Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Chương Q.2 - Chương 4: Chương 1.4


Bạn đang đọc Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng: Chương Q.2 – Chương 4.4


Rốt cuộc thì lão đại, cũng có chút tài mọn, Tuyết Ninh không có binh khí, đối mặt với đại đạo của bọn chúng, dù nàng có cố hết sức chống trả, vẫn bị hai người bức vào rừng cây. Tuyết Ninh ngắm nhìn bốn phía nghĩ biện pháp thoát thân.
“Con quỷ nhỏ, công phu của ngươi thật kì quái”
Tuyết Ninh không để ý tới lời nói của hắn, chợt nàng nhìn thấy một cái bẫy đã bị cỏ che lấp, mặt nàng không biến sắc hướng chỗ đó đi tới.
Tuyết Ninh quay sang nhìn hai tên thủ lĩnh của bọn sơn tặc nói: “Bắt được ta thì ta sẽ nói cho các ngươi biết”.
Nói xong Tuyết Ninh hướng phía cái bẫy chạy tới, hai tên sơn tặc đuổi theo sát phía sau nàng, bọn hắn đâu nghĩ tới Tuyết Ninh lại đột nhiên dừng lại, bị bọn hắn tóm được, hai tay nàng bị bắt chéo đặt ở phía sau lưng
Hai người cười hả hê nói: “Xem ngươi còn chạy trốn được nữa không?”
Tuyết Ninh cúi đầu, cười khẽ, quẳng bọn hắn qua vai, đem hai người bọn chúng cùng ngã xuống cái bẫy, vậy mà cái bẫy này rất sâu, bên trong toàn bộ mặt đất bày toàn lưỡi lê, lóe sang.
Tuyết Ninh cả kinh, không suy nghĩ gì, đưa tay kéo hai người đang rơi xuống lên, nhưng do sức lực của nàng không đủ, không thể kéo hai tên đó lên, trước mắt thấy ba người có thể rơi xuống dưới.
Hai tên kia cũng sợ choáng váng đầu óc, ngơ ngác nhìn Tuyết Ninh, thật không nghĩ đến, nữ nhân này thế nhưng lại đi cứu bọn họ, hiện tại, ba người bọn họ sắp té xuống rồi.

May nhờ lão đại cơ trí, cao giọng hô: “Lũ ranh kia, mau tới cứu chúng ta”
Những tên kia bị đánh đang nằm lăn lóc trên mặt đất, vừa nghe thấy tiếng của lão đại, không để ý tới đau đớn, liền chạy vào trong rừng, cùng nhau kéo ba người lên.
Nếu trễ một bước, ba người bọn họ chỉ sợ không sống nổi.
Tuyết Ninh ngồi dưới đất thở dốc, cánh tay nàng bị thương đã mất đi tri giác, từ lúc nào thì nàng trở nên tốt bụng như vậy, chỉ vì hai tên sơn tặc, thiếu chút nữa đã chết cùng bọn chúng.
Ai ngờ thế nhưng tên cao to lại quỳ gối ở trước mặt nàng, khấu đầu một cái: “Cảm tạ ân cứu mạng của nữ hiệp, ta nợ ngươi một mạng, từ nay về sau, chỉ cần nữ hiệp có bất kỳ điều gì phân phó…..cả Hắc Phong trại, sẽ nghe theo ý kiến của ngươi”
Sau khi hắn quỳ xuống, tất cả mọi người cũng quỳ xuống, miệng đồng thanh nói: “Chúng tôi nguyện cống hiến phần sức lực nhỏ bé”
Tuyết Ninh cười khẽ chỉ vào người cao nói: “Ngươi tên là người cao?”
Nàng chỉ hỏi vu vơ không ngờ tên kia vẻ mặt chính khí nói: “Đúng, không biết nữ hiệp có gì phân phó”
Tuyết Ninh bật cười, hẳn người đệ đệ kia nhất định gọi là người thấp rồi: “Các ngươi tất cả đứng lên đi, sau này hãy tìm việc gì khác làm đi, đừng nữa làm sơn tặc nữa” Nói xong liền đứng lên vỗ vỗ đất trên người,
“Xin hỏi nữ hiệp muốn đi nơi nào, bọn ta tình nguyện hộ tống nữ hiệp đi đến đó”
Tuyết Ninh lắc đầu nói: “Ta không cần các ngươi hộ tống đâu, tự ta có thể đi, ngươi cho ta hỏi, phải đi bao lâu nữa mới có thể vào trong thành”
“Còn cần hai ngày lộ trình nữa, mới có thể đến được Dung thành”
Tuyết Ninh tự nhủ hóa ra là “Dung Thành”. Nàng nhìn về phía người cao nói: “Đa tạ” đang muốn tiếp tục lên đường.
Ai ngờ người có vóc dáng thấp bé lên tiếng nhắc nhở: “Nữ hiệp xin dừng bước, bây giờ sắc trời đã tối, nơi này ít người qua lại, cũng không có điểm dừng chân, trước mặt không xa Hắc Phong trại của chúng ta, cô hãy nghĩ tạm ở đây một đêm, ngày mai hãy tiếp tục lên đường”
Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn trời, quả thật trời đã tối, lại quay đầu nhìn đám sơn tặc, bọn chúng cho là Tuyết Ninh không tin, lập tức giơ tay lên thề với trời: “Chúng ta không có bất kỳ ý xấu, nếu như có dã tâm xấu nguyện bị thiên lôi đánh chết” gương mặt nghiêm túc.
Tuyết Ninh thở dài nói: “Cũng được, liền nghỉ ngơi một đêm đi, các ngươi không cần thề, ta không phải không tin các ngươi, chỉ là muốn nhanh lên đường thôi” Đây là lần đầu tiên Tuyết Ninh nghêm túc như vậy để giải thích cho người khác hiểu suy nghĩ của mình, thế nhưng đối phương lại là một đám sơn tặc.
Hai tên kia vừa nghe xong, lập tức vui mừng đi trước dẫn đường, đoàn người đi phía sau rầm rộ mang theo Tuyết Ninh tiến đến Hắc Phong trại

Tuyết Ninh đến Hắc Phong trại mới biết, nơi này không đơn thuần là nơi ở của mấy người này, nơi này có người già trẻ em, còn có phụ nữ, một cảnh tượng thật an lành.
Hai tên thủ lĩnh giới thiệu Tuyết Ninh với mọi người, lúc này mới nhớ tới bọn họ đã quên hỏi tên tuổi Tuyết Ninh: “Xin hỏi tôn tính đại danh của nữ hiệp là gì?”
Tuyết Ninh sửng sốt một chút, cười nói: ” Ta tên Nguyệt Lạc” .
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh, người cao chần chừ nói ” Muội tử, cái đó, ngươi có biết hiện tại chúng ta đang ở nước Nguyệt Lạc, ngươi xem, tên của ngươi….. có phải hay không rất gây ra phiền toái a”
Tuyết Ninh cười khẽ: “Một cái tên mà thôi, chỉ để gọi, mọi người không cần để ý”.Tuyết Ninh nói xong, tất cả mọi người cười ha ha.
Sau đó bọn họ giới thiệu chuyệ nàng đã anh dũng cứu bọn họ, trong trại mọi người rất nhiệt tình, vừa bắt đầu Tuyết Ninh còn không quen, thế nhưng từ từ nàng cũng quen với sự nhiệt tình của bọn họ.
Vợ của người cao, là một người rất nhiệt tình, dáng dấp có phần thùy mị, là người rất là hiền hoà, vẫn lôi kéo Tuyết Ninh nói chuyện, cảm tạ nàng đã cứu mạng hai người kia.
Mãi cho đến thật lâu về sau, thỉnh thoảng Tuyết Ninh vẫn nhớ đến Hắc Phong trại, sự nhiệt tình của những con người ở đây, khiến nàng không thể quên được.
Mọi người nói chuyện đến đêm khuya, mới đi nghỉ ngơi , Tuyết Ninh trở về căn phòng mà mọi người đã chuẩn bị cho nàng, nàng đi đến trước gương lột mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan khuynh thành, vừa định nghỉ ngơi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Tuyết Ninh vội đeo mặt nạ lên, đứng dậy đi mở cửa.
Thì ra là vợ của người cao tên Trân Châu, Tuyết Ninh cười nói: “Đại tẩu, không biết đã trễ thế này, có chuyện gì, mau mau mời vào”
Trân Châu cũng không có khách khí, liền đi vào phòng, hỏi: “Đã muộn rồi ta còn đến làm phiền muội nghỉ ngơi”
Tuyết Ninh một bên trâm trà một bên nói: “Không biết đại tẩu trễ như thế tới đây vì chuyện gì”
Trân Châu bưng ly trà ấp úng nửa ngày không nói ra lời, Tuyết Ninh cười đến: “Đại tẩu có chuyện không ngại nói thẳng”

“Nay ta đây liền nói thật, muội tử không lấy làm phiền lòng, ngươi thấy tiểu thúc nhà ta như thế nào?” Tuyết Ninh sửng sốt một chút, chẳng biết tại sao lại hỏi như thế.
Trân châu uống một ngụm trà nói: ” Tiểu thúc nhà chúng ta rất coi trọng muội, muốn lấy muội làm vợ, không biết muội có nguyện ý hay không?” trân châu nói một hơi, giống như thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Ninh giờ mới hiểu được mục đích tới đây của nàng ấy, hóa ra nàng ấy tới là muốn làm mai cho nàng và tên đại ca thấp bé kia: “Chị dâu, Nguyệt Lạc đã lập gia đình rồi, đại tẩu đi chuyến này tay không trở về rồi.”
Trân châu nói: “Ngươi đã lập gia đình?”
Tuyết Ninh gật đầu một cái, trân châu cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không làm vợ chồng, có thể làm huynh muội, giống nhau cả, chỉ là tại sao không có thấy phu quân của muội vậy”
Tuyết Ninh chần chờ một chút nói: “Phu quân ở kinh thành, Nguyệt Lạc một mình đi Dung Thành thăm người thân, mấy ngày nữa liền trở về”
Trân châu quan sát Tuyết Ninh, mặc dù dung mạo thường thường, nhưng nhìn một cái cũng biết không chừng là một phú quý nhân gia, cũng yên lòng.
Trân châu lôi kéo Tuyết Ninh, hai người hàn huyên tới rất khuya, Tuyết Ninh thật tâm thích nữ nhân thuần phác này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Ninh cáo biệt bằng hữu tại Hắc Phong trại, tiếp tục lên đường, hướng Dung Thành đi tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.