Đọc truyện Hợp Đồng Sinh Con – Chương 50
– Chị, em xin lỗi vì bây giờ mới biết là chị.
Sinh Sinh đặt bó hoa bách hợp trắng xuống trước ngôi mộ quen thuộc. Thiên Kỳ đứng phía sau nhìn chằm chằm vào tấm bia khắc tên “Lâm Sinh Sinh” kia. Những chuyện năm đó tại sao chỉ có duy nhất mình hội trưởng là Liz lại biết mà ngay đến bản thân người trong cuộc là Sarah đến gần đây mới lấy lại ký ức chứ?
– Về thôi Sinh Sinh.
– Ba nuôi của tôi thực sự đáng sợ như vậy sao Thiên Kỳ?
Sinh Sinh quay lại nhìn Thiên Kỳ mà đôi mắt đã ngân ngấn nước. Thiên Kỳ tiến tới, cậu ta ôm lấy cô vào trong lòng mà chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.
– Tôi đã luôn cảnh cáo cô rồi mà Sinh Sinh. Ông ta là một người nguy hiểm vô cùng.
– Phải làm sao mới được đây? Tôi không còn biết phải làm sao nữa rồi. Sam Sam, à không Sarah chị ấy cũng không ở đây, tôi còn biết phải làm sao chứ?
Sinh Sinh gắt gao túm chặt lấy áo của Thiên Kỳ mà nước mắt vẫn luôn không ngừng rơi. Ai có thể cho cô biết nên làm gì tiếp theo có được hay không?
– Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô Sinh Sinh, dù sao đây cũng là lời cuối cùng chị dâu ủy thác lại.
– Huhu,….
Tiếng khóc của Sinh Sinh cứ vậy vang vọng khắp đồi hoa này. Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát rồi, cứ ngỡ là người nắm giữ nhưng cuối cùng thì ra cô cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ của người ta mà thôi.
– Tiểu thư Sinh Sinh, thiếu gia Thiên Kỳ.
Một giọng nói già nua vang lên làm cho Sinh Sinh và Thiên Kỳ đồng loạt quay ra theo hướng giọng nói đó liền kinh ngạc. Sinh Sinh không nghĩ ông ấy cũng sẽ tìm được cô hay chỉ là vô tình tới thăm ngôi mộ này?
– Quản gia Smith?
– Tiểu thư chắc đã biết người ở dưới ngôi mộ đó là đại tiểu thư.
– Ông cũng…
Sinh Sinh càng kinh ngạc hơn nhìn ông Smith, ông ấy tiến tới cầm một con búp bê bằng vải đặt xuống bên cạnh tấm bia mà quay sang nhìn hai người là Sinh Sinh và Thiên Kỳ.
– Tôi cũng đã biết rồi, tiểu thư Sarah vẫn luôn đến nói chuyện với tôi. Nếu không bận việc gì hai vị có thể theo tôi đi gặp một người.
– Đi gặp một người?
Sinh Sinh nhíu mày, Thiên Kỳ không để cô suy nghĩ gì đã kéo tay cô đi theo ông Smith. Ngay lúc này họ nên biết hết tất cả mọi chuyện dù cho đó là dư thừa.
Tại căn biệt thự theo kiểu cổ điển phương tây nằm giữa một đồng hoa mặt trời bạt ngàn, chiếc xe ô tô đen bóng loáng dừng lại ở trước biệt thự lớn, Dương Chí Phong bước xuống xe mà đi vào bên trong biệt thự lớn. Cả biệt thự to lớn nhưng không hề có bất cứ ai, bụi bẩn bám những lớp dày ở khắp nơi cho thấy biệt thự này vốn đã bỏ không từ lâu.
Dương Chí Phong đi thẳng tới cầu thang chính mà đi lên tầng hai, tiếng giày của hắn ta vang lên đều đều mà càng rõ hơn trong không gian tĩnh lặng này. Dương Chí Phong dừng lại trước cánh cửa gỗ màu nâu bám đầy bụi và màng nhện nhưng vẫn rõ ràng cái tên treo trước cửa phòng kia – Anna.
Dương Chí Phong nhìn cái tên “Anna” đó một lúc lâu mới trực tiếp đưa tay cầm nắm cửa vặn nhẹ một cái. Cánh cửa được mở ra, một lớp bụi mỏng liền bay tới, không gian bên trong tuy tối nhưng Dương Chí Phong biết căn phòng này, không gian trong này vô cùng sạch sẽ và trong lành. Đưa tay lên bức tường ngay bên cạnh, Dương Chí Phong bật công tắc điện thì cả căn phòng liền sáng chưng bởi chiếc đèn chùm đó.
Căn phòng này vô cùng đặc biệt, nó đủ lớn và trông như một căn phòng cho trẻ em bởi cách bài trí này. Sàn nhà được phủ lớp vải bông có in họa tiết hoạt hình, những bức tường được vẽ cảnh trời mây xanh mát, tủ đồ các thức đều là gỗ sơn trắng với những hình dán hoạt hình bắt mắt. Thậm chí trong phòng còn có rất nhiều gấu bông, búp bê vải và những gối ôm họa tiết hoạt hình. Đây được xem như một đặc chưng cho chủ nhân căn phòng này là một tiểu công chúa đi.
Dương Chí Phong tiến về phía chiếc giường công chúa nơi một người con gái với mái tóc đen nhánh, làn da trắng mịn mặc một bộ váy trắng hai dây đơn giản đang nằm ngủ mà cô gái này đang được thở bằng bình oxi đặc biệt, những máy đo vẫn đang hoạt động bình thường cùng với đường lên rồi xuống biểu thị nhịp tim kia.
– Cô là Anna sao?
Dương Chí Phong cất tiếng hỏi nhưng không hề có tiếng trả lời, hắn tiến gần tới chiếc giường nhìn Anna đang nằm đó an ổn mà mãi mãi không tỉnh lại kia. Có lẽ sau tất cả thì cô gái này chính là chìa khóa cuối cùng cho hàng loạt rắc rối của hiện tại.
– Anna, tôi là Dương Chí Phong, tôi là chồng của Sarah. Tôi biết cô và Sarah từng là những người bạn thân thiết của nhau, tôi biết cô đã luôn giúp đỡ Sarah và mong ước cứu lấy cô ấy khỏi ba mình. Nhưng tôi muốn biết chi tiết mọi chuyện là gì, tôi muốn biết tại sao cô lại trở thành như vậy. Anna, nếu lúc này cô không mau tỉnh lại thì có lẽ chính cô đã bỏ lỡ tất cả những gì cô từng mong muốn. Sarah vẫn còn sống nhưng nếu cô không tỉnh lại thì sẽ không gặp được cô ấy nữa.
Dương Chí Phong vừa rứt lời thì cánh cửa phía sau đột nhiên bị đóng rầm lại làm hắn kinh ngạc xoay người. Dương Chí Phong không ngờ ở cái biệt thự này lại còn có một người khác nữa, một người để…. chăm sóc Anna?
– Ngài là ai?
Cô gái tóc vàng trước mặt mặc bộ đồ lolita hầu gái nhìn Dương Chí Phong cất giọng hỏi mà mắt không hề chớp, mặt không hề biểu thị cảm xúc khác. Dương Chí Phong nhìn cô hầu gái này.
– Tôi là Dương Chí Phong, tôi chỉ đến thăm Anna.
Dương Chí Phong chăm chú theo dõi cô gái này quả đúng là không hề có chớp mắt nhưng rõ ràng là người thật mà? Cô gái đó tiến tới trước mặt Dương Chí Phong mà dừng lại ở bên cạnh giường.
– Tôi là Alice, tôi chưa từng nghe tới Anna có người quen là một nam giới.
– Tôi là chồng của Sarah, cô biết Sarah chứ?
Dương Chí Phong không dám chắc nhưng đánh liều đáp án này. Alice quay sang nhìn Dương Chí Phong mà chớp chớp mắt, đây là lần chớp mắt đầu tiên kể từ lúc Dương Chí Phong thấy cô gái này.
– Thì ra là chồng của tiểu thư Sarah. Tiểu thư chỉ vừa mới tới đây vào mấy hôm trước.
– Sarah tới đây sao?
Dương Chí Phong không tin nổi những gì Alice vừa nói. Alice nhìn chằm chằm vào Anna sau đó quay lại nhìn Dương Chí Phong.
– Tuy rằng ngài là chồng của tiểu thư Sarah nhưng ngài cũng không được phép tới đây. Rất mong ngài mau đi cho.
Alice đứng đó, hai tay đặt phía trước khẽ nắm hờ rất có quy củ nhìn Dương Chí Phong không một lời vô lễ. Tuy còn muốn biết nhiều chuyện khác nhưng cuối cùng Dương Chí Phong vẫn phải rời khỏi đây.
Alice đứng ở cửa sổ lớn nhìn xuống sân trước nơi chiếc ô tô đen của Dương Chí Phong vừa rời đi mà ánh mắt không hề chớp vẫn là một kiểu sắc thái đó. Nơi này từ bao giờ lại có nhiều người biết đến vậy?
– Đây là….
Sinh Sinh kinh ngạc nhìn người đang nằm trong căn phòng đặc biệt sống nhờ sự hỗ trợ từ máy móc kia. Ông Smith đứng bên cạnh hai người họ mà mắt cũng nhìn theo vào người đang nằm trong đó.
– Năm đó tiểu thư Sarah đã ra tay trước khi mọi thứ trở nên quá muộn, tiểu thư đã đưa đến chỗ tôi nhờ chăm sóc giúp cô ấy.
– Vậy ra ngay từ đầu chị ấy…
Sinh Sinh thật không biết phải nói thế nào nữa, quả nhiên là Sarah đã luôn dọn dẹp đường lối để cô có thể đi. Nhưng có một điều làm cho Sinh Sinh không hiểu được rằng nếu như Sarah không phải Sam Sam vậy thì tại sao năm đó khi Sarah tỉnh lại sau cơn sốc đó lại có thể hét ầm ĩ lên và được cho rằng đó là do sinh đôi tương thông cơ chứ?
– Quản gia Smith thực sự có một chuyện mà tôi vẫn không thể nào hiểu được rằng tại sao năm đó Sarah lại hét lên sau khi tỉnh lại dù rằng chúng tôi đâu phải là song sinh?
– Có lẽ để lí giải điều này đáp án chỉ có thể là một phần kí ức nào đó về việc đại tiểu thư đã chết vài tiếng trước vẫn còn cho nên tiểu thư Sarah mới có phản ứng như vậy. Dù thế nào thì mong tiểu thư và thiếu gia hãy giữ bí mật về chuyện này. Trước mắt mọi người hãy hành động thật cẩn thận một chút.
Ông Smith nói rồi xoay người rời khỏi đây trước để lại hai người là Sinh Sinh và Thiên Kỳ với nhau. Có quá nhiều chuyện mà họ không hay biết rồi.