Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 38
Một vầng trăng khuyết, bóng nàng tiều tuỵ
Ta nâng ly uống cạn gió tuyết
Là ai đã khiến tiền kiếp thay đổi
Khiến hồng trần bao thị phi
Duyên số đã định qua luân hồi
Nàng ủ rũ khóc cho hồng nhan không thể nào quay trở lại
Cho dù sử xanh hoá thành tro tàn
Tình yêu của ta luôn bất diệt
Có biết bao mỹ nữ trên thế gian nhưng ta chỉ yêu duy nhất một người
Chỉ yêu loài hồ điệp mà nàng hoá thành
Tóc nàng tựa tuyết, mượt mà bay đi
Ta đốt nén hương lay động ai đây
Mời ánh trăng sáng rọi soi vào hồi ức sáng trong
Tình yêu dưới ánh trăng thật hoàn mỹ
Tóc nàng tựa tuyết, giọt lệ rơi vào không gian
Ta đã chờ đợi ai suốt cuộc đời
Hồng trần say, tuế nguyệt chìm trong men rượu
Ta không hối hận khắc lên bia đá tình yêu nàng mãi mãi
( trích Tóc tựa tuyết )
Mùa đông đến mang theo từng cơn gió lạnh buốt tận tâm can. Tế Tuyết cầm ô đi dưới cơn mưa rào, ánh mắt vội vã nhìn về đình Phượng Vũ không một bóng người. Nàng đã hẹn sẽ gặp Tiêu Phàm ở đó nhưng nàng đã đến trễ hơn một canh giờ. Gần đây bệnh tình của nàng chuyển biến xấu, Tử Y nhất định từ chối yêu cầu rời khỏi hoàng cung của nàng, phải rất vất vả nàng mới tránh được Tử Y để ra ngoài.
Tế Tuyết rũ chiếc ô xuống, nước mưa lạnh lẽo từ bên ngoài bị gió thổi tạt vào người nàng, nàng cố lùi vào giữa đình, cả người run lên vì lạnh.
Tiêu Phàm đã đến hay chưa, có khi nào hắn tới rồi nhưng vì chờ nàng quá lâu nên đã bỏ về không? Nàng chỉ muốn gặp hắn một lần để hỏi hắn cho rõ ràng…
Mang theo hoài nghi mà chết đi không phải là kết thúc nàng mong muốn. Tình yêu hoàn mỹ của hắn dành cho nàng suốt những năm qua là thứ duy nhất đáng giá đối với nàng, nếu đó là giả… thì nàng đích thực đã trắng tay.
Bóng người cao lớn tiến vào trong đình. Tiêu Phàm đặt chiếc ô vào một góc rồi từ tốn đến gần Tế Tuyết, vẻ mặt của hắn rất bình thản tựa như người hôm nay gặp hắn chẳng mấy quan trọng.
– Nàng tìm ta có chuyện gì? –Hắn lạnh nhạt hỏi nàng.
Tế Tuyết cười nhẹ, bây giờ ngay cả nói một lời hỏi thăm với nàng hắn cũng không muốn, vừa gặp mặt đã hỏi nàng chuyện chính, hình như hắn chỉ mong nhanh chóng đi khỏi đây.
– Chàng… vẫn ổn chứ?
Hắn không nhìn nàng, đôi mắt đen u ám hướng ra ngoài đình nhìn những hạt mưa bị gió thổi tung thành lớp bụi trắng xoá.
– Ta sống rất tốt! Nàng chỉ muốn hỏi chuyện đó?
Đương nhiên là không phải. Trước khi gặp hắn nàng rất nôn nóng muốn làm cho rõ nghi vấn trong lòng nhưng bây giờ nàng lại do dự.
– Trầm Quân là gì của chàng? –Nàng khó khăn lên tiếng.
Hắn cau mày nhìn nàng. Đôi mắt đột nhiên ánh lên tia sắc lạnh.
– Là sư phụ của ta!
– Chỉ thế thôi?
Tiêu Phàm bất ngờ quay lưng định bỏ đi.
– Nếu nàng hỏi xong rồi thì ta đi trước, Quân Di còn đang ở vương phủ đợi ta.
Quân Di –hai tiếng ấy như mũi dao xoáy vào vết thương trong tim nàng, nàng không muốn nghe hắn gọi cô ta thân thiết như thế, không muốn hắn quan tâm tới cô ta nhiều như thế, không muốn hắn trong lòng chỉ còn mình cô ta, ngay cả chút thời gian cho nàng cũng tiếc rẻ. Trước khi kịp suy nghĩ nàng đã vô thức ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
– Tế Tuyết! –Hắn gọi tên nàng, giọng nói không còn vẻ lạnh nhạt như ban đầu mà hơi khàn đi.
Nàng không trả lời, cũng không buông tay. Năm ấy khi nàng bày tỏ với hắn cũng giống thế này. Trong trí nhớ của nàng đó là những ngày vui vẻ nhất, nàng không phải Thất vương gia, hắn không phải Tây Thần, bọn họ chỉ đơn giản là Tế Tuyết và Tiêu Phàm.
Dạo phố ở Lệ Châu, hắn cõng nàng trên lưng, tấm lưng vững chắc và ấm áp ấy đã khiến trái tim mệt mỏi vì toan tính và nghi kỵ của nàng lần đầu yên ổn. Dựa vào tấm lưng ấy, nàng nghe hắn hứa hẹn cả đời.
Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện vị liên lý chi.
– Vương gia!
Tiếng kêu thảng thốt cùng bi thương vang lên làm Tế Tuyết và Tiêu Phàm giật mình. Giọng nói trong trẻo như chuông bạc này cho dù không nhìn thấy người nàng cũng biết là của Phương Quân Di.
Lúc này nàng vẫn ở sau lưng Tiêu Phàm, tình cảnh có phần giống với lần ở hội diều. Cô ta không nhìn thấy mặt nàng, mà nàng… vẫn là kẻ ăn trộm, ăn trộm chút tình cảm ít ỏi từ phu quân của cô ta.
Chiếc ô trong tay Phương Quân Di rơi xuống đất, đôi mắt to long lanh nước, cô ta quay người bỏ chạy trong cơn mưa. Tiêu Phàm hình như không có ý định đuổi theo, nhất thời cả nàng và hắn đều im lặng.
Nàng rốt cục đang làm gì? Tiêu Phàm là phu quân của Phương Quân Di, nàng còn lén lút gặp mặt hắn. Giờ còn khiến cô ta đang mang thai bị kích động mạnh, nàng xem ra ngày càng giống hồ ly tinh mà người ta chửi rủa.
Bàn tay hơi lạnh của hắn chạm lên tay nàng, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay mảnh dẻ khỏi người hắn. Cái lạnh lẽo từ làn da truyền vào tận tim nàng. Hắn muốn đuổi theo Phương Quân Di… cũng phải, nàng đã không còn là gì của hắn nữa. Cô ta mới là thê tử hắn danh chính ngôn thuận rước vào cửa, còn đang mang thai cốt nhục của hắn.
Lần gặp mặt này xem như nàng tự chặt đứt mối tương tư trong lòng.
Hai người đối mặt với nhau, nàng cố nở nụ cười, bình tĩnh hỏi hắn:
– Tiêu Phàm, trước đây tại sao chàng luôn khẳng định mình không phải hoàng huynh của ta?
– Nàng đã biết những gì? –Giọng hắn có phần gấp gáp.
Vì sao hắn lại có vẻ lo lắng như vậy? Nàng sai rồi phải không? Nàng không nên đến đây, không nên hỏi hắn, sự thật… hình như không phải là điều mà nàng mong đợi. Nếu hắn lừa nàng… nếu hắn lừa nàng…
– Chàng có biết Trầm Quân là phụ thân chàng không? Có biết không? –Nàng hoảng loạn gào lên. Hai tay nàng không tự chủ túm lấy áo hắn.
Tia đau đớn thoáng qua trong mắt, môi hắn hơi cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
– Biết!
Sức lực của nàng tựa như bị rút hết, hai tay run lên, không còn nắm chặt vạt áo của hắn được nữa.
Nàng bàng hoàng nhìn hắn, môi mấp máy không thành lời. Nếu hắn đã biết thì nguyên nhân của mọi chuyện mà nàng vẫn tưởng hoá ra chỉ là một trò đùa sao?
Tại sao, tại sao ngay lúc nàng đã cận kề cái chết lại đem sự thật tàn nhẫn phô bày trước mặt nàng? Nàng thật hối hận, đáng lẽ không nên tới gặp hắn, bây giờ cho dù muốn tự lừa dối bản thân rằng hắn yêu nàng cũng chẳng còn được nữa, chính hắn đã nói với nàng…hắn biết Trầm Quân là phụ thân của hắn.
Tế Tuyết buông thõng hai tay, lùi lại mấy bước, đột nhiên bật cười, tiếng cười điên loạn hoà lẫn vào tiếng mưa lại trở nên thê lương như tiếng khóc.
Thật đáng cười, nàng thật sự là vị hoàng đế ngu xuẩn nhất trong lịch sử Diệm quốc. Hắn nói hắn đã yêu nàng mười mấy năm, nàng tin. Hắn cho nàng hứa hẹn cả đời, nàng cũng tin.
Nàng coi quãng thời gian yêu hắn là hồi ức đẹp nhất đời nàng, đem tình yêu khắc cốt ghi tâm cất giữ trong lòng, muốn hắn có thể sống tiếp mà không phải day dứt cả đời vì nàng.
Nhưng hoá ra cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm chỉ là một màn kịch. Từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng coi là thật.
Nàng giống như kẻ ngốc chờ đợi đoá hoa trong gương vì mình mà bung nở toả hương, đáng tiếc, tất cả đều là hư ảo. Nàng vĩnh viễn cũng không chờ được.
Tụ tán là nhờ duyên, ly hợp vốn do tình. Dải lụa đỏ ngày ấy bay đi thì ra là điềm báo. Hắn với nàng không có tình thì sao có thể kết thành duyên.
– Tiêu Phàm, chàng có từng yêu ta không? –Nàng khẽ hỏi, thanh âm nhẹ đến mức tưởng như chỉ là một lời thì thầm.
Tiêu Phàm bất ngờ ôm lấy nàng. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, miệng mỉm cười nhưng ý cười không hề lan đến mắt.
– Theo nàng thì sao? Nàng là quân thượng của ta, nàng muốn đáp án thế nào ta sẽ nói cho nàng nghe.
Trái tim nàng từng chút một rạn nứt, dần dần vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Dáng vẻ dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương này của hắn thật giống Trầm Quân.
Tế Tuyết đẩy Tiêu Phàm ra, đôi mắt nàng thẫm lại thành màu xám của tro tàn. Yêu thương sáu năm qua chỉ là giả… vậy thì cái gì mới là thật?
Nàng gào lên một cách tuyệt vọng.
– Cút! Cút ngay cho ta!
Tiêu Phàm không nói một lời, lạnh lùng bỏ đi.
Tế Tuyết suy sụp ngã xuống đất, mọi vật trước mắt trở nên mờ mịt, nàng cảm thấy mình lại rơi vào vòng xoáy tối đen không lối thoát.
Khi nàng tỉnh lại thì đã ở trong hoàng cung. Tử Y ngồi bên giường nàng, vẻ mặt tối tăm, rõ ràng là hắn đang giận.
– Thanh Vân!
– Nhiễm phong hàn rồi biết không? Nàng còn là trẻ con sao, ta ngày đêm tìm cách cứu sống nàng, còn nàng lại phung phí sức khoẻ của mình.
Tế Tuyết im lặng nghe hắn mắng mỏ một lúc, đây là lỗi của nàng, dù sao thì nàng cũng quen với tính tình đanh đá của hắn, hắn mắng nàng chí ít cũng chứng tỏ hắn quan tâm nàng, còn người kia… ngay cả nói thêm với nàng một câu cũng không muốn.
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn vô định vào khoảng không, bên trong thể xác tàn tạ, ngay cả linh hồn cũng đang chết dần trong mòn mỏi.
– Thanh Vân, nếu ta muốn ngươi giết Tiêu Phàm, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? –Thanh âm bình thản của nàng làm Tử Y kinh ngạc.
Hắn mặt không biến sắc, dứt khoát trả lời:
– Chín phần, điều kiện tiên quyết là ta và hắn cùng chết.
Bàn tay nàng đang nắm chạt mép chăn đột nhiên lỏng ra. Nàng đang muốn làm gì? Muốn hại chết cả Tử Y sao? Cả đời nàng đã làm hại quá nhiều người, không thể ngay cả hắn cũng phải chịu liên luỵ được.
– Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì!
Nàng gượng dậy khỏi giường, muốn đến bên cửa sổ. Màn đêm đã buông xuống từ lâu nên chẳng thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Từ cửa sổ phòng nàng nhìn ra là khu vườn trồng rất nhiều hoa tuyết. Loài hoa ấy sẽ nở vào cuối mùa đông, ngay trong tiết trời băng giá, khi hoa tuyết nở cũng có nghĩa là mùa xuân sắp về.
Nghe nói hoa tuyết được trồng trong vườn từ năm Bảo Tự thứ sáu. Long Tường hoàng đế đã đích thân mang nó từ một vùng khác về trồng để làm đẹp lòng Lương hoàng hậu. Cả đời Long Tường hoàng đế chỉ có một người phụ nữ là Lương hoàng hậu. Nàng thật sự ngưỡng mộ Lương hoàng hậu, không rõ bà đã phải tu bao nhiêu kiếp mới tìm được người một lòng với mình như vậy.
– Thanh Vân, nếu ngươi là ta. Một ngày bỗng nhiên ngươi phát hiện ra người mà ngươi vô cùng yêu hoá ra không hề yêu ngươi, ở cạnh ngươi cũng chỉ vì quyền lực và địa vị của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
– Sống chết không rời, dù là địa ngục cũng phải đi cùng ta!
Tế Tuyết trầm mặc một lát mới lên tiếng:
– Ta cũng có suy nghĩ ấy, nhưng mà… ta biết chắc là ta không nỡ.
Hắn chăm chú quan sát nàng, ánh mắt vừa âu sầu lại chất chứa điều gì đó rất khó diễn tả. Nàng hơi cúi đầu xuống, cảm thấy đôi mắt ấy quá mức dịu dàng, dịu dàng tới mức nàng gần như lạc ở trong đó.
– Nàng thay đổi rất nhiều. –Hắn bình thản kết luận. –Trước đây nàng không như thế này.
– Trước đây ta thế nào?
Tử Y lắc đầu không nói. Năm nương nương qua đời, nàng đau đớn thù hận đến mức nào hắn là người chứng kiến.
Khi ấy trong lòng nàng đã có Ngũ hoàng tử, hắn lừa gạt nàng, thương tổn nàng, giữa hai người họ thâm thù huyết hải không thể phai nhạt. Chính nàng đã lựa chọn cùng người kia cá chết lưới rách, dù xuống địa ngục cũng phải bắt hắn lót đường. Nhưng bây giờ nàng lại nói nàng kì thực không nỡ.
– Nàng còn nhớ Diệp Lương chứ? Trước đây nàng có thực sự yêu hắn không?
Tế Tuyết ngẩn người nhìn bóng mình chập chờn trên vách, nghĩ đến nam tử áo lam lúc nào cũng phong nhã dịu dàng như trúc. Trong ký ức của nàng, hắn luôn giống như dòng nước nhẹ nhàng bao bọc nàng, một ngày bất ngờ dìm nàng vào vũng sâu thù hận. Cái đêm hắn chết, trong sắc đỏ chói mắt của hỉ phục, nàng mới nhận ra hắn kì thực là một ngọn lửa, ngọn lửa dữ dội thiêu đốt tất cả những ai ở gần hắn.
Đối với hắn, dù là yêu hay hận đều đã trở nên nhạt nhoà. Năm tháng thiếu niên đó nàng thật sự yêu thích hắn, nhưng chính nàng cũng từng tự hỏi mình nếu hắn không giết hại mẫu phi, nếu bọn họ không có thù hận…thì khi hắn ra đi liệu nàng có đặt hắn trong lòng lâu như vậy không, hắn có trở thành vết thương không thể lành trong tim nàng không?
Đáp án… có lẽ là không. Nếu giữa nàng và hắn không có hận thù thì tình cảm đã qua đó sau này sẽ chỉ là hồi ức đẹp đẽ của nàng, mà hình ảnh hắn trong tim nàng… có lẽ cũng chỉ là chút nuối tiếc khi giấc mộng lúc xưa không thể thành thực.
Tử Y khoác áo cho Tế Tuyết, nhẹ nhàng vén tóc nàng.
– Nếu ta ở vị trí của nàng, nếu người ở cạnh ta chỉ vì lợi dụng ta là nàng… ta vẫn sẽ cho nàng tất cả. –Hắn nói hết sức chân thành, từng câu từng chữ như bùa chú xâm nhập trái tim nàng.
Khuôn mặt nhợt nhạt của nàng thoáng qua nụ cười. Nàng từng băn khoăn vì sao hắn lại đi theo nàng nhiều năm như thế…
– Sau này, ngươi nhất định phải tự mình sống thật tốt. Phụ thân ngươi đã cao tuổi rồi, không nên chấp nhặt với ông ấy chuyện mẫu thân ngươi nữa.
– Nàng đều biết cả rồi?
Nàng gật đầu cười, hắn là thiếu chủ Kim Môn cốc, là con trai của Dược Vương. Ngày ấy nàng còn nhỏ nên không rõ vì sao lão già Dược vương đó lại nhắm tới tất cả bảo bối của nàng, sau này mới biết là do Phùng Thanh Vân mật báo.
Đột nhiên nàng có chút oán giận với hắn.
– Ngươi khi đó ra tay ác thật đấy, một lúc liền bảo phụ thân ngươi khoắng sạch bảo bối của ta, một thứ cũng không chừa lại.
Tử Y bật cười, ánh mắt tinh quái hệt như hồi còn nhỏ.
– Ai bảo nàng thích mấy thứ đó như vậy, còn ta thì bị đem xếp xó.
Cho dù màn đêm tối tăm bao phủ tất cả, mùa đông lạnh giá khiến trái tim cũng đóng thành băng… nàng vẫn không thấy sợ hãi. Hoa tuyết nở vào cuối mùa đông là để báo cho những người đang chờ đợi mùa xuân đừng hết hy vọng.
Nàng có lẽ không kịp nhìn thấy sắc trắng tinh khiết của loài hoa ấy giữa băng giá, nhưng nàng cũng có hoa tuyết của riêng mình. Tử Y cũng như hoa tuyết nở trong trái tim nàng, an ủi nàng vào những lúc tuyệt vọng nhất.
—————————————————————————————————-
Giai đoạn khắc nghiệt nhất của mùa đông rất nhanh đã tới. Chưa bao giờ ở kinh thành lại có những trận tuyết lớn như năm nay, tuyết liên tục rơi, phủ trắng cảnh vật. Ngay cả hoàng cung dù có người thường xuyên dọn tuyết thì nhìn ra khắp nơi cũng chỉ thấy một màu trắng xoá đến ảm đạm.
Bệnh tình của Tế Tuyết thời gian này đã trầm trọng tới mức Tử Y không còn khống chế được nữa. Nàng ngủ ngày càng nhiều, có những khi ngủ liền vài ngày mới tỉnh, trong triều lời đồn đại không hay về sức khoẻ của nàng đã lan ra. Người ta lo lắng nàng còn chưa có con nối dõi, nếu nàng băng hà thì vương vị sẽ lọt vào tay ai?
Tế Tuyết chẳng còn quan tâm chuyện triều chính nữa, nàng từ chối tất cả các cuộc thăm hỏi của quan lại hoặc người trong hoàng thất.
Mỗi khi nàng thức giấc đều thấy Tử Y ngồi bên cạnh, có lúc hắn đang xem mạch cho nàng, có lúc ngồi đọc sách, cũng có lúc đang ngủ gục. Tóc hắn… đã có vài sợi bạc.
Cuộc đời này người mà nàng nợ nhiều nhất là hắn, mà món nợ tình cảm lại là món nợ khó trả nhất.
Tiếc rằng trái tim nàng đã đem hết cho người kia, không thể mang thêm hình bóng ai được nữa.
Trong số những người tới muốn yết kiến chưa từng có tên Bình Nam vương. Hắn hẳn đã quên nàng, hoặc có lẽ đang bận bịu lo cho đứa con sắp ra đời.