Hơp Thể Song Tu

Chương 44: Muốn Gạt Người Trước Tiên Phải Gạt Mình


Đọc truyện Hơp Thể Song Tu – Chương 44: Muốn Gạt Người Trước Tiên Phải Gạt Mình

Vừa nhắc tới bài binh bố trận, tinh quang chợt lóe trong mắt của Lỗ Nam tử, tinh thần tỉnh táo, tức thì hạ lệnh cho Lỗ Minh, lệnh cho 200 Nam lầu vệ bày một “Khuyết nguyệt trận”.

Vốn dĩ 500 Nam lầu vệ, am hiểu là “Kiếp nguyệt trận”, lấy ba thiếu một, giết địch ác liệt. Hôm nay số người chưa đủ, Lỗ Nam tử lại độc đáo đổi lại thành Khuyết nguyệt trận. Khuyết nguyệt trận, nhắm ba thủ một, từ bỏ tấn công, nhất tâm phòng ngự. Trận này lấy 200 người, có thể diễn ra phòng ngự trận như vậy, trận đạo tu vi của Lỗ Nam tử cũng được coi là vô cùng không kém. 

Nam Cung trước mắt sáng lên. Lỗ Nam tử này thật đúng là một nhân tài, không bằng khuyên hàng xong, tăng thêm thực lực cho Thiếu chủ. Nam Cung ông ta bốn mươi năm trước, được xưng “Đoạn Thiên Cơ”, gánh vác việc cho lão ma, thuần túy là mưu sĩ cùng hậu cần. Giờ lão ma không có ở đây, ông ta liền thống lĩnh toàn cục, để có thể tĩnh táo xử lý các loại tình huống đột phát. Nam Cung vì lão ma, tự phế lôi hệ thiên linh tiên mạch của kim đan sơ kỳ, thay đổi tính giết người như ma, tu lại băng linh tiên mạch. 

Lôi khiến tính cách của con người cấp liệt. Băng khiến cho người tĩnh táo thẩm thế. Nam Cung lạnh như băng, thực ra là cất giấu một ma tâm giết hại thiên hạ. Không người biết, nam tử tuấn mỹ này nhìn như lân gia công tử, từng là một tên ma quân giết người như cỏ! 

Thậm chí có thể nói, lão ma có thế lực lớn như vậy, đều do Nam Cung từng bước từng bước khuyên hàng mà được. Úy Trì trung thành cảnh cảnh, nhưng ít biến thông hơn so với ông ta. Còn Tư Đồ một lòng tu luyện, cương mãnh có thừa, lại quả ngôn thiếu ngữ, không xử sự làm người. Chỉ có Nam Cung chính là điều hòa tề thống lĩnh toàn cục. 

Lão ma có thể khiến cho Nam Cung phụ tá Ninh Phàm, Ninh Phàm tuyệt đối đã nhặt được một bảo bối rồi. 

– Khuyên hàng, công tâm là hơn. Đầu tiên cần phải ma diệt chỗ kiêu ngạo nhất của Lỗ Nam tử…

Ánh mắt của Nam Cung thoáng qua một tia lôi điện nhỏ không thể tra, nhìn về ánh mắt của Lỗ Nam tử, giống như chó sói nhìn con dê nhỏ. 

– Ách… Nam Cung đạo hữu vì sao nhìn ta như vậy…? Khuyết nguyệt trận của lão phu bày không tốt sao? 

Lỗ Nam tử tâm hồn run lên, rõ ràng trước mặt Nam Cung, chính là một người dung linh trung kỳ, nhưng ánh mắt, lại tựa hồ càng ác liệt, thậm chí đáng sợ hơn so với kim đan sơ kỳ lão quái. Điều đó khiến cho Lỗ Nam tử không tự kìm hãm được nuốt nước miếng một cái. 

– Lỗ đạo hữu quả nhiên là trận pháp đại tài, Nam Cung bội phục. Tuy nhiên, Lỗ đạo hữu có muốn thưởng thức “Hắc Ma Tam thần quân” của ta bày trận chứ?

– Hắc Ma Tam thần quân? Có chút quen tai, dường như đã từng nghe qua ở đâu…

Lỗ Nam tử lắc đầu một cái, cuối cùng không nhớ nổi tên này. Dù sao bốn mươi năm trước, danh tiếng của Hắc Ma Tam thần quân tuy lớn, lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng bị người cưỡng ép ân diệt. 

Ông ta nâng lên ánh mắt già nua, nhìn chằm chằm Hắc Ma Tam thần quân bày trận. Nam Cung cũng không chỉ huy, nhưng Tam thần quân trang nghiêm nghiêm chỉnh huấn luyện, trong vòng mấy cái hít thở, đã bày thật tốt tam đại trận hình. 

– Tốc độ bày trận thật là nhanh!

Ánh mắt của Lỗ Nam tử lộ vẻ kinh dị, nhưng với tốc độ bày trận này, chiến vệ của toàn bộ Việt Quốc có thể sánh vai tuyệt đối không vượt qua ba đội. 

Mà khi ánh mắt của Lỗ Nam tử rơi vào trên Tam thần quân đại trận, bỗng nhiên cả kinh. Tam thần quân bố trí, lại là thượng cổ trận pháp! 


Lưỡng nghi loạn mai trận của mai vệ, tam tài kiếm tru trận của kiếm vệ, tứ hợp băng hoàng trận của băng vệ. 

Ba loại đại trận, với hiện giờ là cực kỳ hiếm thấy. Điều khiến cho Lỗ Nam tử khiếp sợ không phải bản thân của trận pháp, mà là ba loại trận pháp, có dấu vết bị người cải động qua. 

Thượng cổ trận pháp truyền lưu đến nay, đã bị vô số đại diện người tu chân diễn hóa đến hoàn mỹ, một số trận hình gần như hoàn mỹ, vẫn có không gian thay đổi sao? 

Hoặc giả là trận pháp bị người nào thay đổi? 

Lỗ Nam tử đem bản thân đại diện vào thành Hắc Ma Tam thần quân thống lĩnh, định đi thay đổi tam đại trận pháp, lại phát hiện vô luận như thế nào, không cách nào thay đổi. 

Lấy trận pháp tu vi của mình, có thể nhìn ra tam đại trận hình thay đổi qua, đã rất giỏi rồi. Người ngoài nghề căn bản không nhìn ra bất kỳ con đường, bởi vì trận pháp cải động qua, dĩ nhiên hồn nhiên thiên thành. 

– Dám hỏi… dám hỏi Nam Cung đạo hữu, trận pháp này đã có người thay đổi qua đúng không…?

Lỗ Nam tử nuốt nước miếng một cái, trong đầu không còn vẻ kiêu ngạo nữa. Trận đạo tu vi của mình, nhằm nhò gì nha, có thể cải động thượng cổ trận pháp, mới thật sự là trận đạo tông sư! 

– Không sai, trận pháp này quả thật thay đổi qua. Mà người thay đổi trận pháp này chính là thành chủ của chúng ta, Ninh Hắc Ma!

– Hả?! Lại là thành chủ! Thuật luyện đan của thành chủ đã có thể nói xuất thần nhập hóa, chẳng lẽ trận pháp thuật của thành chủ cũng tinh thâm! Điều này sao có thể, mỗi tinh lực của từng người đều có hạn nha. Lão phu cuối cùng cả đời, cũng bất quá lĩnh ngộ được chút trận đạo tu vi này… Trên đời, không toàn năng, ít nhất Vũ giới, tuyệt không có người nào!

– Vũ giới không có người nào, địa phương cao hơn như vậy cũng không có sao? 

Nam Cung cười một tiếng ôn uyển, như lân gia công tử, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, nhưng ngôn ngữ, giống như cửu thiên lôi đình, nổ vang trong tai Lỗ Nam tử. 

Ngay cả Nam Dương tử cạnh một bên đều lộ ra vẻ hoảng sợ. 

Tên gọi là Ninh lão ma đó lại là đại nhân vật của Tứ thiên tiên giới ư? Nếu như vậy, có thể đồng thời nắm giữ trận đạo, đan đạo, còn thật không phải là chuyện ly kỳ gì. Nếu như vậy, hai người mình làm người hầu cho thành chủ tựa hồ căn bản không tính là thua thiệt. 

Bao nhiêu người nằm mơ đều mong mỏi trở thành nô bọc cho tiên nhân của Tứ thiên tiên giới, nhưng tiên nhân người ta, căn bản không thể bỏ đi mặt mũi. 

Lỗ Nam tử cùng Nam Dương tử hai mắt nhìn nhau một cái, từ tận trong mắt đối phương, nhìn ra một vẻ vui mừng. 

Tái Ông mất ngựa chưa biết phúc hay họa mà! Hai lão già mình đây lại được đại nhân vật như vậy thu làm nô bộc, há chẳng phải là nói ngày sau có cơ hội bay thẳng tới Tứ thiên tiên giới, trở thành thần tiên! 


Trong mắt của hai người họ không còn lận đận bi thương, không còn một câu bất mãn oán hận, không còn ngạo mạn vô lễ, có chăng chỉ là sự kích động không thể tin. 

Có thể trở thành Ninh Hắc Ma chi nô, thật là quá tốt rồi! 

Nam Cung cười như bình thường, hai câu lập tức đã thuyết hàn được hai lão già thật ngoan cố. Lần này, Nam Dương tử cùng Lỗ Nam tử, sợ là thật lòng quy hàng. Cho dù không gieo niệm cấm, chỉ sợ cũng không phản bội Ninh Phàm. 

Bên người Nam Cung, Tư Đồ vẻ mặt bất động, Úy Trì lại bỉu môi một cái, oán thầm không dứt. 

Hắn biết Thiếu chủ Ninh Phàm của mình, căn bản không phải đại nhân vật Tứ thiên tiên giới gì. Bất quá Thiếu chủ chỉ là một tiểu tử tu hành nửa năm chưa ráo máu đầu. 

– Nam Cung đại ca, lại đang nói láo gạt người. Năm đó hắn chính là như vậy đem Thất Mai tứ tộc lừa gạt làm dưới quyền chủ công…

Chỉ tiếc, lời nói dối của Nam Cung vẫn chưa dừng lại. 

– Lỗ đạo hữu, Nam Dương đạo hữu, hai người các ông nhìn xem, Nam Cung ta, hôm nay rực rỡ như thế nào? Hai vị có biết, ba trăm năm trước, ta cũng bởi vì lỗi do tự mình gánh đã đắc tội thành chủ, bị thành chủ thu làm nô. Lúc ấy, trong đầu của ta chỉ có muốn chết, cho là một lần sống cũng không cơ hội, thi triển tài hoa. Nhưng hai người các ông nhìn một chút xem, Nam Cung ta đây hiện giờ lại là nhân vật lãnh tụ của Hắc Ma Tam thần quân. Thành chủ đối với ta, coi trọng biết bao! Hai người các ông nếu một lòng thần phục thành chủ, nhất định cũng có thể rửa sạch thân phận nô bộc, lấy được trọng dụng của thành chủ như ta vậy, ngày khác phi thăng tiên đạo, tuyệt không phải việc khó gì!

– Cái gì! Nam Cung đạo hữu cũng từng là nô bọc sao? Điều này…

Lỗ Nam tử, Nam Dương tử cả kinh miệng khép không được. Sự kỳ vọng đối với cuộc sống như tro tàn phục nhiên. 

Nam Cung người ta làm nô ba trăm năm, rốt cuộc thoát khỏi thân phận người hầu, lấy được sự trọng dụng của Ninh Hắc Ma như vậy. Hai người mình, nếu một lòng thần phục, cuối cùng có một ngày, Ninh Hắc Ma nguyện ý vì hai người mình tiêu trừ niệm cấm, khôi phục tự do, trọng dụng hai người mình.

– Hai người bọn ta, nguyện một lòng quy thuận thành chủ… Cái đó, Nam Cung đạo hữu, không biết thành chủ có sở thích gì? Hắc hắc, ngươi không ngại nói một chút cho hai người bọn ta chứ? Hai người bọn ta cũng thích thì chiều… Hắc hắc, đầu tư cái gì mình thích thôi…

Lỗ Nam tử, Nam Dương tử, mỗi người lấy ra một cái trữ vật đại, tất cả chứa 2000 tiên ngọc, đưa cho Nam Cung. Cầu người chỉ điểm, luôn là cần ý tứ nha. 

Còn Nam Cung cực kỳ thuần thục thu hồi tiền tài, cười một tiếng âm nhu:

– Lỗ đạo hữu, Nam Dương đạo hữu, các ngài quá khách khí rồi… Ha ha, nếu hai vị có thành ý như vậy, ta luôn muốn chỉ điểm chứ… Dù sao ta đi theo thành chủ ba trăm năm, ít nhiều vẫn biết chút sở thích của thành chủ…

Một màn này khiến cho Úy Trì thấy mắt đều trợn lên. Tên quỷ này nói chuyện vớ vẩn mấy câu, 4000 tiên ngọc liền tới tay… Nam Cung đại ca, thật là lừa gạt quá nhiều tiền rồi! 


Ngay sau đó, Nam Cung liền bắt đầu nói chuyện vớ vẩn, phảng phất ông ta đúng thật đã cùng Ninh Phàm sống qua 300 năm. Thế mà Lỗ Nam tử, Nam Dương tử khi thì khiếp sợ, khi thì vui sướng, khi thì suy tư, biểu tình có thể nói hết sức phức tạp. 

– Nữ nhân của thành chủ thích sao? Ừ, có cơ hội, làm một ít đỉnh lô xinh đẹp, đưa cho thành chủ.

– Cái gì? Thành chủ thích tiền tài à? Ừ, cái này hay đó, lão phu cũng thích tiền tài, xem ra sẽ rất hợp với thành chủ nha.

– Cái gì chứ, thành chủ thích cái yếm của xử nữ? Cài này… này có chút làm không được…

– Gì cơ? Thành chủ còn thích xem người đẹp tắm hả?

… 

Nam Cung lừa bịp hai người Lỗ Nam tử, trong mắt lại vẫn có chút lo lắng. Ông ta rầu rĩ cũng không phải là hai người Lỗ Nam tử, hai người đã thành tâm quy thuận, không còn tai họa ngầm. Ý nghĩa còn đọng lại trong lòng của Nam Cung chính là vì Ninh Phàm xóa đi hết thảy tai họa ngầm. 

Nhưng có một tai họa ngầm, bản thân Nam Cung cũng không biết xóa đi như thế nào. 

Ninh thành thành chủ Ninh Hắc Ma, cái thân phận này, như thế nào mới có thể ẩn giấu… Biết Hắc Ma Tam thần quân không nhiều, nhưng luôn có người biết. Chờ ngày sau người của các đại môn phái phái tới cầu xin đan dược, nhất định có người có thể đoán được thân phận của Hắc Ma Tam thần quân, từ đó đoán được, Ninh thành thành chủ, cùng lão ma rất nhiều liên lạc. Sợ rằng thuận đằng mạc quái, sẽ đoán được thân phận của Ninh Phàm là đồ nhi của lão ma. 

Dù sao ngày đó người đến buổi đấu giá, mặc dù không có nhiều người gặp qua Ninh Phàm, nhưng cũng có rất nhiều người ở đấy. Ngày đó Ninh Phàm một ánh mắt chấn nhiếp quần ma đem tới ấn tượng cho người ta sợ rằng sẽ rất sâu. 

– Không biết Thiếu chủ sẽ làm sao ẩn giấu thân phận “Ninh Hắc Ma”… Tuy nhiên, cho dù không giấu được thì đã sao, cho dù Thiếu chủ bại lộ thân phận, để cho người biết đường đường Tứ chuyển luyện đan sư, chỉ có dung linh tu vi… Cho dù thập phương chính đạo ma tông tới đánh lén Thiếu chủ, cho dù Tứ thiên thần phật, muốn đả thương Thiếu chủ, Nam Cung ta, cũng phải thề bảo vệ Thiếu chủ!

Trong Ninh thành, Ninh Phàm cũng không che Quảng Hàn cân, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài. Tiểu Chỉ Hạc đi theo một bên, bên kia lại đi theo một hắc bào lão giả. 

Mặt mũi của lão giả có mấy phần tương tự Ninh Phàm, chẳng qua là mặt che Quảng Hàn cân, không thấy rõ dung mạo, nếu không lấy mặt nạ, thậm chí sẽ khiến cho người ta cho rằng lão giả này chính là Ninh Phàm. Nhưng lão giả một thân kim đan hậu kỳ tu vi, cũng không phải là làm giả. 

Chẳng qua lão giả có lông mày trắng, lại giống như đàn bà vậy, thỉnh thoảng nhíu một cái, càng có thêm một chút hừ ngọt bất mãn thỉnh thoảng truyền tới từ trong miệng của lão giả, lộ vẻ không ra thể thống gì, lại dễ nghe dị thường động lòng người, làm cho tâm thần người ta chấn động. 

– Chủ nhân, vì sao ngài để cho Tư Tư thi triển “Dịch dung quyết”, biến thành bộ dáng xấu xí này. Tư Tư không muốn làm lão đầu. Tư Tư không thích…

Hóa ra hắc bào lão giả này là nhân vật được Tư Vô Tà lấy “Dịch dung quyết” biến ảo! 

– Tư Tư nghe lời đi, không được ồn ào…

Ninh Phàm cảm thấy nhức đầu. 

Ý tứ của Ninh Phàm là muốn cho Tư Vô Tà giả trang thành “Ninh Hắc Ma”… Làm sao để che giấu thân phận Ninh Phàm của mình ư? Thật ra thì rất dễ dàng, để cho mình cùng Ninh Hắc Ma đồng thời xuất hiện là được thôi mà! 

Hôm nay Hắc Ma Tam thần quân, đều biết được Ninh Phàm tức là Ninh Hắc Ma, hơn một ngàn ma tu cho dù kín miệng đi chăng nữa cũng khó bảo đảm nói lỡ miệng. 


Muốn giấu giếm thân phận Ninh Hắc ma của mình chỉ cần ngay cả người mình cũng phải lừa gạt luôn. Đem thân phận của Ninh Hắc Ma tách ra từ trên người của Ninh Phàm. 

Muốn làm ma thì phải lừa gạt, nếu không không cách nào sống sót hậu thế. Lời nói của lão ma lần nữa xuất hiện trong đầu của Ninh Phàm. 

Nếu như thế, mình bởi vì tạo ra một tên Ninh Hắc Ma nên phải tới nói cho Hắc Ma Tam thần quân mình không phải là Ninh Hắc Ma! 

Hắc Ma giả sẽ để cho Tư Vô Tà đóng vai, chờ đến khi thật sự luyện đan, lại do tự mình ra tay. Nói thế nào, Tư Vô Tà cũng có kim đan hậu kỳ tu vi, một khi đóng vai thành Ninh Hắc Ma, tu vi như thế, cho dù là chánh đạo ma tông cũng không dám đáp lời động thủ nữa. Mà mình thì được ung dung bơi lội giữa chính ma, như cá gặp nước. 

Một chiêu này trong binh pháp tựa hồ được gọi là tá thi hoàn hồn, lại bị Ninh Phàm hoạt dụng như vậy. 

Hơn nữa Tư Vô Tà đã bị luyện thành linh khôi trước đó, sớm đóng vai nam nhân qua vô số năm, diễn kỹ nhất lưu, xem ra sẽ không bị người đoán được diễn kỹ. Giờ phút này Tư Vô Tà một cái nhăn mày một tiếng cười, cũng cực kỳ tương tự với Ninh Phàm, chẳng qua là có một chút chưa đủ hoàn hảo trong đó. 

Duy nhất khiến cho Ninh Phàm nhức đầu đó là Tư Vô Tà thỉnh thoảng muốn mở miệng nói chuyện. Thanh âm mềm mại như vậy lập tức lộ nguyên hình rồi. 

– Tư Tư, nhớ kỹ, ngay trước người ngoài, không cho ngươi mở miệng nói chuyện.

– Không nói lời nào, Tư Tư sẽ rất khó chịu, rất nhàm chán.

Hắc bào lão giả thiếu nữ bỉu môi một cái. 

– Ngươi nói chuyện, có thể hại chết ta.

Ninh Phàm quyết định hù dọa Tư Vô Tà một chút. 

– Sẽ hại chết huynh sao…? Ta không nói lời nào, có được hay không… Tư Tư chịu đựng…

Tư Vô Tà lấy tay che miệng, làm một động tác khả ái, đáng tiếc, là lấy thân thể của lão đầu làm ra. 

Chân mày của Ninh Phàm co rút một chút, Tư Vô Tà nghe lời như vậy, duy trì bản thân như vậy, mình đối với nàng, càng ngày càng không xuống tay được… 

Mình vì sao phải uổng công không, xóa đi ký ức của Tư Vô Tà, làm hại nàng biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng không xóa đi ký ức, khó bảo toàn Tư Vô Tà sẽ không làm hành động kinh người, bẫy chết Ninh Phàm. Dù sao, bổn tôn của Tư Vô Tà là nhân vật Dao Trì Thánh Nữ ở Tứ thiên tiên giới! 

– Nữ tử này, ngày sau phải xử lý như thế nào đây…?!

Ninh Phàm thấy phiền não trong lòng. Tiểu Chỉ Hạc lại nháy nháy mắt to, nhìn Tư Vô Tà cùng Ninh Phàm một cách kỳ dị. 

– Phàm ca ca từ đâu nhặt được Tư Tư tỷ đây… Không biết, không rõ nữa. Tuy nhiên Tư Tư tỷ đối với Phàm ca ca thật tốt. Đúng rồi, còn có một nữ thi tỷ tỷ… Phàm ca ca, cái gì cũng nhặt về, lần này, chẳng lẽ nhặt phải một yêu thú tỷ tỷ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.