Hồng Diệp Vũ Thu Sơn

Chương 13: Sinh tử tồn vong


Đọc truyện Hồng Diệp Vũ Thu Sơn – Chương 13: Sinh tử tồn vong

Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Vy Vy

———————————————–

Ngươi có biết lá cây phong vì sao lại đỏ?

Đó là vì, dưới gốc phong có chôn thi thể.

Lá phong sở dĩ đỏ, là vì cây phong hút máu của thi thể chôn dưới gốc……

Gia Luật Tát Bát vì ái khuyển đào một huyệt mộ, không nghĩ tới lại đào ra thi thể của huynh trưởng Gia Luật Đạt dưới gốc phong. Đúng là một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng nước, trang chúng vây xem vừa tán đi chưa được bao xa liền xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai.

Liên Tranh mồ hôi như tắm, quay đầu nhìn Trần lão đại, tưởng như mắt có thể biến thành đao chém gã mấy nhát. Bảo ngươi đem thi để lặng lẽ đi chôn, cần phải làm cho thần không biết quỷ không hay, ngươi làm tốt thật đó!

Hung quang kinh người bắn đến, trên trán Trần lão đại cũng rớt xuống giọt giọt mồ hôi. Gã cũng quay đầu, dùng sức trừng tiểu đệ phía sau. Tiểu đệ kia sao có thể đoán được mình lười việc, chỉ qua loa mai táng thi thể lại gây ra thiên đại tai họa thế này, mặt mày xanh mét, lắp bắp biện bạch. “Ta vốn nghĩ nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nào biết…”

Nào biết Phong điện hạ đột nhiên nổi chứng điên gì, đem rừng phong oanh tạc, rồi còn đánh chết con đại cẩu mà Tát Bát thống lĩnh xem như con cái!

Lúc này, Di Lạt Oa Oát thấy hảo bằng hữu thương tâm quá độ, liền đi đến thi thể Gia Luật Đạt nghiệm thương. Mấy ngày trước thời tiết mát mẻ, thi thể còn chưa hư thối, nhưng huyết nhục mơ hồ, hỗn độn thành một đống, ai có mắt cũng thấy được là bị người có nội lực thâm hậu đả thương. Nhưng trong sơn trang, trừ bỏ tiền trang chủ Gia Luật Hạo Thiên đã qua đời, hữu sử Gia Luật Đạt được xem là nội lực cao nhất.

Như vậy là ai có đủ nội lực đem Gia Luật Đạt đánh chết?

Hiện giờ trong trang, người có công lực cao hơn Gia Luật Đạt chỉ có một, mà thi thể lại còn tìm được ở Tây viện…

Mọi ánh mắt hồ nghi đều hướng đến trên người đương nhiệm trang chủ Liên Tranh.

Hắc y nam nhân sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói, liếc nhìn lại mọi người, kình ấn trên má trông cực kỳ dữ tợn.

Gia Luật Tát Bát đang ôm thi thể đột nhiên nhảy lên, nắm vạt áo Liên Tranh, hung hăng nói. “Là ngươi đúng không? Hán cẩu! Là ngươi giết đại ca ta phải không!?”

Liên Tranh gạt tay hắn, hắn cũng chộp lại không buông, hai mắt tràn đầy tơ máu.

Lúc này, những người trong phòng nghị sự cũng đã chạy tới. Gia Luật Mạn Lâm thấy bọn họ tranh chấp, đảo mắt nhìn một vòng, mím môi không nói. Tiêu Yến đi sau nàng vội la lên.

“Tát Bát ca, ngươi, ngươi sao lại vô lễ với trang chủ như vậy? Đừng làm càn!”

Gia Luật Tát Bát ngửa đầu cuồng tiếu. “Ai thừa nhận hắn là trang chủ? Hừ! Cơ nghiệp Hồng Diệp sơn trang là do tộc nhân Khiết Đan chúng ta gian khổ dựng lên, nếu không mưu hại đại ca ta, một tên Hán cẩu như hắn sau leo lên được cái ghế trang chủ chứ! Chúng ta không phục!”

Di Lạt Oa Oát đứng cạnh bằng hữu mình, trầm giọng nói.

“Tát Bát nói đúng. Cơ nghiệp sơn trang là chúng ta vất vả gầy dựng, nếu để nội bộ tranh đấu tổn hại thật sự không đáng. Chúng ta không chấp nhận loại người này làm trang chủ, việc này phải điều tra rõ ràng!”

Hai người họ vừa nói xong, không ít thanh niên Khiết Đan liền lên tiếng phụ họa. Trần lão đại cùng trang chúng người Hán cũng không phải ngồi không, liền hùng hùng hổ hổ mỉa mai lại, nhất thời bát nháo cả lên.

Xung quanh tranh cãi la hét ầm ĩ đinh tai nhức óc, nhưng Liên Tranh vẫn bất vi sở động, gương mặt lạnh băng không chút biểu tình. Hắn ngồi xổm trước người Gia Luật Phong đang hôn mê, cẩn thận kiểm tra lại kinh mạch thực khí nội tức tán loạn của thanh niên, lòng nóng như lửa đốt.

Giữa một mảnh hỗn loạn ồn ào, Gia Luật Mạn Lâm tự mình đi kiểm tra thi thể Gia Luật Đạt, nghiệm thi xong lại trầm mặc một lúc lâu. Đột nhiên, nàng đứng lên.

“Từ từ! Trên cổ thi thể có vết thương chí mạng khác! Là vết cắn của xà trùng hoặc độc vật!”

Tiếng nói ngọt ngào mềm mại xuyên qua những ồn ào náo động, từng câu từng chữ lọt vào tai, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.

Lúc này Di Lạt Oa Oát bước đến cẩn thận xem xét lại xác chết, sau đó mở miệng nói.

“Hoàng cô điện hạ nói đúng. Thi thể Hữu sử đại nhân mặc dù bị hủy hoại, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được dấu hiệu trúng độc! Miệng vết thương trên cổ quả thực… rất nhỏ, lại qua ngoại lực tổn hại, ta không thể khẳng đình… Nhưng bảy tám phần là do độc trùng tiểu xà này nọ cắn!”

“Trúng độc? Xà trùng?”

“Bị trúng độc rồi còn bị chưởng thêm một chưởng, thật quá ngoan độc……” Mọi người bắt đầu nhỏ to nghị luận.

“Nói đến xà… Phong điện hạ cũng có dưỡng một cái! Ta từng thấy qua, là kim xà rất hiếm gặp……” Giữa chốn ồn ào, không biết ai mở miệng nói.

“Hữu sử nếu là trúng độc rồi mới bị chưởng, vậy người kia cũng không cần nội lực phải mạnh hơn. Với lại mấy ngày nay Phong điện hạ cũng ở tại Tây viện…” Mũi dùi lúc này quay sang chĩa thẳng Gia Luật Phong!

“Trước dùng độc xà ám toán, sau giết hại… Nói như vậy, tiên hoàng thần công cái thế nhưng lại bị một nữ tử giết chết, hơn phân nửa là bị trúng kì độc đi?”

“Nói cũng đúng, mặc dù ngự y nghiệm không ra, nhưng kim xà kia hiếm thấy, độc tính chỉ sợ ít người biết……”

“Mấy ngày trước tiểu nha đầu Tiểu Tinh chết không minh bạch, lúc ấy Phong điện hạ cũng ở bên cạnh thì phải?” Nói qua nói lại, quả nhiên đã có người cho rằng mấy mạng người đó đều bị cùng một hung thủ giết!

——-Mà người bị hiềm nghi lớn nhất là hung thủ giờ đây trở thành Gia Luật Phong!

Ánh mắt hoài nghi, lời nói phỏng đoán, phảng phất như sóng triều ồ ạt dâng lên trong đám người. Gia Luật Tát Bát cũng phẫn nộ nhìn về hướng thanh niên vẫn đang hôn mê.

Liên Tranh chậm rãi đứng lên, thân thể cao to gầy yếu, lưng thẳng tắp. Hắn bước về phía trước một bước, hoàn toàn che chắn Gia Luật Phong ở phía sau.


Di Lạt Oa Oát ánh mắt lóe lên, hỏi.

“Trang chủ, về cái chết của Hữu sử đại nhân, người có gì muốn nói?”

Liên Tranh thùy hạ mi mắt, giọng khàn khàn.

“Hắn chết trong nội phủ, là do chưởng lực của ta.”

Thấy hắn công nhiên thừa nhận, Gia Luật Tát Bát điên cuồng hét lên một tiếng, nghĩ muốn xông lên, lại bị bạn mình chặn lại.

“Trang chủ, người đang che chở cho Phong điện hạ sao?” Di Lạt Oa Oát dùng sức giữ chặt bạn mình, không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ, “Vết thương chí mạng của Hữu sử đại nhân là do rắn cắn, người giải thích thế nào đây? Người cần gì phải bao che cho Phong điện hạ? Bỏ qua việc người không giải thích được lai lịch của độc xà, thì một chưởng này…” Hắn cười ha hả, “Chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến nội lực hùng hậu bài sơn hải đảo của Phong điện hạ!” Ngụ ý khẳng định Phong điện hạ mới là hung thủ.

Liên Tranh trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn quét qua mọi người.

“Ta nói —— Gia Luật Đạt là ta giết!” Thanh âm của hắn trầm thấp, lại mang theo một loại kiên định không gì dao động nổi. Trên gương mặt tái nhợt cơ hồ không có biểu tình gì.

Mọi người ồn ào, nhưng lại bị uy thế của Liên Tranh làm cho khiếp sợ, không ai dám nhúc nhích.

Gia Luật Tát Bát bi phẫn muốn điên, liền nghĩ phải xông lên, lại bị bạn mình giữ lại không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, hai mắt đỏ ngầu.

Liên Tranh lạnh lùng liếc hắn, từ tốn nói.

“Bất luận ngươi muốn làm trang chủ cũng được, thay đại ca ngươi báo thù cũng được, rút đao đi!” Bàn tay tái nhợt cầm thật chặt trường đao.

Yển nguyệt lưỡng nhận đao vốn dùng cho chiến trường, chuôi đao dài, không tiện giáp đấu. Nhưng không một ai nghi ngờ, chỉ cần Gia Luật Tát Bát xông lên, lưỡi đao này sẽ khai phá một trời đầy huyết quang, nhanh như thiểm điện lấy đi mạng hắn.

Gia Luật Mạn Lâm si ngốc nhìn Liên Tranh, đột nhiên thở dài ai oán.

“Liên trang chủ a, ngươi ăn nói sao không ý tứ gì cả, thế chẳng khác nào… là muốn ép trang chúng người Khiết Đan và người Hán đối đầu sao?”

Liên Tranh trừng mắt nhìn nàng, nói rõ từng chữ.

“Nội gián trong sơn trang còn chưa rõ, hung thủ ám sát tiên hoàng cùng Tiểu Tinh cũng chưa tìm ra, chưa chắc là cùng một người. Hoàng cô điện hạ chớ có châm ngòi thổi gió. Ta chỉ có một câu —- ai muốn thay Gia Luật Đạt báo thù, hướng ta mà đến!”

“Ha! Liên trang chủ a, ngươi như thế là chuyên quyền độc đoán. Kháng Kim cũng vậy, sự thật cái chết của Gia Luật Đạt cũng thế, đều không cho ai khác xen vào. Ngươi rốt cuộc đem sơn trang đặt ở đâu?”

“Vậy hoàng cô điện hạ, ý người phải thế nào?”

“Trung Nguyên đã không có chỗ cho ta dung thân, đi Tây Bắc lại có gì không tốt?”

Liên Tranh nói. “Không có gì không tốt.”

“Vậy ngươi đồng ý chủ trương của ta?” Gia Luật Mạn Lâm mừng rỡ.

“Không!” Liên Tranh nói như chém đinh chặt sắt.

“…Ngươi đùa giỡn ta?” Gia Luật Mạn Lâm híp mắt.

“Không.”

“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi!”

Liên Tranh nhìn nàng, chậm rãi nói.

“Hoàng cô điện hạ, người muốn đi Hổ Tư Oát Lỗ Đóa, tiếp tục làm thân phận thánh nữ tôn quý của người, ta sẽ không ngăn cản. Đối với việc kháng Kim, ta nhất định phải giết Hoàn Nhan Lượng báo thù, ai cũng đừng hòng ngăn cản!”

Lời nói của hắn nghiêm nghị sinh uy. Đám người Trần lão đại ầm ầm đồng lòng, thanh chấn tứ phương. “Giết Hoàn Nhan Lượng! Giết cẩu hoàn đế Nữ Chân!”

Không ít thanh niên Khiết Đan bị không khí hào hùng cuốn hút, ***g ngực kích động không khôi, mắt nhìn Liên Tranh thần uy lẫm lẫm, không khỏi hô to theo. Những người ủng hộ thánh nữ nương tựa Tây Liêu hai mặt nhìn nhau. Tiên hoàng Gia Luật Hạo Thiên nói đến cùng là chết trong tay người Nữ Chân, bọn họ làm sao quên được? Chẳng lẽ giờ lại ỉu xìu chạy trốn?

Đang lúc này, trên không trung đột nhiên xẹt qua một pháo sáng màu la, chiếu rõ rành mạch phạm vi trăm dặm. Mọi người không khỏi biến sắc. Loại tín hiệu này là dấu hiệu quan binh viễn chinh liên lạc, sao lại xuất hiện ở lân cận sơn trang…

“Không tốt không tốt! Có người xông lên núi!” Lúc này, một gia đinh của sơn trang nghiêng ngả lảo đảo thất kinh chạy đến báo tin.

Đôi mi thanh tú của Gia Luật Mạn Lâm chớp vài cái. “Có Liên trang chủ vô địch ở trong này, hoảng cái gì? Rốt cuộc là ai xông lên núi?”

“…Là mật tôn giáo Cát Ô Pháp Vương!” Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ.

Người Khiết Đan cùng người Nữ Chân ban đầu đều thờ phụng Tát Mãn, loại tôn gáo nguyên thủy, nhưng hai tộc sau khi nhập chủ Trung Nguyên không ít thì nhiều đều tiếp nhận ảnh hưởng của Phật giáo. Liêu Thánh Tông từng có một phi tử thành kính tin Phật, sau này xuống tóc quy y, được truy phong “Tịch Thiện đại sư”. Phật giáo đối với người Khiết Đan mà nói có sức ảnh hưởng khá lớn.

Cát Ô Pháp Vương là Mật Tôn giáo tổ, trong lòng tín đồ Phật giáp có địa vị rất cao, công lực tu vi lại có thể so cùng “thế ngoại ngũ tuyệt” của người Hán. Hoàng đế Kim quốc đem lễ vật đến Thổ Phiên mời hắn vào Trung nguyên, lại còn phong hộ quốc quốc sư. Chuyện này ai ai cũng biết.

Không thể tưởng được, Hoàn Nhan Lượng một lòng muốn thanh trừng nội loạn kháng Kim, nhưng lại cho quốc sư tự thân xuất mã đến Hồng Diệp sơn trang! Nếu hắn không sớm biết nơi đây chủ yếu là tộc nhân Khiết Đan, đối Pháp Vương kính sợ ba phần, thì cần gì phải cực khổ an bài đến thế?

Giữa lúc mọi người kinh nghi bất định, đã nghe một trận pháp nhạc từ xa dần vọng tới. Mười tăng lữ cùng đại tăng mặc áo cà sa tím xếp hàng nối đuôi nhau mà đến, pháp khí trong tay khua động. Cuối cùng, Cát Ô pháp Vương mặc áo cà sa đỏ chầm chậm bước đến. Hắn mũi cao mắt sâu, ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt còn mang chút tính trẻ con, đúng là bộ dáng của một thiếu niên, thoạt nhìn hắn trẻ hơn rất nhiều so với những đệ tử còn lại.

Gia Luật Mạn Lâm biết người tới là Mật Tôn giáo tổ, không phải dễ đối phó, liền liếc Liên Tranh một cái. Tình cờ lúc này Gia Luật Phong lại tỉnh, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh, Liên Tranh vội vàng chạy đến ân cần quan tâm chăm sóc, căn bản không chú ý đến nàng.


Không còn cách nào khác, Gia Luật Mạn Lâm khẽ cười một tiếng, bước lên phía trước, ôn nhu nói.

“Pháp Vương đại nhân, ngài thân phận tôn quý, hạ giá đến Hồng Diệp sơn trang chúng ta không biết có chuyện chi?”

Pháp Vương cười khanh khách mấy tiếng, mở miệng. “Hảo một cái tiểu mỹ nhân!”

Trong đám đông lập tức có người nổi giận.

“Pháp Vương thật vô lễ, dám bất kính với thánh nữ như vậy!”

Pháp Vương lại bình chân như vại, tiến lên trước một bước, rút ngắn khoảng cách với nàng.

Trong lòng Gia Luật Mạn Lâm lại là vui mừng. Nàng thích nhất nghe người ta tán thưởng nàng mỹ mạo, lời này lại xuất phát từ Pháp Vương tu vi cao thâm, hiển nhiên càng vinh quang hơn nữa. Vì thế nàng cười duyên nói. “Đa tạ Pháp Vương tán thưởng.”

“Nàng hiểu lầm. Ta không khen nàng, mà là khen vị mỹ nhân này.” Pháp Vương quay đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội, chỉ vào Gia Luật Phong vừa tỉnh lại, vẫn còn đang hoang mang.

“……” Nụ cười tươi như hoa xuân đua nở lập tức chết cứng trên mặt, trán Gia Luật Mạn Lâm hạ xuống mấy đường hắc tuyến.

Gia Luật Phong lúc này đã thanh tỉnh hơn, nghe vậy dời mắt về phía Pháp Vương, chăm chú nhìn một lúc lâu, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt lại bình tĩnh, khó có thể nắm bắt.

Từ lúc thanh niên tỉnh lại, Liên Tranh vẫn rất lo lắng, thấy thế cầm tay hắn thử đưa vào một luồng chân khí, nhưng phát hiện chân khí vẫn như sông đổ biển, vô tung vô ảnh, trong lòng càng thêm hoang mang. Liên Tranh vốn tưởng Gia Luật Phong vừa tỉnh sẽ giống như hôm đó dưới bí đạo, trí nhớ tái hiện, nhưng xem ra lại không giống. Có điều tinh tế nhìn lại, thần thái của hắn cũng không như những lúc bình thường, tình hình càng lúc càng kỳ lạ.

Cát Ô Pháp Vương thấy mọi người im lặng, thoải mái cười một trận to.

“Ha ha ha… Ta phụng chỉ Đại Kim Hoàng Đế đến chiêu an[1] Hồng Diệp sơn trang, trang chủ là người nào, quỳ xuống nhận sắc phong!”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời nháo nhào cả lên.

“Chúng ta đối với Pháp Vương lễ kính ba phần, hắn lại đến đây gây sự!”

“Kim quốc cẩu Hoàng Đế muốn gì chứ, bảo trang chủ chúng ta quỳ trước hắn sao!”

Trang chúng Khiết Đan vẫn còn nể thân phận Mật Tôn giáo tổ của hắn nên lời nói cũng có phần khách khí rất nhiều, nhưng Trần lão đại cùng những người Hán trong trang thì không thế, mắng chửi ầm lên.

“Tặc hòa thượng! Con lừa ngốc thối! Đồ cuồng vọng!”

“Giết tên tặc ngốc này, sau đó đến kinh đô chặt đầu cẩu Hoàng Đế Hoàn Nhan Lượng!” Bọn họ rống to.

Giữa tiếng mắng chửi ầm trời, Cát Ô Pháp Vương lại cười đến đắc ý.

“Khanh khách, là hàng là chiến, kêu trang chủ ra nói chuyện đi!”

Liên Tranh lại liếc mắt nhìn Gia Luật Phong một cái, Tiểu Thu thấy hắn lo lắng, chạy lại thay hắn đỡ Gia Luật Phong. Thấy Gia Luật Phong thần thái bình tĩnh, chắc cũng không có gì đáng lo, Liên Tranh lúc này mới yên lòng, tiến lên phía trước, trầm giọng nói.

“Pháp Vương, Hồng diệp sơn trang cùng Kim quốc cừu thâm tự hải[2], há có thể nhận sắc phong của địch quốc? Thỉnh chư vị trở về, nếu không chớ trách ta vô lễ!”

Pháp Vương híp mắt, cao thấp đánh giá hắn.

“Nguyên lai ngươi là tân nhậm trang chủ. Nghe nói đại đệ tử Liên Tranh của Gia Luật Hạo Thiên ra tay như thiểm điện, trường đao đoạt mạng vô số người, không bằng làm cho ta mở mang kiến thức đi!”

Hắn cười đến âm lệ, lại liếc mắt nhìn Gia Luật Phong một cái, bổ sung thêm.

“Vị mỹ nhân này là ai? Ta rất biết thương hương tiếc ngọc a, bằng không cho hắn cùng lên đi! So chiêu cùng mỹ nhân so ra thú vị hơn đánh với bản mặt cương thi nhiều. Khanh khách, nếu ta thua, tự nhiên ngoan ngoãn trở về, không nhọc công ngươi đưa tiễn.”

Thấy Pháp Vương kiêu ngạo như thế, người Khiết Đan ban đầu còn đối hắn có một chút kính sợ, bây giờ đều mất hết kiên nhẫn. Tượng đất còn có cái giá của tượng đất, huống chi người này làm trò trước mặt họ, còn vô lễ khiêu khích trang chủ, thánh nữ cùng Vương tử điện hạ, thật sự là không đem Hồng Diệp sơn trang đặt trong mắt, nửa điểm phong thái của cao tăng giáo tổ cũng không có. Bọn họ cùng Trần lão đạo đồng thanh đồng ứng hô to.

“Trang chủ, giáo huấn tên tặc hòa thượng này!” Ban đầu vì cái chết của Hữu sử hai bên còn đối lập, giờ đây đồng tâm hiệp lực, tiếng hô như sấm.

Liên Tranh gương mặt băng lãnh, thủ thế cầm yển nguyệt lưỡng nhận đao, vận sức chờ phát động.

“…Khanh khách, mỹ nhân thật sự không đến sao?” Pháp Vương cầm trong tay kim cương trụ, gõ mạnh bốn phía một chút, nhất thời đất rung núi chuyển, kình khí kích phi. Mọi người đều mặt mày biến sắc, thế mới biết vị Pháp Vương mặt như con nít, lời nói vô lễ này lại có một thân võ công kinh người!

“Pháp Vương, ra tay đi!”

Liên Tranh trong lòng biết rõ hôm nay là ngày sinh tử tồn vong của Hồng Diệp sơn trang. Hoàn Nhan Lượng sai nội gián mưu hại tiền trang chủ thần công cái thế Gia Luật Hạo Thiên, làm cho người trong trang nghi kị lẫn nhau, lòng người hoảng sợ, Hữu sử Gia Luật Đạt cũng vì vậy mà chết. Trong sơn trang thiếu mất hai tuyệt đỉnh cao thủ, hắn cùng thánh nữ Gia Luật Mạn Lâm lại bất hòa, hai bên giương cung bạt kiếm, suýt nữa nổi lên xung đột. Mật Tôn Pháp Vương lại chọn lúc này đi vào, rõ ràng là thừa nước đục thả câu.

…Hắn tới rất đúng lúc, nếu trong sơn trang không có nội gián mật báo, chuyện này không thể xảy ra!

Ánh mắt Liên Tranh trong khỏi quét về phía hoàng cô điện hạ. Gia Luật Mạn Lâm lúm đồng tiền như hoa, sâu trong đáy mắt lại lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, hiển nhiên là đang cực độ quan tâm thắng bại trận chiến giữa hắn và Pháp Vương.

Nội gian rốt cuộc có phải… nàng hay không?

Tất cả đáp án, chỉ cần trận đấu này kết thúc là có thể rõ ràng!


Chỉ cần sơn trang có thể vững vàng vượt qua trận chiến này, nội gian kia chắc chắn cũng sẽ hiện hình!

—–Chính là, hắn thật sự có thể vượt qua hay không?

Pháp Vương dù chưa chính thức động thủ, nhưng hắn thân là Mật Tôn giáo tổ, cây kim cương quyết kia vừa ra một thức liền hiển lộ thực lực kinh người. Hơn nữa Liên Tranh nhìn hắn, liền cảm thấy quanh hắn tản mát ra một loại khí thế âm lệ lạ lùng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Liên Tranh có cảm giác khiếp sợ trước trận chiến.

Liên Tranh tay cầm yển nguyệt lưỡng nhận đao, vững vàng đứng trụ như bàn thạch, chỉ có mu bàn tay nổi đầy gân xanh cho thấy lòng hắn đang rất khẩn trương. Gia Luật Phong ngưng chú nhìn hắn, vẻ mặt sâu xa khó lường.

“Khanh khách, mỹ nhân không chịu đến, đành phải đánh với mặt cương thi thôi.” Cát Ô pháp Vương tiến lên một bước, kình khí như phong ba thổi đến, bao phủ khắp nơi.

Mọi người vây xem bị dư ba kình khí áp đảo, cả người phát lạnh, không khỏi lui vê phía sau. Mà Liên Tranh thân đứng giữa trung tâm gió lốc, khó chịu thiếu điều hộc máu.

——Chính là hắn không thể lui bước!

Hít sâu một hơi, hắn khẽ quát một tiếng, ánh đao sáng như tuyết lóe lên.

Keng!

Tiếng kim loại giao nhau hoa phá trường không. Pháp Vương bổ thẳng về phía trước, kim cương quyết giao kích cùng yển nguyệt lưỡng nhận đao. Hai cỗ kình khí mãnh liệt đâm vào nhau, khí thế kinh người.

“Keng keng keng” trong nháy mắt, binh khí đã giao kích hơn mười chiêu, đốm lửa văng tung tóe. Liên Tranh ra tay như thiểm điện, mỗi một đao bổ ra đều dùng lực trước nay chưa từng có, không chừa đường lui, khí thế sắc bén vô cùng.

Cho dù biết rõ tất bại, hắn cũng muốn ra sức liều mạng.

Liên Tranh cả đời này chưa từng biết chịu thua số phận là gì!

Chỉ một thoáng thế công hạ của Liên Tranh ở mức cường đại, Pháp Vương liên tục lui về sau, giống như không cách nào chống trả. Toàn thể trang chúng hoan hô như sấm dậy. chỉ có Gia Luật Mạn Lâm than nhẹ ra tiếng, hai mắt nhắm lại, không đành lòng nhìn tiếp.

Trong đám người vây xem cuộc chiến, chỉ có nàng công lực cao nhất, bởi vậy cũng chỉ mình nàng nhìn ra, do dù Liên Tranh khí tiến tiến công nhìn tưởng hung lệ, nhưng cũng không phải đối thủ của Pháp Vương!

Không ngoài sở liệu của nàng, động tác phách đao của Liên Tranh dần dần chậm lại. Lúc này Pháp Vương trạm định bước chân, kim cương quyết phản một kích, bức Liên Tranh thoái lui mấy bước, phá lên cười.

“Khanh khách lạc…” Tiếng cười âm lệ lại hiển hiện trên gương mặt trẻ con, trông cực kỳ quỷ dị. Hắc khí quanh thân Pháp Vương đại thỉnh, thậm chí còn không ngừng khuếch tán, giương nanh múa vuốt.

Trong truyền thuyết của Mật Tôn, linh hồn giáo tổ sẽ không ngừng luân hồi đầu thai, uy lực thiên kinh. Nhưng vị Cát Ô Pháp Vương này… tựa như hồn phách của những kiếp trước cùng kiếp này hòa hợp, quỷ khí dày đặc, làm cho người ta không rét mà run!

“Ngươi không chịu nhận sắc phong, vậy đừng trách ta đại khai sát giới!” Pháp Vương cuồng tiếu, “Khanh khách, cơ nghiệp Hồng Diệp sơn trang to như vậy sẽ bị hủy trong chốc lát, thật là đáng tiếc a!”

Thân hình quỷ mị lướt tới, kim cương quyết mang theo kình khí bài sơn đảo hải quét ngang. Trong tiếng kinh hô của mọi người, Liên Tranh cắn chặt trăng, giơ đao tiếp chiêu.

Oanh!

Tiếng xương vỡ cùng máu tuôn đồng thời vang lên, giữa trời đầy huyết quang, một cánh tay còn gắt gao nắm lấy trường đao bay lên trong không trung, máu tươi đỏ rực tuôn như bão táp.

“Sư tôn!” Tiểu Thu kinh hô một tiếng, bỏ lại Gia Luật Phong, liều lĩnh chạy đến.

“Khuông lang” một tiếng, trường đao cùng cánh tay rơi xuống đất. Liên Tranh suy sụp ngã vào vũng máu, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Cánh tay phải của hắn không ngờ lại bị chặt đi như thế!

Ra tay như thiểm điện, “nhất kích tất sát” Liên Tranh nhưng lại thất bại thảm hại như thế!

Giữa một mãnh tĩnh mịch trầm mặc, Pháp Vương ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.

Hắn đảo mắt một vòng, lướt qua mọi người, toàn thân khí thế ngút trời khiến người khác tim mật câu tang, vô thức thoái lui liên tục. Sau trận này, Pháp Vương trong mắt mọi người tựa như một Hắc Ám Ma thần bất khả chiến bại. Cảm giác sợ hãi gắt gao siết chặt tim họ, thậm chí không có nổi một chút ý chí phản kháng!

“…Thật uy phong, thật lợi hại a!”

Không biết đã trầm mặc bao lâu, chợt có tiếng vỗ tay nhẹ nhẹ vang lên, giọng nam trong sáng ôn nhuận cùng với tiếng mỉm cười nghe ra thật bình tĩnh thong dong.

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, đã thấy Gia Luật Phong từ trong đám người đi ra, từ tốn bước đến trước mặt Cát Ô Pháp Vương. Thanh niên người đầy bụi đất, do trước đó xung đột cùng Gia Luật Tát Bát nên búi tóc cũng lòa xòa, sợi tóc dài phất phơ, trong có chút chật vật. Nhưng hắn đối Pháp Vương mỉm cười, khí độ lại thong dong, tựa như không có việc gì, khí chất tôn quý tao nhã xứng đáng với thân phận Vương giả hoàng tộc.

Pháp Vương nhìn hắn đến ngẩn người, cười nói.

“Khanh khách, mỹ nhân muốn thế nào đây?”

Gia Luật Phong nghiêng đầu, liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

“Ngươi nói xem?” Vẻ mặt thanh niên cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí cũng thực ôn hòa, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác khó nắm bắt. Hoàng  hôn sắp buông, sắc trời vẫn còn sáng. Ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào người hắn, tựa như sương mù hư ảo, mông lung.

“Hay mỹ nhân cũng muốn cùng ta so chiêu? Khanh khách, thật là cầu còn không được a!” Ngữ thanh líu lo, Pháp Vương nhìn thanh niên trước mắt, đồng tử bỗng nhiên co rút.

Cách đó không xa, Liên Tranh gạt tay Tiểu Thu, tự mình điểm huyệt cầm máu. Cái đau của việc mất một cánh tay cộng thêm mất máu quá nhiều khiến trước mắt hắn như bị màn đêm che phủ, suýt chút nữa ngất đi. Nhưng hắn vẫn cố xử lý qua loa miệng vết thương, quay đầu nhìn sang.

Gia Luật Phong cầm trong tay kim địch, mỉm cười mà đứng. Tiểu Kim xà lấp ló trên vai, ngẩng đầu phun tín, phát ra tiếng tê tê. Ánh mặt trời chiếu vào thân sáo bằng vàng ròng cùng với thân tiểu xà, tỏa ra quang mang sáng rực xa hoa, đẹp mắt cực kỳ. Nụ cười của thanh niên cũng bị bao phủ trong ánh vàng nhàn nhạt, hư ảo mà mông lung, phảng phất như bước ra từ đồng thoại.

“Thỉnh Pháp Vương chỉ giáo.” Hắn hạ thấp người vi lễ, ngữ thanh hết sức nhu hòa.

Liên Tranh từ xa nhìn sang, trong giây lát cả người lạnh như băng.

Không!

[……Dừng tay! Mau dừng tay! Cầu ngươi mau dừng tay!” ]

Thanh niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt ——–

Rốt cuộc là ai?


Vì cái gì lại cười như vậy? Vì cái gì lại có vẻ mặt cùng ánh mắt như thế?

Công lực thâm hậu khác thường kia là thế nào?

Nghịch luyện Thái ất chân khí so với tu luyện bình thường lại càng thống khổ gian nan, với thể chất như thế, thật sự có thể dễ dàng đạt đến cảnh giới đó sao?

Không, nhất định còn cái gì đó mà mình không biết———-

Đau, đau quá… Đau tưởng chừng như thân thể bị xé làm đôi.

Là miệng vết thương bên vai phải làm đau, cũng là……

Cắn chặt răng, Liên Tranh dùng tay trái nhặt lấy trường đao dưới đất, dùng đao làm trụ chậm rãi đứng lên.

[Phong ấn…. Phải phong ấn trí nhớ hắn!]

……Không thể để cho hắn nhớ lại, tuyệt đối không thể!

Trái tim không khống chế nổi đau đớn, Liên Tranh tưởng chừng mình không thở được nữa.

——Nguyên lai, nơi đau đớn nhất không phải miệng vết thương nơi vai phải, mà là tận đáy lòng.

Cho tới nay, hắn bỏ mặc tất cả luyện Thái Ất chân khí là muốn bảo hộ Tiểu Phong, hộ thanh niên một đời bình an hỉ nhạc…… Chính là, hắn vô dùng, hắn quá vô dụng… Hắn vẫn không đủ mạnh!

Hiện tại đã qua năm năm, chẳng lẽ hắn lại phải trơ mắt nhìn Tiểu Phong bị tổn thương trước mặt mình lần nữa sao?

Lấy trường đao làm điểm tựa, hắn run rẩy đứng lên, nhưng vì bị thương quá nặng mà chống đỡ không nổi, bước chưa được một bước đã lại ngã xuống.

“Sư tôn, sư tôn người đừng như vậy a!” Tiểu Thu nhìn thấy, khóc ròng.

Xa xa, kình khí kích phi, cuồng phong tàn sát bừa bãi. Dần dần, ánh nắng chiều trầm mình xuống phía tây, hai thân hình đang giao đấu kịch liệt lúc lên lúc xuống, lúc hợp lúc phân.

Tục ngữ có câu “một tấc đoản, một tấc hiểm”. Tuy nhiên, kim địch trong tay Gia Luật Phong lại biến ảo khôn lường, chiêu chiêu tiến sát, bất lưu đường sống! Thanh niên lấy binh khí ngắn như thế nghênh chiến kim cương quyết dài hơn trượng của Pháp Vương, lấy nhu chế cương, kiên cường chống đỡ. Mọi người nguyên bản nói hắn đấu trận này là tự tìm tử lộ, nhưng hắn huy khởi kim địch trong tay, nội tức tràn đầy, hoàn toàn không bị đẩy xuống  thế hạ phong!

Phanh!

Lại một lần va chạm kịch liệt, chấn động rừng cây, chim bay tán loạn.

Pháp Vương kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục thoái lui mấy bước, máu tươi trong miệng cuồng phun. Mọi người vui vẻ, còn đang muốn ủng hộ, chợt động tác của Gia Luật Phong cũng đình chỉ, kim địch rơi xuống đất, lảo đảo lui về sau, tai mắt mũi miệng đồng loạt xuất huyết, cả khuôn mặt bị nhuộm thành một mảnh đỏ mơ hồ.

Hiển nhiên hắn bị thương so với Pháp Vương nặng hơn rất nhiều. Chính là, cho dù bị đánh thành bộ dạng đó, nhưng Gia Luật Phong tu vi bình thường, lại có thể đem Mật Tôn giáo tổ bức đến nước này sao? Mọi người còn đang kinh nghi bất định, lại thấy thanh niên ngẩng đầu.

Gương mặt ấy mang đầy huyết ô, nhưng vẫn mang theo nét tươi cười.

——Nụ cười cuồng loạn.

Máu tươi tanh nồng theo hai má uốn lượn, chảy dài tới khóe miệng. Hắn vươn đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng liếm lấy máu của chính mình, làn môi mỏng mang theo dáng cười tùy tiện, tóc dài đỏ sậm tung bay trong gió. Kim xà trên vai ngẩng đầu phun tín, hai mắt đỏ tươi lóe chút hồng quang.

Rừng phong cách đó không xa, lá đỏ rơi đầy trên đất.

Phong thụ cùng phong diệp bị kình khí mạnh mẽ oanh tạc vô số. Gió thu ào ào, phong diệp điêu tàn xoay tròn trong gió, tựa như lửa rừng đốt núi, đỏ đến rợn người.

Trời chiều ngã bóng về tây, rất tròn, đỏ như màu máu.

Mà ánh tà dương rơi trên người Gia Luật Phong, cũng là màu đỏ.

“Dừng ở đây thôi! Cát Ô Pháp Vương, vĩnh biệt!” Thanh niên cuồng ngạo cười dài. Huyết quang đỏ đậm tăng vọt trong mắt, huyết sắc rực rỡ nhuộm đỏ đôi đồng tử!

Sinh tử trong chớp mắt, trí nhớ giải khai, hung tinh hiện hình, sát khí tràn đầy trong mắt!

Quát lên một tiếng, thanh niên cả người đẫm máu phát ra một chưởng, chân khí kích động như thủy triều dâng!

[ Phong không còn nữa, Phong đã không còn nữa rồi…]

Liên Tranh ngưng mắt nhìn Gia Luật Phong từ xa xa, toàn tâm toàn ý mà nhìn. Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi ướt vạt áo, cả người lạnh như một khối băng, mở miệng muốn nói, nhưng không thanh âm nào phát ra, nghẹn ngào khôn xiết.

Đau, đau quá…

Tâm đau quá…

Nơi so với miệng vết thương càng đau đớn hơn, là trái tim.

Ngay tại sát na đôi mắt kia hóa đỏ, Liên Tranh biết, Nhiếp hồn ma âm đã bị hóa giải hoàn toàn……

Hết thảy kết cục đều đã định trước, hắn cuối cùng vẫn là vô lực xoay chuyển đất trời……

Tiểu Phong đã trở lại!

Người cùng hắn trao đổi thệ ước vi huynh đệ, muốn cùng hắn đi Lâm An, tương thân tương ái……

……Người vì bảo hộ hắn mà chính tay giết chết mẫu thân đã phát cuồng của mình, Tiểu Phong, đã trở lại!

——-

VyVy: mềnh nói mà, cái này bi kịch ;_____; ko có thua kém j ngược đâu a~~~

Aki: đâu có, tớ thấy bình thường mà:”>

————————————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.