Bạn đang đọc Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi – Chương 6: Đạo cao một thước
Lời nói của Mộ Thanh Thần làm cho sắc mặt người đàn ông vốn đã xanh mét giờ càng khó coi hơn, giờ phút này anh đang cố gắng kiềm chế toàn bộ lửa giận đang bộc phát.
Mở ngăn kéo bên ghế sofa lấy ra một xấp tiền mặt thật dày có giá trị, cánh tay dài của người đàn ông giương lên, dung mạo tuấn mỹ lấy tiền ném ra ngoài cửa cho Thanh Thần: “Cút ra ngoài”
Nếu không phải suy nghĩ đây là lần đầu tiên của cô, mà anh cũng thật sự hưởng thụ thân thể cô, chỉ bằng cô đủ mọi kế sách muốn tới gần anh, cũng đủ để cô sẽ chết một cách rất khó coi.
Tiền bay lả tả rồi rơi xuống mặt đất, Thanh Thần bị chuyện xảy ra trước mắt mà giật mình, ánh mắt lóe lên, đôi môi hồng mở chữ “O”thật to.
“Cút” thấy cô còn đứng tại chỗ, sự nhẫn nhịn của người đàn ông đã tới cực hạn.
Tiếng quát lạnh lùng khiến tinh thần của Thanh Thần liền hồi tỉnh, một lần nữa cơn tức giận lại bị người đàn ông này khơi lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tên khốn kiếp này tại sao dám đối với cô quát to như vậy?
“Tống Vũ Phàm! Con người anh thật khốn kiếp, không cần phải lên mặt như vậy đâu!”
Tên ngu ngốc đáng chết, chiếm hệt tiện nghi của cô, còn dám dùng tiền nhục nhã cô!
Vừa mới bắt đầu cô không muốn vạch trần thân phận thật sự của anh, thứ nhất là muốn giữ lại tự ái của chính mình, thứ hai cũng là không muốn cho anh biết Thư Thư có liên quan tới chuyện này.
Nhưng tên Tống Vũ Phàm xác thực là khinh người quá đáng, dù sao tiệc đính hôn cũng sớm kết thúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành, anh lại không biết xấu hổ, cô sẽ chiều theo ý nguyện của anh!
Lời Thanh Thần nói ra từng chữ bay vào lỗ tai người đàn ông không sót, lông mi dài giật giật: Tống Vũ Phàm?
“Sao không nói lời nào? Câm à?” nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, sức nhìn của anh rất tốt làm cho cơn giận của cô càng gia tăng.
“Tống Vũ Phàm, anh cho rằng không nói chuyện thì tôi không biết anh là ai sao?” Thanh Thần hé mắt: “Oai phong lúc vừa rồi đâu hết rồi?”
“Tống Vũ Phàm?” Người đàn ông lặp lại cái tên này với giọng trầm thấp.
Tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một tia ánh sáng cùng lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhưng lạnh lùng mở ra, tình huống như vậy, có phải quá mức rồi hay không?
Sống ba mươi năm, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết được thân phận của anh, không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh mà ban đêm đã leo lên giường anh.
Nhận lầm người? Lúc mở đầu là không hề để ý sao?
Thanh Thần hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: “Anh cho rằng không thừa nhận có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao?”
“Tôi cho anh biết…Mộ Hân Đồng là người anh không thể cưới, nếu không muốn để người khác thấy rõ diện mạo của mình, anh tốt nhất là cùng Mộ Hân Đồng hủy bỏ hôn ước! Không làm vậy… Tôi bây giờ liền cho anh bị tất cả mọi người đều biết đường đường là đại thiếu gia tập đoàn Tống thi, người thanh niên anh tuấn, danh tiếng lừng lẫy như thế lại trong đêm đính hôn của chính mình bỏ mặc vợ chưa cưới, đi cưỡng bức một cô gái còn vị thành niên!”
Thái độ trầm mặc nghe cô rống giận xong, gương mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy, chuyện này anh vốn nghi ngờ, bây giờ tựa như dần dần hiểu rõ.
Nếu như lời cô nói là thật, hơn nữa theo tin tức anh nhận được, vậy anh chỉ có thể hiểu: Cô gái này, nhận lầm người, cũng lên sai giường rồi.
Đôi mắt đen, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô gái đứng cạnh cửa, người đàn ông ưu nhã dựa vào ghế sofa: ”Nếu cô tình nguyện cho người khác thấy tình huống bây giờ của cô, tôi tự nhiên cũng không để ý…Hơn nữa, nếu cô muốn ở trước mặt mọi người biểu diễn một màn đặc biệt xinh đẹp, tôi cũng sẽ vui lòng mà theo cùng…”
Lời nói tà ác như ma quỷ, làm cho Thanh Thần mới vừa rồi còn tràn đầy dũng cảm trong nháy mắt liền biến mất.
“Còn có….” Thấy sự trấn tĩnh ngụy trang của cô mất đi,trong mắt của người đàn ông hiện lên ý cười : ”Cưng à, tôi, không phải Tống Vũ Phàm”.