc, lại ý thức được mình hành động đường đột, khoảng cách từ trán của nàng đến cằm của Ninh Phàm bất quá cũng một lóng tay, hơi thở của Ninh Phàm tràn đầy khí tức đàn ông, đập vào mặt, khiến cho sắc mặt nàng đỏ lên, nàng vội vã lùi lại, mở rộng cự ly.
Nàng vấp phải một tảng đá té lộn mèo một cái, bò ngã xuống đất.
Trước tình huống này, nếu như người khác, chắc hẳn là trước lúc Lam Mi ngã xuống, sẽ đường hoàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng giữ lại. Còn Ninh Phàm thì không ngờ lại làm ra vẻ vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm xem Lam Mi bị ngã, cứ nhìn như vậy và bất động.
– Thì ra là cô. . . Thật có ý tứ. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tu sĩ vấp ngã, hôm nay, được mở rộng tầm mắt.
– Ngươi, thật là đáng giận mà!
Đây chính là Ninh Phàm, đối với nữ tử không liên quan, lạnh lùng đến ngay cả đỡ một cái cũng không đỡ.
Nhưng không ngờ, Ninh Phàm lạnh lùng, nhưng lại khiến Lam Mi rung động nhẹ nhàng trong lòng. Bởi vì lý do về thân thể, nàng đối với đàn ông nàng chán ghét cực kỳ. Những công tử càng dây dưa với nàng, nàng càng coi thường. Vậy mà không ngờ, Ninh Phàm mỗi một lần cất giọng lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, lại có thể làm cho nàng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Chẳng lẽ là bản thân mình, thích bị ngược đãi hay sao ?! . . .
– Kéo ta!
Lam Mi ngã ngồi trên đất, cánh tay thon đưa về phía Ninh Phàm, trong lòng hơi có chút thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên nàng đưa tay cho một người đàn ông.
– Dựa vào cái gì?
– Ngươi. . . Hừ!
Lam Mi tự mình đứng lên, trong lòng lại đung đưa rung động. Quả nhiên, nghe được giọng nói lạnh nhạt của Ninh Phàm, tựa hồ mình rất thoải mái. . . Một cảm giác thoải mái không nói ra được.
Nếu như có thể thành thân cùng Ninh Phàm, có lẽ . . . có lẽ không phải là chuyện đau khổ như vậy. Chỉ tiếc mình đến tư cách thành nữ tử cũng không có. . . Lấy cái gì thành thân đây?!
Vẻ thẹn thùng trong lòng tựa hồ chẳng còn dày nữa, tựa hồ, cho dù có nói cho Ninh Phàm bí mật động trời này, cũng không đáng ngượng như vậy.
– Ninh Phàm, ta không thể cùng ngươi thành thân, ta sẽ cầu xin cha ta giải trừ hôn ước với ngươi. Ta van cầu ngươi, ngươi chấp nhận có được hay không…
– Giải trừ hôn ước, ha ha, không sao, ngươi muốn giải trừ thì cứ giải trừ. Ngươi coi thường ta, ta cũng chưa chắc để ý ngươi.
Ninh Phàm cười lạnh, liền xoay người bỏ đi.
– Không. . . Không phải, không phải coi thường ngươi
Nói tới đây, sắc mặt của Lam Mi đỏ lên, nàng vội vã che miệng lại, cắn cắn môi, kéo Ninh Phàm lại.
Nàng không nghĩ tới, căn bản là Ninh Phàm không hỏi nguyên nhân, liền đồng ý giải trừ hôn ước, điều này đối với nàng mà nói, là một kết quả tốt không còn gì bằng. Thậm chí, có thể nàng sẽ không bị bại lộ sự thiếu sót của thân thể mình, mà đã đạt được mục đích.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng không muốn giấu giếm Ninh Phàm, rất sợ Ninh Phàm nghĩ rằng mình ngạo mạn quá mức. Ninh Phàm sẽ có thành kiến sâu sắc đối với mình.
– Thật ra thì ta. . . Thật ra thì ta là thạch nữ.
Nàng vừa thốt lời ra khỏi miệng, lập tức nhắm mắt lại, rất sợ thấy nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Phàm.
Thạch nữ, đối với nữ tử mà nói, coi như là một loại quái vật. Không thể vui mừng, không thể nối dõi tông đường, đối với đàn ông mà nói, tựa hồ không có giá trị gì.
Ninh Phàm, đại khái sẽ xem thường mình.
Lam Mi đóng chặc tròng mắt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, buông lỏng ống tay áo Ninh Phàm, khẽ thở phào một tiếng.
– Được rồi, ta nói xong rồi. Ngươi đi đi…
– Thạch nữ?”
Ninh Phàm dừng phắt bước chân, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lam Mi.
Một nữ tử rất đẹp, vận chiếc áo màu lam, tóc xanh vấn cao, chẳng qua là giữa chân mày, luôn có một chút lãnh ngạo mãi không tan, tựa hồ cho tới bây giờ nàng chưa từng cười.
Hắn đối với Lam Mi, không có chút yêu thích. Còn chán ghét thì, có một ít, bất quá xem ra, lý do khiến cho hắn chán ghét Lam Mi, căn bản dường như là không có. Cô gái này tựa hồ cũng không phải ngạo mạn như những lời đồn đại. Dường như cô gái này ngạo mạn chỉ là một tầng tự bảo vệ mình.
Thạch nữ. . . Khó trách cô gái này trăm phương ngàn kế muốn giải trừ hôn ước, cuối cùng thì đây chính là nguyên nhân.
– Có phải đáng cười lắm không. . . Chuyện này chỉ có một mình ngươi biết, ngươi có thể không nói ra ngoài được không?
Lam Mi biểu lộ vẻ bi thương.
– Tại sao ta phải nói ra. Thạch nữ à, ta giúp cô kiểm tra một chút xem, nhìn xem một chút coi có thể giúp cô trị lành hay không. Cha của cô có ân với sư tôn ta, ta làm như vậy cũng coi là đáp trả ân tình.
Ninh Phàm nói xong, đưa tay ngang ra, bàn tay hướng về phía Lam Mi.
Mà Lam Mi, một thoáng ửng hồng trên mặt đẹp, bi thương trong lòng chợt biến thành một chút xấu hổ cùng sợ hãi.
Kiểm tra! Ninh Phàm thật là đại dâm. Kẻ gian, đại vô lại! Hắn muốn kiểm tra cái gì, kiểm tra chỗ tư mật của mình béo mập ra sao sao! Tại sao hắn lại có thể vô sỉ đến như vậy?
Hắn muốn nhìn thấy chỗ đó của mình sao, có nên cho hắn nhìn hay không. . . Phì phì phì, mình đang miên man suy nghĩ loạn cái gì thế!
– Đừng động!
Lại thấy băng hồng dưới lòng bàn chân Ninh Phàm chợt lóe, có thể so với tốc độ kim đan, khi đến sau lưng Lam Mi, tay trái đỡ xương quai xanh nơi vai của Lam Mi, cảm giác sự trơn mềm, tay phải bắt cổ tay trắng ngần của nàng, thì ra là đang chẩn mạch.
Với y thuật của Ninh Phàm, cần gì phải nhất định dùng ánh mắt xem bệnh cho Lam Mi, chỉ cần bắt mạch, bệnh tình gì đều sáng tỏ ra hết.
Lam Mi đã nghĩ Ninh Phàm quá tà ác rồi.
Lúc lưng ngọc nửa dựa vào ngực Ninh Phàm, trái tim Lam Mi run lẩy bẩy. Bình sanh lần đầu tiên cổ tay của nàng bị một người đàn ông cầm. Mà người đàn ông này căn bản không hiểu thương tiếc là cái gì, lại cầm thật là chặc.
Hơi đau một chút, thế nhưng đau đớn lại làm cho trong lòng Lam Mi một trận tê dại. Nàng phát hiện, nàng thích Ninh Phàm mang tới cảm giác đau đớn.
– Buông ta ra!
Lam Mi hơi giãy giụa, Ninh Phàm nhướng mày một cái, bàn tay “bốp” vỗ ở mông của Lam Mi một cái, dùng sức hơi mạnh.
Lam Mi cảm giác thật đau đớn ở chỗ mông bị vỗ, trong lòng lại càng có cảm giác thích thú hơn.
– Ngươi dám … đánh ta … ở đó.
Nhịp thở của nàng dần dần trở nên dồn dập hơn. Tất cả những chuyện này, Ninh Phàm hồn nhiên không có cảm giác gì, chẳng qua là khi cảm giác nhịp mạch của Lam Mi, ánh mắt hơi có chút kinh ngạc.
– Có phải cô mỗi lần có kinh nguyệt, sẽ đau đến ngất đi phải không?
Ninh Phàm trầm ngâm hỏi.
– Ngươi. . . Ngươi làm sao biết!
Gò má của Lam Mi đỏ ửng. Kinh nguyệt là chuyện riêng tư của nữ tử, một người đàn ông như Ninh Phàm, sao lại mở miệng hỏi. Hơn nữa, vì sao hắn lại biết rõ ràng như vậy?
– Mỗi đêm bắt đầu vào giờ Tý, thì sẽ bị một trận đau bụng cả một canh giờ hay không? Ân, vị trí ở chỗ này thì phải.
Đầu ngón tay Ninh Phàm, ở dưới hai vú của Lam Mi, vị trí trên bụng một chút, như chuồn chuồn giởn nước, e sợ bị nàng cho là thất lễ. Mà Lam Mi chỉ vừa bị Ninh Phàm đụng vào người, cả người đã khẽ run lên.
– Ừ. Đúng vậy.
– Như vậy a. Không phải cô là thạch nữ trời sanh, mà do mắc một loại bệnh. Bệnh này không khó chữa trị, chính là thuốc trị có hiếm hoi một chút. Ngày mai ta trở về Quỷ Tước tông bái sư, tối mai, ta tới phòng cô, khai đao cho cô…
– Khai đao. Khai đao ở nơi nào…?
– Ngươi nói sao đây! Địa phương nào bị ngăn chận, thì khai một đao ở địa phương đó. Thật là một nữ nhân ngu xuẩn! Được rồi, kết thúc tản bộ ở đây. Ta còn có chuyện làm, tối mai gặp nha.
Ninh Phàm tức giận buông lỏng Lam Mi, hóa thành băng hồng, độn đi xa.
Sau khi Ninh Phàm bỏ đi, Lam Mi vẫn đứng yên chỗ đó, sắc mặt hơi ửng đỏ. Vô luận là Ninh Phàm lãnh ngôn lãnh ngữ, hay là vỗ về nhẹ nhàng, hay hoặc là đầu ngón tay đụng chạm, đối với Lam Mi mà nói, đều là sự kích thích kinh khủng.
Bởi vì bệnh tình của mình, cho tới bây giờ nàng tránh cho đàn ông tiếp xúc, nhưng hôm nay trong vòng một ngày, trên người nàng rất nhiều chỗ riêng tư kín đáo, lại cơ hồ bị Ninh Phàm đụng qua một lần.
Hơn nữa tối mai, Ninh Phàm còn đến Quỷ Tước tông, lại còn ở nơi đó của mình. . . Khai một đao. . .
– Không chịu. . . Chuyện làm sao lại biến thành tình trạng như thế này được chứ.
Tim của nàng, xấu hổ mà u oán, bộ ngực ưỡn lên, hơi thở dồn dập phập phồng. Nhìn theo bóng lưng Ninh Phàm ở xa xa, một nỗi mất mát không biết từ đâu kéo tới trong lòng.
Hay cho một người đàn ông lạnh nhạt, sợ rằng Ninh Phàm khi đụng vào thân thể mình, căn bản là không có một chút cảm giác.
Trong mắt của hắn, mình chỉ là cơ oánh cốt nhuận, chỉ tính là Hồng Phấn Khô Lâu sao…
Tối mai, hắn sẽ không thật sự đối với mình….
Gương mặt Lam Mi đỏ lên, không muốn nghĩ đến nữa, trong lòng lại khẽ mắng Ninh Phàm một câu.
– Vô sĩ.
(Lam Mi xử lý như thế nào, bỏ phiếu đi. . . )