Hồng Nhan

Chương 37


Bạn đang đọc Hồng Nhan: Chương 37


Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độc
Chờ một người, ba bốn năm luân chuyển
Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo
Một tờ giấy đỏ, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau
Sử sách lật lại, kí ức niêm phong
Uyên ương mỹ lệ, hoạ lại kiếp này phù du cô độc
Lời thề cả đời ở Trường An, ai còn đang đợi
Ai quá thật lòng?
( trích Hoa tư dẫn* )
Mùa thu rất nhanh đã trôi qua, những bông hoa cúc trước đây còn khoe sắc vàng rực như nắng nay đã héo tàn. Cánh hoa rải rác trên nền đất như những mảnh vỡ của ánh nắng cuối ngày.
Đã rất lâu Tế Tuyết và Tiêu Phàm không gặp nhau, nàng cũng chẳng đếm nổi bao nhiêu ngày. Từ ngày thứ ba mươi hai nàng đã ngừng đếm. Hắn không lên triều, yến tiệc càng không tới dự, nàng biết là hắn không muốn thấy nàng.
Trước đây nàng cảm thấy thời gian một năm của mình quá ngắn ngủi, bây giờ lại nhận ra nó quá dài, giá mà có thể kết thúc sớm hơn.
Ở trong cung làm nàng buồn chán, thử vài trò chơi đều không có hứng thú gì, cuối cùng nàng quyết định cùng Tử Y xuất cung. Ban đầu nàng chỉ đi dạo không có mục đích, sau chợt nhớ tới những cô gái mang lụa đỏ vào ngày Tiêu Phàm thành thân. Không biết câu chuyện về ngọn núi linh thiêng đó có thật hay không?
Leo hết một trăm chín mươi chín bậc thang đối với nàng không phải là chuyện đơn giản. Nếu là bình thường chắc nàng không bao giờ làm chuyện tốn sức như vậy, không hiểu sao lần này lại khác, có thứ gì đó bên trong thôi thúc nàng lên đỉnh núi. Nàng đang hy vọng điều gì sao?
Đá tam sinh và cây nhân duyên, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy. Một tảng đá rất lớn nằm dưới gốc cây đại thụ buộc đầy những dải lụa đỏ rực rỡ. Nhìn qua thật sự vô cùng bắt mắt, tại sao trước đây nàng lại không biết nơi này nhỉ?
Nàng quan sát những dải lụa trên cây, cùng là màu đỏ nhưng có cái còn mới cũng có cái đã bạc màu, tất cả chúng bay phất phơ trong gió tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa bi thương. Trong những cô gái đã lên ngọn núi này cầu xin, có bao nhiêu người ước nguyện thành sự thực?
Trên đá tam sinh có khắc một bài từ.
Ngã trú trường giang đầu
Quân trú trường giang vĩ
Nhật nhật tư quân bất kiến quân
Cộng ẩm trường giang thuỷ
Thử thuỷ kỷ thời hưu
Thử hận hà thời dĩ
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý
( dịch nghĩa: Thiếp ở đầu trường giang,
Chàng ở cuối trường giang
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng
Cùng uống nước trường giang
Dòng sông này bao giờ ngừng trôi
Nỗi hận này bao giờ mới hết
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp

Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.
Nguyên tác: Lý Chi Nghi )
Bài từ này có lẽ cũng là nỗi lòng của rất nhiều thiếu nữ đã tới đây, không biết ai đã khắc nó? Mà thôi, có là ai cũng chẳng quan trọng, dù sao nơi này cũng chỉ là chốn gửi gắm mộng tưởng của một đời người. Sau này định mệnh an bài, bãi biển nương dâu, còn ai nhớ tới tình cảm thuở trước.
Tử Y đưa cho Tế Tuyết một dải lụa đỏ.
– Nàng treo lên đi!
Trên dải lụa có ghi tên nàng và Tiêu Phàm rất ngay ngắn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tử Y sẽ chuẩn bị thứ này, kì thực ban đầu nàng còn không có ý định tới đây.
– Ngay từ khi nghe được câu chuyện kia ta đã nghĩ nhất định sẽ có ngày nàng muốn lên núi.
Nàng nhận lấy dải lụa trong tay hắn, ngắm nhìn hai cái tên được viết cạnh nhau. Sắc mặt nhợt nhạt của nàng thấp thoáng chút sắc hồng, ánh mắt u ám chợt hiện lên tia ấm áp, trông nàng giống như một đoá hoa yếu ớt giữa thời tiết khắc nghiệt chỉ chốc lát sẽ tàn lụi.
Chọn một cành cây gần chỗ mình đứng, nàng cẩn thận buộc dải lụa lên, thắt lại thành cái nơ.
Cho dù ngồi trên ngai vàng, nắm quyền sinh sát, nàng chẳng qua vẫn là một cô gái, có chút mơ tưởng hão huyền cũng có gì sai. Tự nàng hiểu rất rõ người nàng yêu không thể ở cạnh nàng, là nàng đã huỷ hoại tình yêu ấy, nàng cố chấp lên đỉnh núi, lại treo lên cây nhân duyên ước nguyện không thể thành thực… có lẽ là vì nàng đối với hắn vẫn còn không cam lòng.
Đúng vậy, làm sao mà cam lòng được, có thể gặp được một người yêu mình đến thế, cũng khiến mình yêu tới khắc cốt ghi tâm nhưng không thể có được… Nó giống như một cái gai độc cắm vào tim, mỗi ngày đều đau nhức, dù rút ra hay không kết quả đều là cái chết, chẳng thà nàng chấp nhận bị đau đớn hành hạ cũng không muốn cái gai ấy chưa từng tồn tại.
Một cơn gió mạnh thổi qua làm Tế Tuyết phải đưa tay che mắt, đến khi nàng nhìn lên cành cây thì phát hiện dải lụa mình buộc đã bị tuột ra, bay theo cơn gió kia, từ xa xa chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt. Cuối cùng ngay cả một chấm nhỏ cũng không thấy nữa, nó đã tan biến hoàn toàn vào màu xanh của núi rừng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn theo một lúc rồi lắc đầu cười khổ. Quả nhiên là hữu duyên vô phận, ngay cả ông trời cũng đang nói cho nàng biết bọn họ không thể ở bên nhau, nhiều người buộc lụa đỏ như thế mà lại chỉ có của nàng bị bay mất, thật sự là ý trời.
– Tử Y, chúng ta đi thôi! –Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
Tử Y nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng cũng đành im lặng gật đầu, là hắn đưa dải lụa cho nàng, vốn dĩ chỉ muốn nàng vui một chút không ngờ lại càng tệ hơn trước.
Lúc lên núi thì mệt, xuống núi thì chóng mặt. Tế Tuyết lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mắt cũng hoa lên, vất vả lắm mới xuống nổi chân núi. Nàng thật sự không ngờ dưới chân núi lại chứng kiến cảnh tượng Tiêu Phàm và Phương Quân Di cùng đi với nhau.
Hai người bọn họ đều mặc y phục màu lam, thoạt nhìn rất xứng đôi. Phương Quân Di vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm, nũng nịu nói gì đó với hắn. Tiêu Phàm hình như không hài lòng, vẻ mặt có phần khó chịu. Cách nhau không xa lắm, giọng của Phương Quân Di cao vút, lanh lảnh như tiếng chuông, đáng lý ra nàng phải nghe được họ nói chuyện nhưng không hiểu sao tai nàng lại ù đi, âm thanh nào cũng không nghe thấy.
Tiêu Phàm nhận ra nàng và Tử Y, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó chuyển thành lạnh lùng, thậm chí còn có châm chọc.
– Hoàng thượng! –Phương Quân Di giật mình thốt lên.
Tế Tuyết đưa ngón tay lên môi mình làm ra hiệu cho cô ta im lặng.
– Đang ở ngoài cung thì không cần đa lễ, ta không muốn người khác phát hiện!
Phương Quân Di ngoan ngoãn gật đầu, cô ta nhìn lướt qua Tử Y đi bên cạnh Tế Tuyết thì khoé môi cong cong như thể đứa trẻ phát hiện ra điều gì thú vị.
– Hoàng… à không… ừm…-Phương Quân Di tạm thời chưa nghĩ ra nên gọi Tế Tuyết là gì, lúng túng mãi chẳng nói nổi một câu.
– Thất gia! –Tiêu Phàm lạnh nhạt lên tiếng.
– À, phải rồi, Thất gia! Thất gia lên núi này cầu tình duyên sao?
Nàng miễn cường mỉm cười, hai người họ một người lạnh nhạt một người hoạt bát đáng yêu, đúng là bổ sung vừa đủ.
– Ta chỉ lên xem cho biết thôi!
Phương Quân Di che miệng cười, đôi mắt to long lanh liên tục đảo qua giữa Tế Tuyết và Tử Y.
– Thiếp chưa thấy ai lên núi này chỉ để xem cả, thế nào cũng tiện thể cầu tình duyên. Thất gia đừng ngại, thiếp hiểu mà!
Cô ta hiểu cái gì? Tế Tuyết quả thực không biết cái đầu xinh đẹp kia đang suy nghĩ đen tối gì, ánh mắt vô cùng mờ ám cứ liếc qua nàng và Tử Y, chắc cô ta không nghĩ nàng cùng hắn… thôi, bỏ đi. Nàng và Tử Y thân cận như vậy, trong cung lại không tuyển tú nữ, có bị người ta hiểu nhầm cũng không lạ.
Tử Y thấy sắc mặt Tế Tuyết xấu đi thì vội lên tiếng ngăn cản Phương Quân Di tiếp tục dò hỏi.
– Thất gia mệt rồi, chúng ta qua quán trà đằng kia nghỉ một lúc!

Phương Quân Di và Tiêu Phàm cũng theo vào ngồi cùng một bàn. Nàng không hiểu sao bọn họ không lấy cớ còn đi đâu chơi mà cáo từ, cứ muốn đi cùng nàng làm gì để cả hai bên đều khó xử.
Tế Tuyết đành ra vẻ tự nhiên nhấp một ngụm trà. Trà vẫn còn nóng nên chỉ vừa chạm vào môi là nàng không uống nữa, thường khi uống trà nàng đều thổi trước rồi mới uống, lần này đầu óc rối loạn tới nỗi ngay cả việc đơn giản như vậy cũng quên mất.
– Hai vị định lên núi chơi? –Tử Y cố tìm chuyện để nói, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.
Phương Quân Di tươi cười trả lời:
– Đúng vậy, hôm nay trời đẹp nên ta và tướng công đi dạo chơi một chút. Hồi nãy ta muốn lên núi mà chàng nhất định không cho. Thất gia và Tử Y công tử xem này, ngay cả lụa đỏ ghi tên cũng chuẩn bị rồi mà tướng công còn không chịu.
Tướng công –hai tiếng ấy khiến Tế Tuyết vô cùng khó chịu. Tay cầm tách trà của nàng hơi run lên, nghĩ tới tên của hai người họ viết cạnh nhau, dải lụa đó cũng buộc lên cây nhân duyên rồi đu đưa trong gió, tượng trưng cho ước nguyện ba kiếp kết duyên là ngực nàng nhức nhối không thở được.
– Thất gia, hay Thất gia khuyên bảo tướng công giúp thiếp, để chàng đồng ý lên núi! –Phương Quân Di dùng vẻ mặt đáng yêu nhờ vả nàng.
Tiêu Phàm không để nàng lên tiếng, ngay lập tức trừng mắt với cô ta.
– Đủ rồi đấy, nàng đang có thai còn đòi leo núi, không muốn giữ đứa con này có phải không?
Tách trà trên tay Tế Tuyết rơi xuống, toàn bộ nước trà nóng bỏng đổ lên người nàng. Tiếng sứ vỡ choang trên mặt đất làm mọi người đều giật mình, chỉ có nàng là không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phàm vừa nói Phương Quân Di đã mang thai, trong đầu nàng bây giờ chỉ có những lời ấy. Tử Y lo lắng gọi nàng để hắn xem có bị bỏng không nàng cũng chẳng biết, nàng chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.
Tách trà trên tay Tế Tuyết rơi xuống, toàn bộ nước trà nóng bỏng đổ lên người nàng. Tiếng sứ vỡ choang trên mặt đất làm mọi người đều giật mình, chỉ có nàng là không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phàm vừa nói Phương Quân Di đã mang thai, trong đầu nàng bây giờ chỉ có những lời ấy. Tử Y lo lắng gọi nàng để hắn xem có bị bỏng không nàng cũng chẳng biết, nàng chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.
Cô ta có thai từ bao giờ? Bọn họ động phòng từ lúc nào, vì sao nàng không biết chút gì? À, nàng sao có thể biết được, Tiêu Phàm là cung chủ Phượng Hoàng cung, hắn không muốn thì tin tức làm sao lọt tới tai nàng được.
Nàng đang mong đợi gì đây, hắn và nàng đã không còn quan hệ tình cảm trước đây nữa, lẽ nào nàng vẫn nghĩ hắn sẽ vì nàng thủ thân như ngọc! Chính nàng muốn hắn sống cùng Phương Quân Di, chính nàng muốn kết thúc tất cả, bây giờ hắn đã theo ý nàng chẳng phải rất tốt sao.
Nàng vẫn luôn biết sẽ có ngày này. Phương Quân Di tính tình hoạt bát đáng yêu, cô ta giống như ánh nắng ấm áp, từ nhỏ đến lớn đều được Phương Thiếu Lăng bảo vệ chu đáo, là một tiểu công chúa thuần khiết động lòng người. Một cô gái như thế sao Tiêu Phàm có thể không động tâm.
Cô ta thậm chí còn có thai rồi, cô ta có con với hắn rồi. Còn nàng… ngay cả giọt máu duy nhất của mình cũng chẳng giữ nổi. Nàng lấy tư cách gì để ghen tỵ? Họ là phu thê đường đường chính chính, nàng chỉ là… một cố nhân.
Phải, nàng chẳng là gì của hắn cả, chỉ là một người hắn muốn quên đi.
Kết thúc này không phải nàng không dự đoán được mà là không muốn đoán, ngay cả trong tưởng tượng cũng khiến nàng đau xé ruột gan, bây giờ lại phải chứng kiến tận mắt. Nàng đã từng hy vọng rằng nàng sẽ ra đi trước khi thấy bọn họ bên nhau, chỉ vài tháng nữa thôi lẽ nào không thể để nàng ôm chút ảo tưởng rằng hắn vẫn yêu nàng sao?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý
Nàng đột nhiên nhớ tới hai câu này, có lẽ trong lòng nàng vẫn ôm chút suy nghĩ ích kỷ như vậy, muốn hắn đừng quên nàng… Thì ra nàng cũng không rộng lượng cho lắm, đã đối xử tàn nhẫn với hắn còn mong hắn vẫn yêu mình.
Thật mệt mỏi, cứ sống như thế này thật mệt mỏi! Đợi chờ cái chết ngày càng gần trong khổ sở đúng là một loại tra tấn. Giá mà nàng có thể chết luôn thì tốt, không cần thấy cảnh phu thê ân ái của bọn họ, không phải thấy ánh mắt dịu dàng từng dành cho nàng nay đã thuộc về một người khác, không cần thấy hai người đó hạnh phúc chờ mong đứa con ra đời.
Trước mắt nàng lúc này đột nhiên biến thành màu đen, nàng cảm thấy trong ngực mình đau nhói, có cái gì đó trào ngược lên, vị tanh ngọt ở cổ họng rất giống vị của máu. Tiếng gọi hoảng hốt của Tử Y vang lên bên tai nàng, nàng muốn đáp lại hắn rằng nàng vẫn ổn nhưng không sao nói được, mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ, ngay cả một tiếng động nàng cũng không nghe thấy, cứ thế chìm vào màn đêm u tối.
Nàng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, bên tai có tiếng ai đó nói chuyện với mình, nàng muốn mở mắt ra nhìn người đó nhưng hai mí nặng trịch không thể cử động nổi. Là ai? Giọng nói trầm trầm ấm áp quen thuộc vô cùng, nàng chỉ muốn im lặng nghe tiếp, cho dù không biết rõ người ấy nói gì.
Nhưng tiếng nói ấy cứ ngày một nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Xung quanh chỉ còn là khoảng tối tịch mịch, nàng sợ hãi muốn thoát ra, muốn gọi giọng nói kia quay lại nhưng không làm nổi.
Lạnh! Nàng đột nhiên thấy rất lạnh, hình như cả người nàng đều đóng thành một khối băng, không thể cử động, chỉ có thể mặc cho bản thân bị bóng tối bao vây.
Một bàn tay bóp miệng nàng, nhỏ vào đó mấy giọt chất lỏng. Vị của chúng thật tệ, đắng chát, trôi xuống họng thì cay nóng khiến nàng khó chịu vô cùng. Kì lạ là sau khi nuốt xuống nàng lại thấy ấm hơn. Mí mắt nàng còn động đậy được nữa.
Nàng cố hết sức mở mắt ra, ánh đèn vàng vàng làm nàng hơi chói, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là gương mặt căng thẳng của Tử Y.
– Tế Tuyết, nàng thấy sao rồi? –Hắn mừng rỡ nắm lấy bàn tay nàng.
Không phải là hắn, giọng nói mà nàng nghe thấy không phải là của Tử Y. Nàng mấp máy môi muốn hỏi hắn nhưng Tử Y lại không để ý. Hắn kéo chăn đắp cho nàng rồi đứng dậy đi lấy nước.

– Uống chút nước cổ họng nàng sẽ dễ chịu hơn.
Tế Tuyết được hắn đỡ dậy dựa người vào thành giường. Nàng đưa mắt quan sát khắp phòng, sau khi không thấy ai khác ngoài Tử Y thì tia mong đợi yếu ớt trong mắt vụt tắt. Hàng mi dày cụp xuống che giấu biểu lộ thất vọng nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
– Hắn không tới. –Tử Y điềm tĩnh nói. –Sau khi nàng bị ngất ở quán trà thì ta đưa nàng về cung, hắn không hề xuất hiện.
Ngụm nước trong miệng nàng không hiểu sao lại đắng chát, chắc là thuốc còn dính trong miệng. Nàng đưa chén nước cho hắn, không nhịn được khẽ thở dài.
Sao nàng có thể ngốc nghếch không hiểu chuyện như vậy? Là nàng vứt bỏ Tiêu Phàm, hắn sao có thể đứng mãi một chỗ đợi nàng cơ chứ. Nàng còn mong hắn sẽ vì nàng mà hao tâm tổn sức ư, hay là chờ đợi hắn sẽ ương bướng như những lần trước, kiên quyết ép nàng quay lại bên cạnh hắn?
Bọn họ đã kết thúc, thật sự kết thúc!
Ngày hôm sau, vì chưa khoẻ nên Tế Tuyết không thiết triều. Nàng ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn những đoá hoa úa tàn bên ngoài còn chưa bị người hầu quét dọn.
Trương Bắc Nhạn bất ngờ tới tìm nàng.
– Ta có việc muốn cầu kiến Hoàng thượng. –Cô ta dùng ngữ khí lạnh nhạt nói với Tử Y.
Tử Y dùng vẻ mặt không mấy thân thiện quan sát Trương Bắc Nhạn, ngay cả Lục y đều bị hắn gọi ra đầy đủ. Cô ta đã một lần lừa Tế Tuyết, hại nàng suýt chút nữa mất mạng, nếu hắn còn để cô ta tới gặp nàng thì óc hắn đúng là để làm cảnh.
– Cút khỏi đây, không thì đừng trách ta khiến người chết khó coi!
– Nếu Hoàng thượng không gặp ta thì nhất định sẽ hối hận! –Cô ta khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tử Y nhíu mày suy nghĩ, hắn không muốn nữ nhân lòng dạ rắn rết này tiếp cận nàng nhưng nếu ả thật sự có tin tức đáng giá thì…
– Cho cô ta vào! –Tế Tuyết đứng trên thềm điện Trường Sinh nói vọng xuống.
Tà áo dài của nàng phiêu dật trong gió, mái tóc đen như mực xoã ra càng để lộ vẻ hư nhược gầy yếu nhưng khí chất cao quý vẫn như xưa, qua năm tháng mài dũa càng thêm vẻ lạnh lùng điềm tĩnh.
Nàng không sợ Trương Bắc Nhạn, dù sao thì một người sắp chết như nàng cũng chẳng có thứ gì đáng giá để cô ta lợi dụng. Ngai vàng này sẽ là của Tiêu Phàm, con nàng đã ra đi, mạng sống của nàng Tử thần đã lấy một nửa, còn thứ gì để phải sợ hãi nữa.
Tử Y không yên tâm đi sát theo Trương Bắc Nhạn, chỉ cần cô ta có hành động khả nghi hắn nhất định sẽ ra tay. Tế Tuyết ngược lại vô cùng thoải mái bảo hắn ở bên ngoài để nàng và cô ta nói chuyện riêng.
– Dân nữ bái kiến Hoàng thượng! –Trương Bắc Nhạn quỳ sụp xuống hành đại lễ.
Tế Tuyết thản nhiên ngồi xuống long ỷ, đôi mắt bạc hơi nheo lại, chăm chú đánh giá Trương Bắc Nhạn. Đã lâu nàng không thấy cô ta, kể từ khi Trầm Quân đem nàng giao vào tay Tế Khắc.
Cô ta mưu hại nàng mà còn lớn gan tới tìm nàng lần nữa xem chừng phải có chuyện quan trọng, quan trọng đến mức chỉ có nàng mới có thể giúp cô ta.
– Trương Bắc Nhạn, nể mặt Tiêu Phàm chuyện cũ trẫm không tính toán với ngươi, có chuyện gì thì nói đi! –Nàng phất tay tỏ ý cô ta có thể đứng dậy.
Trương Bắc Nhạn không đứng lên, nhẹ giọng nói:
– Hoàng thượng, dân nữ biết tội mình đáng chết ngàn lần. Hôm nay dân nữ mặt dày tới cầu xin hoàng thượng ban ân huệ một lần, sau đó hoàng thượng có trừng phạt dân nữ thế nào cũng không một câu oán thán.
Khoé miệng nàng hơi cong lên, nữ nhân này lúc nào cũng làm ra những chuyện nàng không tưởng tượng được.
– Nói!
– Dân nữ cầu xin hoàng thượng giúp dân nữ tìm Trầm cung chủ.
Tìm Trầm Quân? Bảo nàng giúp cô ta tìm tên điên đó? Ha, nếu nàng mà bắt được hắn thì việc đầu tiên nàng làm là để Tử Y đem hắn ra làm vật thí nghiệm thuốc độc, khiến hắn sống dở chết dở. Nhưng hắn trốn cũng thật kỹ, ngay cả Phượng Hoàng cung tai mắt khắp nơi cũng chưa dò la được tung tích hắn.
– Dựa vào đâu trẫm phải đáp ứng ngươi?
Trương Bắc Nhạn cắn môi, cô ta từ từ đứng dậy tới gần Tế Tuyết. Lúc này nàng mới phát hiện tay phải của cô ta lủng lẳng ở một bên, hình như không cử động bình thường được.
– Tay của ngươi…
– Dân nữ tội đáng muôn chết, Bình Nam vương chỉ phế đi một cánh tay cũng đã là niệm tình xưa.
Tế Tuyết kinh ngạc không thốt nên lời. Nàng vẫn còn nhớ rõ Tiêu Phàm từng nói Trương Bắc Nhạn đối với hắn vô cùng quan trọng, là người thân của hắn, là máu thịt của hắn. Tuy rằng cô ta từng phản bội hắn nhưng nàng không ngờ hắn lại thật sự phế đi một cánh tay của cô ta.
– Dân nữ có bí mật này muốn nói cho Hoàng thượng, đây là chuyện mà Trầm cung chủ đã giấu kín hơn hai mươi năm, thỉnh cầu duy nhất của dân nữ là xin Hoàng thượng giúp dân nữ tìm Trầm cung chủ.
Muốn đặt điều kiện với nàng sao? Trương Bắc Nhạn vẫn còn non lắm, trước đây hành động của cô ta đều do Trầm Quân giật dây, một mình cô ta thì không phải đối thủ của nàng.
– Còn phải xem bí mật mà ngươi nói có đáng giá hay không! –Nàng nhếch miệng cười lạnh.
Trương Bắc Nhạn hơi run run cất giọng.
– Ngày đó… dân nữ nói không biết chuyện giữa Trầm cung chủ, Bình Nam vương và hoàng thượng là nói dối. Trầm cung chủ đã lừa Hoàng thượng, Bình Nam vương không phải nhi tử của tiên đế hay Tây Lăng vương mà là con ruột của Trầm cung chủ và Tây Lăng vương phi.

Nét cười trên môi nàng cứng lại. Chuyện cô ta vừa nói đúng là sét giữa trời quang, đây là sự thật hay chỉ do Trương Bắc Nhạn bịa ra để lừa nàng?
– Chỉ là lời nói của ngươi, có bằng chứng gì không?
– Hoàng thượng, đôi mắt của Bình Nam vương chính là bằng chứng tốt nhất!
Nét cười trên môi nàng cứng lại. Chuyện cô ta vừa nói đúng là sét giữa trời quang, đây là sự thật hay chỉ do Trương Bắc Nhạn bịa ra để lừa nàng?
– Chỉ là lời nói của ngươi, có bằng chứng gì không?
– Hoàng thượng, đôi mắt của Bình Nam vương chính là bằng chứng tốt nhất!
Đôi mắt của Tiêu Phàm là bằng chứng? Hừ, mắt hắn và Trầm Quân đâu có giống nhau.
– Hồng huyết thuỷ nguyên bản vốn là kiếm pháp bí truyền của hoàng tộc Thương quốc, có tất cả mười chín thức. Người bình thường cho dù là kì tài cũng không bao giờ vượt quá được thức thứ mười lăm, chỉ có những người có dòng máu Trầm gia mới luyện được tới thức thứ mười chín, hơn nữa khi đạt tới cực hạn này đôi mắt họ sẽ chuyển sang màu đỏ. Đôi mắt của Bình Nam vương chính là minh chứng tốt nhất cho quan hệ huyết thống giữa hai người họ.
Lông mày Tế Tuyết nhíu chặt lại, nàng không thể chỉ đơn giản tin tưởng Trương Bắc Nhạn. Là thật hay giả cần phải điều tra cho rõ. Về phần tìm Trầm Quân nàng cứ đáp ứng cô ta cũng không sao.
Ánh mắt sắc bén của nàng không buông tha bất kì biểu tình nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt Trương Bắc Nhạn.
– Trẫm sẽ giúp ngươi tìm Trầm Quân… nhưng tốt nhất những lời ngươi nói nên là thật. Trẫm không phải Tiêu Phàm, nếu ngươi dám lừa trẫm thì sẽ không chỉ mất một cánh tay đâu!
– Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng!
Tạ ơn lúc này vẫn còn sớm quá, nàng chỉ nói sẽ tìm hắn chứ không nói sẽ để hắn còn sống mà gặp cô ta.
Sau khi Trương Bắc Nhạn rời đi Tế Tuyết ngay lập tức cho người đi xác thực mọi chuyện.
Phải mất hai tuần sau mới có tin tức. Hồng huyết thuỷ quả thực là xuất phát từ Long dạ phá của hoàng thất Thương quốc, tất cả các vị hoàng tử đều được học loại kiếm pháp này. Những người có thể vượt qua thức thứ mười tám mới đủ tư cách để kế vị ngai vàng. Đây cũng là một trong những biện pháp mà hoàng tộc kiểm tra dòng máu thuần khiết của hoàng đế tương lai.
Thương quốc tôn thờ nhất là màu đỏ, màu sắc tượng trưng của Thái Dương Thần Nữ. Màu mắt đỏ khi đạt tới cực hạn của Hồng huyết thuỷ chính là bằng chứng cho sự xứng đáng của hoàng tử, chỉ có ai mang trong mình huyết thống hoàng thất mới có thể có màu mắt cao quý ấy.
Nghe nói trên tường thành mà nàng gặp nạn… mắt Tiêu Phàm đã đổi thành màu đỏ.
Giả như những lời Trương Bắc Nhạn nói là thật thì vì sao Trầm Quân lại lừa nàng. Mục đích thật sự của hắn là gì?
Sự việc đột nhiên phát sinh này làm đầu óc nàng vô cùng rối rắm. Nếu Tiêu Phàm không phải là con của phụ hoàng hay Tây Lăng vương thì hắn cũng không mang huyết thống hoàng thất Diệm quốc. Hắn…
Cả người nàng chợt sững lại.
Trầm Quân đúng là con cáo già đã sống cả trăm năm, hắn rõ ràng đã bày mưu tính kế khiến nàng lọt bẫy. Trước đây hắn qua lại với Tiêu Ngọc Anh để bà ta hoài thai Tiêu Phàm chắc chắn không đơn thuần vì tình cảm. Có lẽ khi ấy hắn đã định sẽ gây bất hoà giữa Tây Lăng vương và phụ hoàng của nàng, hai người họ trai cò đánh nhau, hắn ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Trường hợp Tây Lăng vương tạo phản thành công thì hắn chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ những đứa con sau này của Tây Lăng vương, thế tử Tế Duyệt sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi.
Những năm trước hắn để Tiêu Phàm tiếp cận nàng, mục đích sâu xa không phải vì bản đồ thành Bất tử, cái hắn muốn chính là tâm của nàng. Hắn đã sớm tính toán tất cả, Tiêu Phàm là con trai hắn, là huyết mạch của hoàng thất Thương quốc. Nếu nàng yêu Tiêu Phàm thì thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của người nước Thương.
Từ trước tới giờ nàng cứ cho là mình thông minh, không ngờ bản thân nàng cũng chỉ là một con cờ để người ta bài bố. Trầm Quân quả là liệu việc như thần, nàng sắp chết rồi, còn thay hắn tiêu diệt tất cả những người có thể gây trở ngại của Tế gia, các vị hoàng huynh của nàng, An Hoà Hầu, Bình Tây đại nguyên soái… Ngai vàng này nàng đã định sẵn sẽ nhường lại cho Tiêu Phàm, kế hoạch của Trầm Quân đúng là diễn tiến vô cùng thuận lợi.
Nàng thật ngu xuẩn, đã dẫn sói vào nhà!
Lời tiên tri khi nàng ra đời không hề sai, nàng quả thực là yêu nghiệt khiến Tế gia mất nước, sự ra đời của nàng cũng chính là báo hiệu cho ngày tàn của Tế gia.
Tại sao, tại sao tới bây giờ nàng mới biết chuyện này? Đã quá muộn rồi, mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Nàng và hắn không phải huynh muội ruột thịt thì thế nào đây? Nàng chẳng còn mấy ngày trên thế gian này nữa, mà hắn… lại đã yêu người khác, thậm chí còn sắp có con.
Tiêu Phàm…liệu có biết hắn chính là con trai của Trầm Quân không?
Nàng lắc đầu xua tan ý nghĩ đó. Hắn không thể biết được, hắn chắc cũng bị Trầm Quân lừa dối, Trầm Quân chẳng qua chỉ coi hắn là một con cờ.
Trong đầu nàng đột nhiên vang lên một giọng nói … “nếu hắn biết sự thật thì sao, có khi nào hắn đang lợi dụng ngươi không? Hắn yêu ngươi sâu nặng thì vì sao chỉ trong vài tháng đã thay lòng đổi dạ, cùng Phương Quân Di chung đụng?”
Cả người nàng khẽ run lên. Máu trong cơ thể hình như đều đông lại, lạnh vô cùng.
Trước đây hắn đã từng khẳng định với nàng hắn không phải là con của phụ hoàng, làm sao hắn dám chắc như vậy được, trừ khi…
Không đâu, nàng suy nghĩ lung tung rồi! Tiêu Phàm yêu nàng, hắn đã yêu nàng mười bốn năm, sao hắn có thể lừa nàng được.
Lúc nàng cô đơn mất phương hướng, lúc nàng gặp nguy hiểm, lúc nàng đau khổ… hắn luôn xuất hiện bên cạnh nàng. Nàng tham luyến sự ấm áp của hắn, quen với những lời đùa cợt của hắn, bản thân nàng trở nên yếu đuối vì sự che chở của hắn, dần dần không thể không có hắn.
Nếu tất cả chỉ là một âm mưu, nếu những ngày tháng khiến nàng khắc cốt ghi tâm kia chỉ là lừa dối…thì những việc nàng làm đến cùng còn ý nghĩa gì? Đừng nói với nàng rằng tình cảm bao nhiêu năm qua chỉ là hư ảo. Nếu hắn thật sự chưa từng yêu nàng mà chỉ muốn lợi dụng nàng… nàng thật sự sẽ điên mất!
Sự nghi ngờ giống như một cái bóng u ám bao phủ lấy Tế Tuyết. Nàng thẫn thờ ngồi trên ghế suốt cả đêm, sáng hôm sau thiết triều cũng ở trong trạng thái mơ hồ, các quan viên nói gì đều không nghe lọt một chữ.
Nàng muốn gặp hắn!
Suốt mấy tháng qua đây là lần đầu tiên suy nghĩ đó mãnh liệt đến như vậy. Cho dù bọn họ bây giờ đã không còn đường lui, không thể quay lại bên nhau như trước nữa thì nàng vẫn phải hỏi hắn. Người khác nói gì đều không quan trọng, chỉ cần hắn nói hắn đã từng yêu nàng, chỉ cần những ngày tháng đã qua kia không phải là giả dối, không phải nàng một mình ảo tưởng… thì ít nhất nàng cũng có thể mang theo hồi ức tốt đẹp của bọn họ mà rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.