Hợp Đồng Sinh Con

Chương 51


Đọc truyện Hợp Đồng Sinh Con – Chương 51

Biệt thự nhà họ Dương, Băng Băng cùng Dương Dương được Lý Diên Vĩ lái xe đưa đến đây, chiếc xe ô tô màu trắng bình dân dừng lại ngay trước sân, Băng Băng cùng Dương Dương bước xuống trước mà đi thẳng tới cửa chính của nhà.

– Em muốn gặp Vũ Vũ hay ba của mình chứ Băng Băng?

– Như nhau cả thôi.

Băng Băng nhàn nhạt lên tiếng, cô bé quay ra nhìn Lý Diên Vĩ rồi ngay sau đó rất nhanh đưa tay lên gõ cửa. Chỉ với hai tiếng gõ cửa đã có người nào đó rất nhanh mở ra, người hầu gái đó đứng nhìn Băng Băng mà có chút kinh ngạc, thật sự quá giống cậu chủ vậy thì chỉ có thể đây là vị tiểu thư đã sớm bỏ đi cùng phu nhân trước đó sao?

– Ba tôi có nhà chứ?

Băng Băng mặc kệ người trước mặt này có kinh ngạc hay không, cô nhóc nhàn nhạt cất tiếng hỏi. Người hầu gái vẫn còn khá ngạc nhiên cho nên vẫn chưa hoàn hồn nổi thì ngay lúc đó chiếc xe đen quen thuộc cũng liền xuất hiện ngay trước mặt họ, Băng Băng nhận ra đây là xe của ba mình, cô bé đứng đó hai tay đan vào nhau để phía sau mà ánh mắt hoàn toàn là rất hờ hững dõi theo người đàn ông vừa bước xuống xe kia. Ba của cô bé vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi chút nào cả.

– Băng Băng, con sao lại đến đây?

– Con có chuyện tới hỏi ba và Vũ Vũ thôi, con xin lỗi vì không báo trước đã tự tiện đến đây như thế này.

Băng Băng nói rồi quay qua Dương Dương và Lý Diên Vĩ đứng ở một bên kia, cô bé muốn một mình nói chuyện với ba và anh trai. Dương Chí Phong lướt qua Lý Diên Vĩ rồi rất nhanh mở toang cửa để họ bước vào mà mặc kệ cô hầu nào đó vẫn đang kinh ngạc đứng đơ người ở một bên kia.

– Vũ Vũ đã sớm đi học rồi nên có gì con hãy nói với ba,

Dương Chí Phong tiến tới trước mặt Băng Băng bình tĩnh lên tiếng. Hai ba con họ đã bao năm không gặp, quả thực tuy Băng Băng và Vũ Vũ là sinh đôi nhưng ở Băng Băng lại vẫn đâu đó thấy được bóng dáng của Sarah, chắc chắn sau này cô bé lớn lên sẽ thực xinh đẹp giống mẹ đi.

– Dương Dương ở lại đây đợi em một chút.

Băng Băng nói rồi ngay lập tức theo hướng phòng sách cũ của ba mình mà hướng tới, cô bé tin tưởng ba mình sẽ không thể thay đổi bài trí của căn nhà này vì những cái đó bình thường đều do mama làm hết, cho dù bây giờ còn có người phụ nữ khác đang ở đây nhưng là chắc chắn cô ta cũng chẳng thể ra oai được cái chức phu nhân nào đó mà thay thế cho mama.

Dương Chí Phong quay qua dặn dò cô hầu phục vụ hai người này sau đó cũng đi theo vào phòng sách với con gái của mình. Cả hai ba con cũng đến lúc cùng nhau nói chuyện một chút rồi.

Ngồi ở ghế sofa trong phòng, Băng Băng đối mặt với người ba mà 3 năm qua chưa hề gặp lại kia, cô bé im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng.


– Ba đã biết chuyện của mama rồi sao?

– Vậy là con cũng biết tất cả sao Băng Băng?

– Vâng, mama không hề dấu con bất kì chuyện gì cả. Nếu ba đã hay mọi chuyện thì chắc ba cũng biết được mama đã đến chỗ bà ngoại.

– Bà ngoại?

Dương Chí Phong nhíu mày, thông tin này hoàn toàn là mới mẻ, Liz chỉ nói Sarah sẽ đi nghỉ ngơi vài ngày chứ không hề nói đi gặp ai cả. Băng Băng nhìn biểu hiện của ba mình liền biết có lẽ đây là tin mới mẻ đối với baba.

– Bà ngoại là người mẹ đích thực đã sinh ra mama. Bà ngoại đã sớm tái hôn với một người đàn ông khác và có cuộc sống độc lập riêng. Có lẽ mama đã quá mệt mỏi cho nên mới tìm về chỗ của bà ngoại để có thể thư giãn ít nhiều.

– Thì ra là vậy. Băng Băng ba muốn xin lỗi con mọi chuyện, nếu có thể ba sẽ sửa chữa lại sai lầm, sửa chữa lại tất cả.

Dương Chí Phong tha thiết nhìn con gái mong rằng sẽ sửa chữa được mọi thứ kịp thời nhất. Băng Băng ngồi đó nhìn chằm chằm vào ba mình, ba nói sẽ sửa chữa sao? Cô bé luôn muốn ba và mama có thể thực tâm yêu nhau nhưng tình hình hiện tại lúc này có vẻ không hợp lí lắm.

– Ba, con biết ba đã đem toàn bộ bí mật về mẹ đi rồi, con có thể xem nó được không?

– Con lại biết hết mọi thứ như vậy sao Băng Băng? Xem ra là không thể coi thường bề ngoài của con rồi con gái.

Dương Chí Phong mỉm cười cùng với đó liền đứng dậy, Băng Băng cũng lập tức đi theo ba mình đi ra ngoài. Khi hai ba con vừa rời khỏi phòng đọc sách liền nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn phía ngoài phòng khách khi Khâu Nhược Linh lại đang to tiếng với Lý Diên Vĩ và Dương Dương.

– Cô là ai hả? Khi không tới nhà của chúng tôi làm gì?

– Nhà của chúng tôi sao? Đây là nhà của Dương Chí Phong và Sama, cô là ai mà phát ngôn xằng bậy như vậy chứ?

– Cô ta là người đã phá tan gia đình của mama đó cô trẻ.


Dương Dương đứng một bên tay đút túi quần nhìn Khâu Nhược Linh với ánh mắt coi thường vô cùng. Khâu Nhược Linh bị một lớn một nhỏ như vậy nói khiến cho cô ta tức điên lên liền muốn động tay động chân thì một bàn tay lạnh băng túm lấy tay cô ta thật chặt mà hất ra sau.

– Đừng có làm càn nữa Khâu Nhược Linh.

– Chí Phong, là cô ta…

Khâu Nhược Linh uất ức vẻ bị bắt nạt nhìn Dương Chí Phong trông thật tội nghiệp nhưng ngay sau đó cô ta liền kinh ngạc nhìn cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đứng phía sau Dương Chí Phong kia. Đây là, là con bé đó…

– Ba lại chung sống với bà cô già này suốt mấy năm qua sao? Cô ta thậm chí còn không được công nhận trong sổ hổ khẩu của nhà vậy mà cũng có thể làm ra vẻ là nữ chủ nhân thực sự chứ.

– Băng Băng con về rồi sao?

Khâu Nhược Linh gắng gượng nở nụ cười ra vẻ vô cùng thân thiết mà tới bên Băng Băng nhưng chưa kịp chạm vào Băng Băng thì cậu nhóc Dương Dương đã xông tới mà hất tay Khâu Nhược Linh ra.

– Đừng có động bàn tay dơ bẩn đó vào người Băng Băng.

– Bà cô già, tôi với cô chẳng phải quan hệ thân thích gì cả, tôi cũng không phải con của cô. Cảm phiền có gặp mặt cũng vốn người dưng không cần chào hỏi nhau làm gì, hơn nữa tôi lại là tiểu bối sao có thể để bậc tiền bối chào hỏi vậy chứ?

– Băng Băng liền đi theo ba.

Dương Chí Phong mặc kệ bọn họ mà đi ra phía bên ngoài. Băng Băng nghe vậy cũng quay sang vỗ nhẹ vai Dương Dương rồi đi trước. Vừa lúc đó, Vũ Vũ cùng Dương Chí Dĩnh cũng mới về nhà liền thấy Băng Băng có phần kinh ngạc.

– Băng Băng.

Vũ Vũ liền kích động mà gọi theo em gái mình. Băng Băng ngồi ở trong xe rồi nhoài ra nhìn Vũ Vũ.


– Vũ Vũ, tiếp đãi bà cô trẻ và Dương Dương thật tốt vào.

Băng Băng vừa rứt lời Dương Chí Phong liền lái xe đi mất để lại những người phía sau có người tức giận, có người không hiểu, có người mỉm cười vui vẻ.

Tại nhà hàng Nhật Bản nào đó nằm ở vùng ngoại ô, trong căn phòng riêng, là hai người một nhỏ nhắn, một to lớn ngồi đối diện cùng nhau thưởng thức mỹ vị thơm ngon,

– Hội trưởng, nam chính vừa khám phá ra bí mật.

– Thật không nghĩ cậu ta lại thấy được cả những thứ quan trọng đó. Đó là một phần Sarah và cả tôi không hề muốn cho bất kì ai biết được cả.

Liz nhàn nhạt lên tiếng mà cũng cầm đũa gắp một miếng sushi cá hồi chấm một chút rồi bỏ vô miệng ăn ngon lành. Fatimy ngồi đối diện cúi đầu không nói gì chỉ tập trung vào chuyện ăn uống của mình. Cả hai người đều biết đây là chuyện cá nhân tốt nhất không nên kéo bất kì ai khác xen vào trừ khi họ cố tình muốn vào chỉ còn cách từ từ mà xử lý thôi.

Trong một căn phòng lớn tại một ngôi biệt thự xa hoa, Simon Taylor ngồi trên chiếc ghế bằng da quý nhìn ra bên ngoài cửa sổ lớn sau lưng với cảnh vật xanh tốt tràn đầy ánh nắng bao phủ, sự yên lặng của ông ta làm cho người phía sau cũng không nhịn được cất tiếng.

– Chủ tịch, bước tiếp theo nên làm gì đây? Tiểu thư đã rời khỏi nơi này hiện chưa tìm được địa điểm cụ thể.

– Sammy chỉ có thể tới tìm người đàn bà đó mà thôi.

– Ý ngài là…

Người đó nói được một nửa lại thôi, đáp án đã quá rõ ràng rồi tuy nhiên điều khiến anh ta băn khoăn rằng bà ấy sẽ thực sự chấp nhận tiểu thư của họ sao?

– Vậy chúng ta đành tạm dừng mọi thứ lại?

– Ừmm… trong thời gian rảnh rỗi chờ Sammy bé bỏng trở lại chúng ta đành chơi đùa với con bé họ Lâm đó một chút cũng được.

– Ý ngài là Liz Lâm sao?

Đẩy nhẹ kính của mình lên mà đôi môi của người nào đó thoáng nở nụ cười. Dù đã 41 tuổi nhưng dường như ở người này tuổi trẻ là vẫn còn, vẫn cái ngoại hình của tuổi 29 nhưng đã pha một chút trưởng thành hơn hẳn trước rất nhiều. Liệu khi gặp lại Sarah sẽ phải nói gì với người mà cô từng xem là anh trai này đây?

– Thu lại hứng thú của cậu đi Sky.

– Không thể thưa ngài, ngài biết đối với bé con này tôi không thể kiềm chế được.


Sky mỉm cười sau đó xoay người rời khỏi phòng. Cánh tay anh ta còn chưa kịp chạm vào nắm cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ phía bên kia, Sky chỉ đứng tránh sang một bên nhìn người vừa bước vào phòng kia mà liền thu lại nụ cười vừa rồi chỉ hơi cúi mặt xuống tay chạm vào gọng kính đi thẳng ra bên ngoài trong khi vẫn kịp để lại một câu.

– Thật nhạt nhẽo.

Simon Taylor nhìn người vừa bước vào và cánh cửa đã được khép lại bởi Sky kia. Mọi thứ vẫn luôn trong tầm kiểm soát của ông chứ?

Vù.Vù.vù.

Tiếng gió thổi bên ngoài cửa xe cùng với những hình ảnh ven đường đang bị bỏ lại phía sau rất nhanh kia, Liz ngồi tựa người mà ngả đầu vào ghế nhìn cảnh vật nhạt nhòa bên ngoài, cô đã ngủ được bao lâu rồi.

– Ngài nên ngủ chút nữa đi, sẽ không đến đó nhanh như vậy đâu.

– Đi gặp cậu ấy như vậy có phần…

Liz nói một câu bỏ dở giữa chừng rồi cũng cầm điện thoại lên gọi cho Thiên Kỳ, chỉ trong giây lát Thiên Kỳ đã nghe máy.

– Date trong thời gian này khi Sarah không có ở đây cậu hãy bảo vệ Sinh Sinh thật tốt.

– “Đó cũng là sự ủy thác từ chị dâu nên chị không cần lo lắng hội trưởng. Hơn nữa tôi đã thấy một chuyện thú vị, đại gia tộc nhà chị xem ra vẫn còn kẻ sống sót đó.”

– Ý cậu là cô ấy sao?

Liz hỏi một câu hỏi nhưng đã biết rõ câu trả lời và cũng chẳng cần Thiên Kỳ đáp lại. Fatimy ngồi lái xe mà mắt liếc sang phía Liz nhưng là im lặng lại tiếp tục chú tâm vào chuyện lái xe của mình. Fatimy không biết Thiên Kỳ nói gì tiếp theo nhưng Liz đã cười và phải một chút sau đó mới đáp lại.

– Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm niềm vui, không thể để lính mới coi thường được.

– “Con bé họ Lý đó sao? Cũng không đến mức đáng quan tâm, nhưng dù sao rất mong lần sau có gì chị và chị dâu hãy báo cho đứa em này một tiếng.”

– Tôi biết, vậy thôi.

Liz tắt điện thoại, trong xe lại chìm vào một không gian yên tĩnh lạ thường. Cả hai người đều không nói gì cho đến khi xe dừng lại trước biệt thự quen thuộc với đồi hoa mặt trời bạt ngàn trải rộng khắp chân trời. Sau ba nhiêu năm họ cũng chịu đối mặt mà quay trở về đây. Anna…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.