Bạn đang đọc Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng: Chương Q.2 – Chương 3.3
Edit: Minnie Phạm
Đêm khuya yên tĩnh, Tuyết Ninh theo thói quen đứng một mình ở trước cửa sổ ngắm nhìn trăng sáng đến ngây ngẩn cả người, ngày mai nàng sẽ rời đi, trong lòng ít nhiều cũng có chút không nỡ, nếu như nàng có thể bớt ích kỷ đi một chút, cứ như vậy một mực ở nơi này đến già, hẳn cũng hạnh phúc lắm.
Dạ Mị một mực hỏi nàng có muốn hay không quay trở về báo thù, chẳng lẽ cứ tính như thế ư, thật ra thì nàng đã rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện là do Thái hậu cùng Phượng quý phi cùng nhau diễn một tuồng kịch, chỉ là nàng không hiểu, Thái hậu không phải vẫn muốn lợi dụng nàng ư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến bà ta ra tay với nàng. Tại sao lại cùng Bạch Phượng Nhi liên kết.
Nàng không phải là không muốn báo thù, chỉ là hiện tại nàng không có năng lực để báo thù, từ khi xuyên qua tới nay nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung, nếu vì báo thù mà phải quay lại nơi đó, thì nàng sẽ không báo thù nữa, sẽ bỏ qua cho những người đã làm nàng thương tổn.
Một ngày nào đó nàng sẽ có đầy đủ năng lực để chống lại bọn họ, cho tới giờ, nàng chỉ muốn sống an ổn, ở trong cung, nàng che dấu thực lực, giả vờ đồng ý Thái hậu đi quyến rũ Lãnh Nguyệt Hàn.
Là Tuyết Ninh nàng quá ngây thơ rồi, cái thế giới này vĩnh viễn đều là cá lớn nuốt cá bé, ngươi càng yếu, người khác sẽ càng khi dễ ngươi . Nếu muốn sống, ngươi phải có thực lực mạnh, mà nàng ở thế kỷ 21 là sát thủ số một, không có ai so với nàng hiểu được nên làm sao ình trở nên mạnh mẽ, sẽ không ai so với nàng hiểu được như thế nào sinh tồn.
Vốn nàng cam nguyện làm Khương Tuyết Ninh, hiện tại mới phát hiện ra nàng đã sai lầm rồi. Lần này, nàng nhất định sẽ củng cố lực lượng cùng Thái hậu quyết đấu một trận. Không phải là nàng không muốn báo thù, chẳng qua nàng đang chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.
Nàng nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp vẹn toàn đôi bên, vừa có thể báo thù, lại không cần bị vây ở hoàng cung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bích Thủy tới hầu hạ Tuyết Ninh rửa mặt. Tuyết Ninh đã sớm sửa soạn xong hết, nàng đang chờ Dạ Mị.
Cả đêm hôm qua Dạ Mị chưa ngủ, hắn vẫn đứng ở trước viện của Tuyết Ninh, hắn đã thử rất nhiều lần nhưng không có dũng khí để bước vào.
Dạ Mị đến, hai người nhìn nhau không nói câu gì. Ăn xong điểm tâm, Dạ Mị nở nụ cười khổ: “Đi thôi, Tiểu Tuyết Ninh, Bổn Các Chủ tiễn ngươi”
Tuyết Ninh cười gật đầu, nhận lấy bọc quần áo trên tay Bích Thủy, Dạ Mị ôm ngang eo Tuyết Ninh. Nhón chân một cái, hướng đỉnh núi phi lên, hai người đứng ở trên đỉnh núi nhìn quang cảnh nước Nguyệt Lạc ở phía dưới.
Cảnh sắc như chốn bồng lai tiên cảnh, chắc sẽ không ai nghĩ đến, thủ lĩnh tổ chức sát thủ làm cả giang hồ nghe tin đã thấy khiếp sợ – Dạ Mị, lại đang cùng một nữ nhân đứng trên ngọn núi cao nhất nước Nguyệt Lạc, ngắm cảnh từ trên núi.
Tuyết Ninh nhắm hai mắt, giang hai tay ra cảm thụ , mùi hoa thơm ngát, Dạ Mị vẫn không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng.
Cho đến khi Tuyết Ninh hạ tay xuống, nhìn Dạ Mị nói: “Đưa ta đi thôi”
Dạ Mị lôi từ trong ngực ra một khối ngọc bội: “Đưa cho ngươi làm kỷ niệm, về sau mặc kệ ngươi đi đến chỗ nào, chỉ cần lấy khối ngọc bội này ra, người của Dạ Mị các sẽ bảo hộ ngươi chu toàn” Ngọc bội này, chính là tín vật của Các chủ, thấy ngọc bội như thấy Các chủ,
Tuyết Ninh còn chưa nói lời từ chối, Dạ Mị đã cướp lời:
“Không cho phép ngươi cự tuyệt, coi như giữ lại làm kỉ niệm, hi vọng về sau ngươi không cần phải dùng đến nó”
Tuyết Ninh nhận lấy ngọc bội, Dạ Mị thở phào nhẹ nhõm: “Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi thôi, y phục cùng đồ dùng khác, Bích Thủy đều cho vào trong bọc quần áo rồi, còn có mấy tờ ngân phiếu, có lẽ sẽ có lúc ngươi cần dùng đến nó. Ài. Tiểu Tuyết Ninh dáng dấp ngươi thật sự là quá xấu rồi, Bổn Các Chủ sợ ngươi đi ra ngoài sẽ hù dọa người khác, gây phiền toái khắp nơi ”
Tuyết Ninh thầm cảm kích Dạ Mị đã lo nghĩ chu toàn cho nàng, nhưng trong lòng lại tự giễu, xinh đẹp có lúc thật là một sự phiền toái lớn.
Nàng còn chưa nói lời nào, Dạ Mị đã lấy ra một cái khăn tay giơ lên trước mặt nàng:
“Từ trước tới nay chưa từng có ai biết Dạ Mị các ở chỗ nào, vì vậy Dạ Mị các càng thêm bí mật, đành phải để Tiểu Tuyết Ninh uất ức rồi, xuống núi ta sẽ cởi ra”
Tuyết Ninh gật đầu cười, chỉ cảm thấy Dạ Mị lại một lần nữa ôm eo nàng, bay lên, bên tai đều là tiếng gió gào thét. Không lâu sau Dạ Mị liền dừng lại, hắn cởi khăn ra, chỗ hai người đang đứng là chân núi.
Dạ Mị ôm quyền đối với Tuyết Ninh nói: “Ngươi hãy bảo trọng”
Nói xong hắn cũng không có quay đầu lại nhìn Tuyết Ninh liền cứ như vậy mà biến mất. Tuyết Ninh nhìn về phía Dạ Mị vừa biến mất, nàng ôm quyền chân thành nói:
“Bảo trọng”
Tuyết Ninh lôi từ bọc hành lí ra một chiếc mặt nạ, nàng đeo nó lên mặt xoay người lại liền trở thành một cô nương với gương mặt bình thường, mặt nạ che đã đi dung nhan tuyệt thế, mang bọc hành lí lên vai, Tuyết ninh bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Từ khi Tuyết Ninh đi tới cái triều đại xa lạ này, đây là lần đầu tiên nàng được tự do ra ngoài một mình, cũng là lần đầu tiên gặp phải sơn tặc, hơn nữa đám sơn tặc này thật thú vị, một tên ột tên thấp, một tên mập một tên gầy. Phía sau hai tên sơn tặc đứng đầu, là một đám lâu la tiểu tốt, bon chúng đứng ở giữa đường, tay lăm lăm cầmm đao, hẳn là chúng có ý định cướp đồ của nàng.
“Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu ngươi muốn đi qua đây, phải lưu lại tiền mãi lộ”
Tuyết Ninh rất muốn cười phá lên, nàng không kìm được mím môi khẽ cười, đám sơn tặc thấy nàng cười như vậy liền nổi nóng, một tên trong đám đó lên tiếng, nói: “Chẳng qua chỉ là một ả đàn bà thúi, lại dám chê cười anh em bọn ta”
Nói xong hắn tức giận nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, tên đứng đầu vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, quát: “Đúng là đàn bà thúi đi…. Đi……lão tử chưa bao giờ cướp của người già, nữ nhân và trẻ nhỏ”
Trong lòng Tuyết Ninh thầm nghĩ, đã là sơn tặc rồi mà cũng có nguyên tắc ư, tên kia nói xong còn nhường ra một lối đi, nàng không nói gì, cười nhạt một tiếng, vừa muốn đi tới.
Đột nhiên nghe có người hét lớn một tiếng: “Chậm đã” .
Thủ lĩnh đám sơn tặc bất mãn nhướng cao đôi lông mày, hướng về phía tên vừa lên tiếng hung hăng vỗ hai bàn tay quát lớn: “Tiểu tử ngươi không có việc gì để làm sao? Kêu loạn cái gì?”
Tuyết Ninh không để ý tới bọn chúng.
Tên thấp bé nhất bọn chỉ vào đi Tuyết Ninh, ôm mặt khóc mà nói: “Đại ca, ta chưa có cưới vợ , ngươi đem nàng mang về làm vợ ta đi.”. Giọng nói của hắn tràn đầy khẩn cầu.
Nghe tên thấp bé nói xong, tên đại ca trong lòng nghĩ cũng phải, hắn đã sớm cưới vợ sinh con rồi, chỉ còn đệ đệ là độc thân, nay thật vất vả mới gặp được một nữ nhân, cũng không dễ dàng gì. Nghĩ đến đó hắn chợt chỉ vào Tuyết Ninh ra lệnh: “Các anh em, mang nữ nhân đó về sơn trại, cho lão Nhị cưới làm vợ” .
Tuyết Ninh vốn đang định đi tiếp, chỉ thấy mấy tên sơn tặc, xông tới chỗ nàng, một tên lên tiếng: “Lão đại của chúng ta nói, muốn dẫn ngươi trở về làm vợ Nhị Đương Gia của chúng ta, ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, nếu không đừng trách chúng ta làm ngươi bị thương”
Tuyết Ninh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên thấp bé bước ra khỏi đám người, vẻ mặt thẹn thùng nhìn nàng, Tuyết Ninh nhất thời không biết nói gì.
Muốn cưới nàng làm vợ. Thật là hoang đường.
Lắc đầu một cái, giống như không nghe thấy bọn họ nói, trực tiếp đi về phía trước, tên thủ lĩnh tức giận, thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn ra lệnh: “Mang đi” một đám ùa lên.
Tuyết Ninh ném bọc hành lí xuống đất, có như vậy nàng mới có thể dễ dàng hoạt động một chút, cũng đã lâu rồi gân cốt không có được thư giãn, lâu không sử dụng lại những chiêu thức khi nàng còn làm một sát thủ, hôm nay liền luyện một chút vậy. Đám sơn tặc không nghĩ đến, một nữ nhân nhìn nhu nhược, vậy mà lại lợi hại như thế này. Những chiêu thức võ công mà nàng ta dùng chúng chưa từng thấy qua, chỉ trong chốc lát, Tuyết Ninh đã xử lý xong đám sơn tặc.
Tuyết Ninh cầm bọc hành lí lên, vỗ vỗ đất bám trên đó, không thèm nhìn đến đám sơn tặc đang nằm la liệt rên rỉ ở trên mặt đất, nàng tiếp tục đi về phía trước. Cả đám sơn tặc quay sang nhìn nhau, bọn chúng không phục khi bị hạ bởi một nữ nhân tay trói gà không chặt, liền đứng đậy xách theo đại đao đuổi theo Tuyết Ninh.