Đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo – Chương 490: Thạch đại gia tộc
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 492 Thạch đại gia tộc
Hàn Tinh bản thân về Hồng Mông Linh Châu giới, phân thân ở lại trong Bạch Quang Thành chính điện, tại đây tập trung mọi liên lạc thông tin, thỉnh thoảng Nhược Tố liên lạc lấy tin tức hay tự thân đến tĩnh tọa. Nhược Tố đến mấy lần thấy Hàn Tinh tĩnh tọa chẳng biết ra sao nên nàng không bắt chuyện, xong việc là đi.
Sau khi nắm quyền phó thành chủ Nhược Tố nắm toàm quyền chẳng khác thành chủ. Trong khi đó Hàn Tinh chỉ lo bố trí trận pháp, còn mọi việc khác chẳng nhúng tay.
Nàng tự tin với thực lực hiện nay trên trăm thần vương, dù ở tầng trời thứ hai cũng đủ thực lực tunh hoành vô kỵ rồi. Chỉ cần đối phương chưa phải là thần đế hậu kỳ mấy trăm thần vương đồng thời toàn lực ta tay cũng không đến nỗi bại, hơn nữa thành chủ đã có thể tiếp chiêu ma thần đế cực đỉnh, tuy chật vật chịu không nổi nhưng lúc đó Hàn Tinh vừa mới tấn thần vương, chưa kịp ổn định cảnh giới. Chưa nói đến Bạch Quang Thành vững chắc, thần kỳ dường như đã có linh tính.
Nhược Tố nhớ lại mình chưa từng làm thủ lãnh một tổ chức mạnh như vậy, trước kia nàng từng làm thủ lãnh đội lính đánh thuê chỉ có mười hai người, lúc đông nhất cũng chỉ có mười tám người, còn khi bắt đầu chỉ là đội viên kém lực. Sau khi đội bị tan rã Nhược Tố bắt đầu tham gia thương hội đấu giá, chức vị lúc đầu không cao nhưng với thời gian và tu vi cảnh giới từ từ tiến lên. Trước khi bị ma tộc Nhược Tố đứng vào địa vị thứ tư. Nhược Tố không hiểu Hàn Tinh xét người như thế nào, lại chọn mình cho đảm trách chức vụ quan trọng này. Hơn trăm Thần Vương kia có rất nhiều nhân vật hơn mình, nhất là Đặng Nhất Kình vượt hẳn cả tu vi, địa vị lẫn kinh nghiệm.
Bạch Quang Thành vừa mở cửa, Nhược Tố liền gặp vấn đề an ninh và số cao thủ xuất nhập quá đông hầu như không kiểm soát được. Mọi người họp lại quyết định giải quyết bằng cách cấp thẻ ngọc thông hành, giới hạn nhân số khách đến.
Thẻ ngọc một khi nhận chủ thì lập tức ghi nhận thân phận của chủ nhân, từ tên tuổi, hình dáng, thể lực, cảnh giới, tu vi đến vị trí hiện tại truyền tống về Bạch Quang Thành trung tâm, ngược lại chủ nhân thẻ ngọc nhận được tin tức của Bạch Quang Thành vị trí hiện tại, luật lệ phải giữ cùng các thông tin về cung cầu thần khí, đan dược, bảo vật, tài liệu, công pháp, trao đổi mua bán, thuê mướn, bảo vệ, bảo an, phục vụ, chữa trị vv ….
Nhược Tố hiện đang giữ một thẻ liệt kê hơn mười địa điểm để nàng điều khiển Bạch Quang Thành cần đến. Đó chính là những địa điểm khách đã yêu cầu đến giải quyết hoặc tranh chấp, hoặc khốn cảnh của nạn nhân thân nhân không thể đem đến Bạch Quang Thành được…hàng cuối chính là Thạch gia một phần tư núi Lạc Nhạn.
Núi Lạc Nhạn trước kia Thạch gia chiếm phân nửa đông bắc, qua nhiều năm cuộc sống tranh đấu thăng trầm thay đổi, ngàn năm trở lại đây Thạch gia bị hai gia tộc đến sau Thiết gia và Kim gia lấn át mất cả sơn thổ địa bàn. Thạch gia măm đời gia chủ và bất cứ ai tài năng tu luyện đến thần vương cực đỉnh cũng đều bị tẩu hỏa nhập ma nguyên anh ản đạm, nguyên thần co rút héo rũ dần trở thành phế nhân, cho đến nay không tìm ra nguyên nhân.
Về phần Thạch Minh Châu em kế của Thạch Thanh một mạch về nhà báo tin, cha nàng là Thạch Nghiêm nghe vậy sửng sốt tỏ vẻ khó tin thốt:
– Bạch Quang Thành? Thật không?
– Chính xác, chính mắt chúng con nhìn thấy Bạch Quang Thành sứ giả dùng thẻ ngọc thông hành. Bạch Quang Thành ở đâu là thành thị nào. Sao con không nghe ai nói đến?
– Bạch Quang Thành vị trí vô định, đã trở thành chuyện truyền thuyết, vì đã bị hủy diệt vài chục thế kỷ. Nếu ta không nghe ông tổ kể lại ta cũng không biết, và cũng vì khi đó ông tổ than thở buồn bã sau khi căn cơ bị phá hủy, tìm không ra căn nguyên vì đâu. Lúc đó tằng tổ Thạch Tuờng Vân của các ngươi than, nếu khi đó có thể đến Bạch Quang Thành thì đã có hy vọng tìm ra căn nguyên nguyên gốc bệnh để chữa trị. Đáng tiếc lúc đó Bạch Quang Thành đã bị hủy diệt.
– Bạch Quang Thành có thần y cao siêu hay sao?
– Chẳng những thần y còn có cao nhân tu luyện sinh mệnh quyết. Các ngươi nên biết dùng Thủy nguyên lực có thể chữa trị thần kỳ, quang nguyên lực về mặt chữa trị còn thần kỳ hơn. Truyền thuyết Bạch Quang thành có vị thần y luyện Thần Quang Quyết và Sinh Mệnh quyết nên đã chữa trị nhiều chứng quái bệnh vừa nguy nan rất thần kỳ.
– Vậy căn nguyên bệnh có phải tại công pháp gia truyền không hay là tại thể chất, linh hồn, nguyên thần.
– Chắc chắn không phải công pháp rồi. Cho đến nay bổn gia tộc đã mất bao công sức nhưng vẫn không tìm ra căn nguyên.
– Tuy Bạch Quang Thành tái hiện nhưng chưa chắc vị thần y năm xưa còn ở trong đó. Như vậy làm sao bây giờ?
– Con lo như vậy cũng đúng, nhưng Bạch Quang Thành nghĩa là gì, chẳng phải là nơi tập trung những danh thủ tu luyện Quang Thần Quyết đến vương cấp hay đế cấp. Năm xưa Bạch Thành chủ cũng chỉ luyện đến thần cấp hậu đỉnh, nửa bước tiến vào đế cấp.
– Như vậy năm xưa ai đã hủy diệt Bạch Quang Thành?
– Nghe đồn ra tay là Phong Vân Lôi Vũ tứ thần điện.
– Phong Vân Lôi Vũ tứ Thần Điện sao con chưa từng nghe. Họ cường đại, lợi hại đến mức nào, chẳng lẽ là vô địch thần giới.
– Con nghĩ đi, hậu trường tổ tông của họ chưởng quản khống chế hoàn toàn bốn loại thiên phạt này như vậy hậu duệ truyền thừa có lợi hại không? Bạch Quang Thành xưa kia tiếng tăm lừng lẫy như thế nào, lực lượng khủng bố ra sao ai cũng biết, có thể nói là toàn năng trên mọi lãnh vực, cuối cùng cũng bị hùy diệt trong tay Tứ Đại Thần Điện.
– Ấy chết! Chúng ta mau kiếm Bạch Quang Thành tìm cách chữa bệnh, tìm rõ căn nguyên nếu không Tứ Đại Thần Điện nghe tin Bạch Quang Thành tái xuất, sẽ tìm cách hủy diệt nữa.
– Thanh ca sao giờ này còn chưa về?
– Không cần nóng vội, chúng ta việc trước mắt là báo chủ gia tộc để tộc trưởng cùng các trưởng lão quyết định việc này.
Thế là hôm sau cả Thạch gia tộc biết tin tức Bạch Quang Thành, ngay cả kẻ thấp hèn nhất cũng không ngoại lệ.
Thạch Nham là con vợ lẻ của Tam thúc Thạch Hưng, Thạch Hoành anh cả hiện là chủ gia tộc, kế đến là Thạch Khiêm cha của Thạch Thanh, Minh Châu, Ngọc Tuyền.
Thạch Nham sinh ra đã yếu đuối, thân thể chẳng những yếu đuối còn khiếm khuyết rất nhiều, kinh mạch kém cỏi không sao tu luyện được nên bị mọi người khinh chê. Mẹ hắn vốn thân phận thấp hèn, trước kia là a hoàn, năm xưa gặp lúc khốn khổ được Thạch Hưng mang về nàng giúp đỡ, không ngờ trong lúc say rượu phạm phải sai lầm, sinh ra Thạch Nham. Từ khi sinh ra Thạch Nham hai mẹ con bị hất hủi, so ra kém cả a hoàn, tỳ nữ, nô bộc. Trong gia tộc chỉ có Thạch Thanh hay bên vực giúp đỡ hai mẹ con Thạch Nham.
Hôm nay Thạch Nham nghe tin Bạch Quang Thành có thể cứu chữa quái bệnh, nên cũng nhúm lên một tia hy vọng trong lòng. Trong lúc gia tộc đang hy vọng, Thạch Nham vui lây quên tất cả reo hò:
– Ta cũng muốn đi Bạch Thanh Thành!
Vừa thốt xong, rầm một tiếng vang lên.
Tội nghiệp thằng bé mười bốn tuổi nhỏ yếu bị thằng anh cùng cha khác mẹ tát một cái bay sang bên trái năm thước, té nằm bất tỉnh không biết ai đã hại mình.
– Hừ! Đồ rác rưởi chuyên ăn hại cũng đòi đi Bạch Thanh Thành.
Chung quanh thấy chuyện xảy ra, phần nhiều cười khinh chê, thanh thiếu niên và trẻ em cười to, một số người lắc đầu thương hại, nhưng cũng không ai lên tiếng nói lời bênh vực.
Thạch Hưng thấy vậy buồn bực lạnh giọng hô:
– Mẹ nó! Còn không đem nó vào chăm sóc, dạy dỗ cho kỹ. Từ nay đừng gọi nó Thạch Nham nữa, gọi là Cao Nham. Biết chưa? Thật là mất mặt.
Cao Tố Nhã thấy chuyện xảy ra đau lòng, nước mắt đầm đìa chỉ nghe loáng thoáng lời kia, chậm rãi bước ra ôm con trai về phòng riêng chăm sóc. Nàng nhẫn nhục chịu đựng đau khổ mười sáu năm nhưng vẫm cắn răng chịu khổ tự than thân mình bất hạnh, càng thương con mình bị ức hiếp, khinh dể, không lối thoát, tương lai mờ mịt. Lắm lúc nàng muốn bỏ trốn nhưng lại nghĩ đến con mình, lại phải ẩn nhẫn chịu đựng.
Cao Tố Nhã cảm thấy mình tủi thân, khi về đến phòng mới biết thiếu mặt Thạch Thanh, mọi khi xảy ra chuyện ttương tự, Thạch Thanh luôn đứng ra bênh vực, bảo vệ. Hôm nay không thấy mới biết thằng con mình xui xẻo, nếu có mặt Thạch Thanh thì có lẽ lần này không phải chịu khổ.
Thạch Hưng không biết nghĩ thế nào, hôm sau đi đến hỏi thăm hai mẹ con Cao Tố Nhã, khi xem kỹ thương thế thằng bé thấy nó quay hàm bị nứt, xương đầu om vẫn còn bất tỉnh. Còn Cao Tố Nhã thất thần nhìn với đôi mát sưng đỏ, rõ ràng đã thức trắng một đêm không ngủ. Nàng không nói một tiếng, quay người đi chỗ khác.
Thạch Hưng xem một hồi thở dài rồi âm thầm bỏ đi trong lòng chẳng biết ra sao.
Thạch gia tộc tính toán số người bị quái bệnh còn chín người, hai mươi ba người đã lần lượt bỏ mạng rồi.
Ba ngày hôm sau Thạch gia nhận được tin tức của Thạch Thanh từ Bạch Quang Thành, mọi người mừng rỡ, không ngờ mới ba hôm mà Thạch Thanh đã đến được Bạch Quang Thành. Năm xưa muốn vào Bạch Thanh Thành phải kiếm cách mua thẻ ngọc thông hành, mới mong tìm đến nơi mà vào.
Chẳng lẽ Thạch Thanh đã chiếm được thẻ ngọc thông hành.
Thạch Khiêm nhận được tin tức chỉ nói Thạch Thanh đang ở Bạch Thanh Thành, sau đó nét mặt lo âu, trầm ngâm suy nghĩ.
Thạch Hoành nhịn không được hỏi:
– Chuyện gì vậy lão nhị?
– Anh tự xem thì rõ.
Nói xong đem truyền tống phù đưa qua.
– Thì ra nó bị thương, đang phải dưỡng thương ở Bạch Quang Thành. Nhưng lão nhi đừng quá lo lắng, đã lọt vào trong Bạch Quang thành dù bị thưong cũng sẽ không việc gì rồi. Chúng ta mau chuẩn bị là vừa chờ tin tức chúng ta đem chín vị vào thành.
Mọi người chuẩn bị xong đã lâu, một tuần, nửa tháng, một tháng rồi ba tháng qua đi, mọi người mong mỏi đợi chờ nhưng vẫn bặt tin.