Hồng Diệp Vũ Thu Sơn

Chương 12: Thời buổi rối loạn


Đọc truyện Hồng Diệp Vũ Thu Sơn – Chương 12: Thời buổi rối loạn

Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Vy Vy

—————————————————

Về cái chết li kì của thị nữ Tiểu Tinh, mọi người nhất trí tìm đến Tiêu Yến để đối chất. Chính là kết quả cũng không thuận lợi như tưởng tượng.

Trong lòng mọi người nghẹn một đoàn nghi vấn, hận không thể hỏi ra một loạt như bắn pháo, nhưng người ngồi giữa lại là Tiêu Yến trong sáng yếu đuối điềm đạm đáng yêu, thành ra cả đám chỉ dám thay phiên mở miệng.

“Tiểu Tinh là do ai đánh bị thương?” Liên Tranh nhớ rõ bài học, không có bày ra khuôn mặt tươi cười làm chi, chỉ đơn giản hỏi thẳng vấn đề.

Tiêu Yến nhìn sang hắn, lại bị sát khí rõ ràng trên mặt hắn dọa, đột nhiên cúi đầu anh anh khóc. Liên Tranh đầu đầy hắc tuyến, lập tức câm miệng. Cười cũng không được, không cười cũng không xong, thật sự là làm khó hắn a!

Thấy thế, Gia Luật Mạn Lâm mềm nhẹ mở miệng.

“Yến nhi, trên đường đi ngươi nhìn thấy ai?”

“……Ta không biết, thật sự không biết…….” Uyển chuyển thay đổi câu hỏi cũng không thu được kết quả gì, Tiêu Yến chỉ cúi đầu, thì thào lặp đi lặp lại, vẻ mặt thống khổ.

Tiểu Thu nhức đầu. “Ai, kiểu này có hỏi cỡ nào cũng thế thôi.”

Gia Luật Phong vẫn trầm mặc đột nhiên bình tĩnh nói.

“Tiêu cô nương, có cái gì cô cứ nói ra đi, không cần cố kỵ.”

Tiêu Yến ngẩng đầu, khiếp sợ liếc mắt nhìn hắn một cái, môi hơi mấp máy. Mọi người trong lòng hớn hở, đều nín thở chờ nàng nói chuyện, không ngờ chờ một lúc lâu sau, nàng lại cúi đầu yên lặng rơi lệ. Mọi người đều cười ngất.

Trên đầu gân xanh như muốn đứt bung, Liên Tranh sắp bị nàng làm điên rồi. Vô luận là sư phụ điên loạn hay Tiêu Yến miệng kín như bưng, nữ nhân thật là sinh vật khó lý giải nhất trên đời a!

Không biết qua bao lâu, ngay lúc mọi người gần như tuyệt vọng, Tiêu Yến lại mở miệng nói.

“…Ta chưa đến đây, cho nên cái gì cũng không biết, đừng hỏi ta! Van cầu mọi người đừng hỏi ta nữa!”

Nàng nhỏ giọng lầm bầm như nói mấy lời vô nghĩa, nhưng ý nghĩa của chúng lại làm trời long đất lở!

Gia Luật Mạn Lâm trừng mắt nhìn nàng, cắn răng nói.

“Yến nhi, ngươi bị dọa cho choáng váng luôn rồi sao? Ta rõ ràng kêu ngươi đi cùng Tiểu Tinh mà!”

Tiêu Yến thân mình run lên, cắn môi dưới… không nói tiếng nào nữa. Người bên ngoài có hỏi có nói gì, nàng cũng chỉ cúi đầu, mặt mày trắng bệch, yên lặng rơi lệ.

Liên Tranh nhíu mày, trong lòng biết có khác thường nhưng cũng không biểu hiện ra. Khóe mắt thoáng nhìn, Tiểu Thu đã không chịu nổi không khí trầm buồn mà chuồn êm, sau đó Gia Luật Mạn Lâm cũng tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Chỉ còn Gia Luật Phong ngồi ngay ngắn tại chỗ, mặt có chút đăm chiêu.

Thật lâu sau, thanh niên ngẩng đầu hỏi.

“Tranh sư huynh, hôm nay thủ vệ canh ngoài mộ thất là ai? Gọi bọn họ đến đây được không?”

Liên Tranh giật mình, triệu người đến hỏi, nguyên lai đội trưởng luân phiên hôm nay là Gia Luật Tát Bát, tiểu đệ của Gia Luật Đạt. Hắn cùng hảo bằng hữu Di Lạt Oa Oát chia nhau mang thuộc hạ gát ở mấy lối vào mộ thất.

“Tiêu cô nương? Ta tựa hồ chưa từng thấy nàng tiến vào.”

“Chúng ta bên này cũng không gặp Tiêu cô nương…” Nghe hỏi, mấy người thanh niên đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

“Phong điện hạ a? Ngài ấy cùng Tiểu Thu huynh đệ đi vào, đúng rồi, Tiểu Thu huynh đệ chỉ chốc sau liền đi ra lấy đèn ***g.”

“Tiểu Tinh cô nương thì có thấy, nhớ rõ nàng đi cùng hoàng cô điện hạ….”

Nghe đến đó, Gia Luật Phong cùng Liên Tranh đều giật mình. Liên Tranh trầm giọng hỏi.

“Các ngươi xác định sao? Tiểu Tinh cùng hoàng cô điện hạ vào chung? Lúc ấy là giờ nào?”

Mấy người thị vệ châu đầu ghé tai nhau một phen, khẳng định.

“Các nàng đúng là cùng nhau tới, cụ thể giờ nào thì không nhớ, hình như là không bao lâu sau khi táng nghi của bệ hạ chấm dứt………”

Liên Tranh sa sầm nét mặt, phất tay bảo bọn họ rời đi. Quay lại thấy Tiêu Yến còn đang cúi đầu khóc, khó chịu trong lòng như sóng nước cuộn trào, đầu đau nhức không thôi. Chợt thấy Gia Luật Phong đi qua, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu, thần thái cực kỳ bình thản.

Đương! Kỳ tích xảy ra!

Tiêu Yến ngừng khóc, sửa lại tóc tai, hướng hai người thi lễ rồi đứng dậy rời đi. Hai tròng mắt Liên Tranh thiếu chút nữa rớt ra ngoài, quay đầu nhìn Gia Luật Phong, môi mấp máy như muốn nói lại thôi.

Hắn thật sự rất muốn biết Gia Luật Phong dùng biện pháp thần kỳ gì mà có thể dễ dàng đuổi đi một nữ nhân cứ khóc mãi không thôi… Không phục không được, thật là muốn không phục cũng không được a!


“….Có người nói dối.” Đợi Tiêu Yến rời đi xong, Gia Luật Phong bình tĩnh nói, “Cô cô, Tiêu Yến, còn có bọn thị vệ, ai cũng khẳng định là mình đúng, nhất định trong số họ có người nói dối….”

Liên Tranh gật đầu. Trên thực tế, bên nào cũng có cách nói cho mình đúng.

Chiếu theo lời bọn thị vệ mà nói, sau khi Tiểu Tinh chết, Gia Luật Phong cùng Gia Luật Mạn Lâm đều đã đến từ trước rồi. Gia Luật Mạn Lâm lại khăng khăng nói mình chưa tới, còn có ý định cho đồ nhi Tiêu Yến của mình làm nhân chứng giả. Nhưng Tiêu Yến cùng bọn thị vệ lại phủ nhận điểm này………….

Như vậy, đến tột cùng là ai giết Tiểu Tinh? Lại vì nguyên do gì?

Gia Luật Mạn Lâm nói dối, là không muốn hãm hại cháu trai Gia Luật Phong của mình?

Gia Luật Phong thở dài.

“Cô cô tận lực nói dối thực khả nghi, nhưng mà… Ta cũng không muốn giấu ngươi, khoảng thời gian lúc ngất xỉu đã làm ra những gì, ta chẳng nhớ được chút nào cả, cho nên ta cũng không phải là hoàn toàn vô tội………….”

Liên Tranh trong lòng vừa động, nhịn không được hỏi.

“… Đêm nọ, quyển da dê ngươi lấy theo từ trong mộ thất… Đối với thân thể ngươi không thích hợp, ngươi không có luyện đấy chứ?”

Gia Luật Phong nghiêng đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, sau một lúc lâu thản nhiên mỉm cười.

“Nếu ta đoán không sai, Tranh sư huynh, ngươi là luyện Thái Ất chân khí trong bí kíp đó phải không? Lục hợp bát pháp, luyện thành một thứ liền có thể ngạo thị thiên hạ, khó trách Tranh sư huynh thần công cái thế. Đáng tiếc, thể chất của ta tựa hồ không thể tu tập loại nội lực dương cương này………”

Liên Tranh trong lòng đau xót, lúng ta lúng túng nói.

“Công phu này cũng không có gì hay cả. Ngươi đem sách trả lại cho ta đi, giữ bên người cũng vô dụng.” Xét đến cùng, hắn vẫn là lo lắng Gia Luật Phong lén tu tập Nhiếp hồn ma âm, gây thành đại họa.

Gia Luật Phong liếc hắn một cái, mỉm cười nói.

“Được thôi. Không đem trả lại cho ngươi, ngươi sẽ không yên tâm được.” Nói xong liền lấy quyển da dê trong lòng ra, đưa tới tay Liên Tranh.

Liên Tranh tiếp nhận, nghĩ đến ngày xưa cũng bởi quyển sách này mà gặp phải vô số sự tình, trong lòng không khỏi một trận chua xót. Song chưởng hợp lại, nội lực dồn vào một chỗ, quyển bí tịch tuyệt thế võ công mà quân nhân thiên hạ đều ao ước biến thành vô vàn mảnh nhỏ, hôi phi yên diệt[1].

Gia Luật Phong ngây ra như phỗng, cằm thiếu chút nữa trật khớp, hiển nhiên không nghĩ tới nội lực Liên Tranh lại mạnh như thế. Chỉ trong một chốc, hắn thanh tỉnh lại, đột nhiên híp mắt cười nói.

“Đúng rồi, Tranh sư huynh………..”

“Sao?”

“Tranh sư huynh đã luyện thành Thái Ất hân khí?”

“Đúng vậy.” Liên Tranh không chút nghi ngờ, thành thực đáp lời.

Gia Luật Phong mị nhãn, cao thấp đánh giá người đối diện, khóe môi đột nhiên câu ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường. “Tranh sư huynh so với ta lớn hơn tám tuổi?”

“Ách?”

“Tính ra Tranh sư huynh năm nay gần ba mươi, vẫn là ——– thân-đồng-tử, thật sự khó được a!” Đuôi lông mày thanh niên mang đầy ý cười, nói từng chữ một.

Đương! Liên Tranh hoàn toàn hóa đá.

“Di? Ta nói sai rồi sao?”

“…….Không.” Tuy rằng mất mặt, nhưng…. đó lại là sự thật. Ô, hắn thực không muốn thừa nhận a.

Nhìn thấy biểu tình ảo não của hắc y nam nhân, Gia Luật Phong không khỏi kinh ngạc. Oa, nguyên lai khuôn mặt như khối băng kia cũng có thể xuất hiện loại biểu tình này… Thực ngạc nhiên!

Nhịn không được đưa tay chạm vào mặt nam nhân, da thịt tái nhợt lạnh lẽo, kình ấn trên má trái hơi hơi sần, sờ vào rất có cảm giác. Thanh niên theo kình ấn vuốt nhẹ xuống, hơi thở nhè nhẹ của nam nhân phả vào mu bàn tay, không hiểu sao lại thấy an tâm đến lạ. Hai người tầm mắt giao nhau, nhất thời không biết nói gì. Giữa không gian u tối, chuyện xưa như nước trôi qua…

“Khuông đương” một tiếng, Tiểu Thu đá văng cửa, kích động chạy ào vào.

“Tiêu cô nương làm xong cơm chiều rồi, sư tôn, vương tử……”

Ngữ điệu líu lo đột nhiên đình chỉ, Tiểu Thu trừng trợn tròn mắt nhìn cử chỉ vô cùng thân mật của hai người, đột nhiên nhắm mắt lại lùi về sau, miệng lẩm bẩm.

“Ta không nhìn thấy các ngươi ta không nhìn thấy các ngươi ta không nhìn thấy các ngươi——” Ô ô, không chịu đâu, vương tử người vứt bỏ ta tìm tình duyên mới!

Liên Tranh mặt nóng lên, gạt tay Gia Luật Phong. Làm trò trước mặt đồ nhi, thật là ngượng quá mà. Huống hồ, thời gian thấm thoát thoi đưa, năm năm qua đi, nhìn thấy thanh niên hiện giờ đã muốn cao bằng mình, trong lòng hắn chợt có chút mất mát.

Gia Luật Phong tựa như không có việc gì thu tay lại, thần sắc bình tĩnh, tầm mắt dừng trên mặt hắn một chút, mở lời.

“Tranh sư huynh, đi dùng cơm đi.”


Liên Tranh đáp ứng một tiếng, cất bước xuất môn. Đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình quay đầu lại.

“Ngươi vừa rồi cùng Tiêu cô nương nói, chẳng lẽ là nhờ nàng đi làm cơm?”

“Đúng vậy.” Gia Luật Phong không do dự đáp.

Liên Tranh trượt chân, thiếu chút nữa ngã lảo đảo. Không phục không được, quả thật muốn không phục cũng không được a!

Vì ngại Gia Luật Mạn Lâm địa vị tôn quí, cái chết của Tiểu Tinh trở thành một điều bí ẩn, cuối cùng cũng không tra ra được chân tướng. Tuy nhiên, trong sơn trang liên tiếp xảy ra chuyện, hết Gia Luật Hạo Thiên tử thương, Hữu sử Gia Luật Đạt mất tích, lại đến tì nữ Tiểu Tinh chết một cách bí ẩn, phần lớn đều không minh bạch, thành thử không tránh khỏi lòng người rung chuyển. Trong thời buổi rối loạn này, dưới chân núi lại truyền đến tin tức mới, Kim quốc hoàng đế Hoàn Nhan Lượng dã tâm cực lớn, mặc kệ cục diện Tống Kim nam bắc giằng co, quyết tăng cường quân bị ý đồ xâm lược phía nam. Vì bình định nội loạn, hắn phái ra rất nhiều binh mã càn quét nghĩa quân kháng Kim ở bắc ngũ tỉnh, phá bỏ rất nhiều sơn trại, thế tấn công ồ ạt.

Tin tức truyền đến, Liên Tranh vội triệu tập mọi người thương thảo việc này, Ngọc Trảo hải đông thanh lại mang đến thư tay của võ lâm minh chủ bắc ngũ tỉnh Tạ Tấn. Hồng Diệp sơn trang ở Hắc Sơn sống yên ổn đã rất nhiều năm, nhưng bọn họ lai lịch đặc thù, cùng võ lâm Hán nhân quan hệ không thân cận mấy, cũng không nghe theo hiệu lệnh của minh chủ. Nhưng Gia Luật Hạo Thiên sinh tiền có chút giao tình cá nhân với Tạ Tấn, cũng có thể xem như lão bằng hữu. Trong chốn võ lâm có rất ít người biết thân phận hoàng tộc Khiết Đan của hắn. Tạ Tấn là một trong những ngoại lệ hiếm hoi.

Trong bức thư đầu tiên, Tạ Tấn ý theo thường lệ chúc mừng Liên Tranh tiếp nhận chức vị trang chủ, ngoài ra còn tỏ lòng thương tiếc này nọ với tiền trang chủ đã qua đời. Kế tiếp, hắn liền nhắc tới chuyện Hoàn Nhan Lượng thanh trừng toàn bộ sơn trại nghĩa quân phương Bắc.

Liên Tranh cùng Gia Luật Mạn Lâm lần lượt đọc thư, liếc mắt nhìn nhau một cái, cúi đầu suy nghĩ.

Tạ Tấn cùng thê tử Liễu Phương ở Thạch Bình Sơn lập trại, là trụ cột vững vàng của nghĩa quân bắc ngũ tỉnh kháng Kim. Lần này quan phủ cho người gây sự, đã có không ít sơn trại nhỏ bị quan binh tẩy trừ, chấn động không nhỏ. Tạ Tấn truyền ra ‘lục lâm tiễn biến’ triệu tập võ lâm đại hội, các gia trang, sơn trại, môn phái đều cử người đến dự, thề phải đoàn kết nhất trí đối kháng quân Kim. Tạ Tấn viết thư riêng tới đây, hiển nhiên là hy vọng Hồng Diệp sơn trang cũng có thể gia nhập lục lâm đồng minh bắc ngũ tỉnh.

Chính là, Hồng Diệp sơn trang không phải môn phái võ lâm thế gia tầm thường chốn giang hồ. Đại Liêu cùng Bắc Tống đối địch nhiều năm, người Khiết Đan cùng người Hán từng có thù hằn, kéo dài dai dẳng. Gia Luật Hạo Thiên khi còn sống cũng là cố kỵ điểm ấy, tuy tận sức kháng Kim nhưng cũng tránh bất hòa với võ lâm đồng đạo bắc ngũ tỉnh.

Gia Luật Mạn Lâm nói.

“Hiện nay trong sơn trang lòng người hoang mang, nhiều nghi án chưa giải quyết xong. Chúng ta đừng bận tâm đến mấy thứ võ lâm đại hội này thì tốt hơn!”

Liên Tranh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

“Hoàn Nhan Lượng thề phải dọn sạch các gia trang, sơn trại phương Bắc, sớm hay muộn cũng sẽ tìm ra Hồng Diệp sơn trang chúng ta……”

Gia Luật Mạn Lâm lại nói.

“Đó là đương nhiên. Ngươi cùng đám thuộc hạ giúp người Hán giết không ít quan nhân Kim quốc, đều bị treo giải cao, cái đầu ngươi trị giá cũng không nhỏ đâu.” Nàng vỗ tay một cái, bừng tỉnh, “A, ta hiểu. Ngươi muốn nói ngồi một chỗ chờ quân Kim mò tới cửa, chi bằng cùng lục lâm bắc ngũ tỉnh liên thủ đối kháng Hoàn Nhan Lượng, phải không?”

Liên Tranh vuốt cằm. “Không tồi.”

Gia Luật Mạn Lâm liếc hắn, cười quyến rũ.

“Ngươi lúc này là trang chủ, đại sự vốn do ngươi tác chủ, người ngoài không được xen vào. Chính là ta hỏi ngươi một câu, ngươi có hay không nghĩ tới, hoàng huynh ta lúc trước thành lập sơn trang là vì cái gì?”

Nàng thấy Liên Tranh trong đáp, chính mình nói tiếp.

“Hồng Diệp sơn trang là vì Khiết Đan phục quốc mà kiến lập! Vì làm cho người Khiết Đan mất nước có chỗ cư trú!”

Liên Tranh nhíu mày.

“Hoàng cô điện hạ, nàng nói không sai. Nhưng cũng không phải nàng không biết, khi sư trượng còn sống cũng lấy kháng Kim làm tôn chỉ. Hơn nữa Hoàn Nhan Lượng cực kỳ hiếu chiến, tàn bạo bất nhân, ai cũng muốn diệt!”

Gia Luật Mạn Lâm cười lạnh.

“Nói nghe hay lắm! Không bằng để ta nói giúp ngươi phần còn lại. Kháng Kim linh tinh này nọ đều là vì năm đó tiện nhân Diệu Âm Đế Cơ kia bị Hoàn Nhan Lượng lăng nhục. Ngươi cũng vậy, hoàng huynh cũng vậy, đều là tâm tâm niệm niệm muốn thay nàng báo thù mà thôi!”

Khuôn mặt tái nhợt của Liên Tranh đột nhiên căng thẳng.

Diệu Âm Đế Cơ, cái tên này đã muốn trở thành một điều cấm kỵ, nhiều năm như vậy trôi qua cũng không ai dám nhắc tới. Chính là lúc này Gia Luật Mạn Lâm lại không màng cố kỵ, lớn tiếng nói ra.

Có điều, nàng nói cũng không sai.

—- Bởi vì Hoàn Nhan Lượng là Hán danh của đương nhiệm hoàng đế Kim quốc, còn tên Nữ Chân vốn là Hoàn Nhan Địch Cổ Nãi, nhị hoàng tử của Hoàn Nhan Tông.

Tống Thiệu Hưng năm thứ sáu, Kim Hi Tông năm Thiên Hội thứ mười bốn, Diệu Âm Đế Cơ vừa mới mười lăm tuổi, bị thiếu niên Hoàn Nhan Địch Cổ Nãi, nhị hoàng tử đương triều chiếm đoạt, sau do không chịu nổi khuất nhục, một mình chạy trốn…

Hết thảy bi kịch đều vì vậy mà bắt đầu.

“Hoàng huynh ta vô cùng hối hận về việc năm đó, vẫn cứ mãi sống trong thống khổ, không giải thoát được… Vì vậy hắn ngầm đồng ý cho ngươi thu dụng Hán nhân ngầm kháng Kim.”

“Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu không phải các ngươi một lòng muốn vì tiện nhân kia báo thù, gióng trống khua chiêng của quan phủ Kim quốc đối nghịch, hoàng huynh ta thế nào lại gặp chuyện bỏ mình? Nội gián là ai tạm thời không nói tới, nhưng nữ thích khách kia là Kim quốc quận chúa, hiển nhiên do triều đình phái đến!” Gia Luật Mạn Lâm chậm rãi nói, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, dị thường kích động.

Liên Tranh trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng.


“Nói như thế, Hoàng cô điện hạ không muốn sơn trang cùng triều đình nhà Kim đối nghịch?”

Gia Luật Mạn Lâm hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi không cần kết luận giùm ta. Ta chỉ vì muốn bảo tồn thực lực của sơn trang, chưa nói sẽ làm cẩu cho bọn Kim quốc.”

Liên Tranh ngưng mắt nhìn nàng, chậm rãi từng chữ. “Nếu ta cố ý đối kháng quân Kim, giết Hoàn Nhan Lượng thay sư phụ báo thù thì sao?”

Gia Luật Mạn Lâm bị ánh mắt lãnh liệt kiên quyết của hắn nhìn thẳng, sắc mặt dần trắng bệch. Lát sau, nàng run giọng nói.

“Tiện nhân Diệu Âm Đế Cơ kia hủy cả đời ngươi, ngươi tội gì, tội gì vì ả…”

“Im miệng!” Liên Tranh lớn tiếng quát, “Hoàng cô điện hạ, thỉnh người đừng nói xấu sư phụ ta như vậy!”

Hai người giương cung bạt kiếm, không khí hết sức căng thẳng.

Một lúc lâu sau, Gia Luật Mạn Lâm thở dài, ôn nhu nói.

“Liên trang chủ, ý ngươi đã quyết, ta nói cái gì cũng vô dụng, nhưng là ——-” Giọng nàng đột nhiên biến chuyển, lạnh lùng nói, “Ngươi khư khư cố chấp, người Khiết Đan ta tuyệt không thể nghe theo hiệu lệnh vô lý của ngươi, chôn vùi cơ nghiệp!”

Liên Tranh trừng mắt, khàn giọng. “Nàng——–”

“Được thôi, ta muốn dẫn trang chúng Khiết Đan đi Hổ Tư Oát Lỗ Đóa.” Gia Luật Mạn Lâm không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt âm trẩm của hắn, cười đến kiều mị, “Ngươi không quan tâm hoàng huynh ta năm đó gầy dựng sự nghiệp gian nan cỡ nào, ta cũng không muốn nhìn thấy cơ nghiệp sơn trang bị hủy trong chốc lát. Bộ tộc Khiết Đan ở Tây Bắc đã gần ổn định, chúng ta tội gì cứ ở mãi Trung Nguyên chịu khổ, kéo dài hơi tàn?”

Liên Tranh lạnh lùng nói.

“Nàng là muốn kích động trang chúng phân liệt sao?”

Gia Luật Mạn Lâm cười khanh khách.

“A, ta không dám. Chính là chủ ý của trang chủ không khôn ngoan, không đạo lý, lẽ nào bắt toàn bộ trang chúng phải chôn cùng?”

Hai người mắt đối mắt, trong lòng đều cấp tốc tính toán. Liên Tranh có thể nhất hô bá ứng ở giữa trang chúng người Hán, cũng có chút lực uy hiếp với người Khiết Đan; mà Gia Luật Mạn Lâm với thân phận Thánh Cô lại có phân lượng đặc biệt trong lòng người Khiết Đan. Nếu thật sự trở mặt, Gia Luật Mạn Lâm không chiếm được thế thượng phong, mà Liên Tranh cũng tổn thất đại bộ phận thuộc hạ Khiết Đan.

Trong phòng nghị sự đều là những đại đầu mục có uy tín trong trang, gặp trang chủ cùng Thánh Cô nổi lên xung đột, lén nghị luận này nọ, nhưng cũng không ai dám đứng ra nói chuyện.

Đang lúc này lại truyền đến một trận tiếng bước chân hối hả, Tiểu Thu chạy như điên vào hô to. “Sư tôn ơi không tốt rồi! Vương tử xảy ra chuyện!”

Liên Tranh biến sắc, lập tức bỏ mặc tất cả chạy đi. Gia Luật Mạn Lâm nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt có chút thâm thúy.

Từ sau khi Tiểu Tinh chết không minh bạch, nhân vô đối chứng, không thể tìm ra hung phạm, Gia Luật Phong một mực ở trong thư phòng Tây viện đóng cửa không ra, tu thân dưỡng tính. Lúc này Liên Tranh nghe hắn gặp chuyện không may, sợ là do Nhiếp hồn ma âm để lại di chướng, vội chạy nhanh đến Tây viện. Dọc đường Tiểu Thu tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn, tựa hồ là khi thị vệ trong trang đi tuần, không hiểu sao lại cùng Gia Luật Phong nổi lên xung đột. Song phương tranh chấp, rừng phong ở Tây viện gần như tan tác!

Liên Tranh trong lòng căng thẳng. “Thị vệ tuần tra Tây viện là ai?”

“Chính là Gia Luật Tát Bát cùng Di Lạt Oa Oát Lạp.”

Liên Tranh cả kinh. Hai người này ở trong nhóm thanh niên thị vệ Khiết Đan được xem như đầu lĩnh, rất có uy vọng. Hơn nữa Gia luật Tát Bát là thân đệ của Hữu sử Gia Luật Đạt, được huynh trưởng truyền thụ công phu, võ nghệ khá cao. Gia Luật Phong cùng hai người họ nổi lên xung đột, mặc dù không rõ nguyên nhân, chỉ sợ gặp thua thiệt.

Tiểu Thu vẻ mặt đau khổ. “Sư tôn người lại nghĩ đi đâu rồi! Vương tử một chưởng đánh ra, chẳng những không thua, hơn nữa còn… Sá, đừng nói nữa, lúc ta chạy đi tìm người, Gia Luật Tát Bát đã muốn đào mộ phần!”

Liên Tranh bị kinh hách không phải nhỏ. Gia Luật Phong sao có thể có bậc này công lực? Một hai chưởng liền có thể đánh Di Lạt Oa Oát chết ngay tại chỗ? Chẳng lẽ Nhiếp hồn ma âm mất đi hiệu lực? Mà cho dù có khôi phục trí nhớ, võ công nội lực cũng không thể vô duyên vô cớ tăng mạnh như thế……… Chẳng lẽ lại là——-

Kim xà vương!?

Tục ngữ nói rất hay, “nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Ngày ấy trong bí đạo, Gia Luật Đạt bị Tiểu Kim cắn chết, hắn mặt dù đã bổ thêm một chưởng nhưng vẫn sợ lộ, lệnh cho Trần lão đại lén lút đem chôn. Hiện nay trang chúng chỉ nói Hữu sử đã mất tích, không ai biết hắn đã chết. Nhưng Gia Luật Phong sử dụng kim xà vương không chỉ một lần… Nếu, nếu còn gặp phải chuyện này chuyện nọ, sớm hay muộn cũng sẽ có người hoài nghi.

Lúc hắn lòng như lửa đốt đuổi tới hiện trường, cục diện đã muốn thành một mảnh hỗn loạn. Trong Tây viện, rừng phong ngã mất một mảnh, nhìn bi thảm như thể vừa có một cơn lốc cuốn qua. Cạnh thư phòng không biết đứng bao nhiêu người, tầng tầng lớp lớp như nêm cối, phía trước ngồi chồm hổm, ở giữa đứng ngó, phía sau có người còn leo lên cây để nhìn.

“Ô ô…. Ngươi không thể chết được a! Ta với ngươi gắn bó nhiều năm như vậy, tình thâm nghĩa trọng, không thể tưởng được hôm nay lại âm dương phân tán, thiên nhân vĩnh cách!”

“Ô ô ô…. Ngươi chết thật thảm a!”

Gia Luật Tát Bát gào khóc bi thảm, kinh thiên động địa, thật sự làm người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ. Liên Tranh cũng không khỏi vì hắn huynh đệ tình thâm mà một phen chua xót!

Gia Luật Tát Bát là đệ đệ duy nhất của Gia Luật Đạt, thân sinh huynh trưởng của hắn vô thanh vô tức chết dưới bí đạo, đến nay không người hay biết. Vậy mà lúc này hảo bằng hữu Di Lạt Oa Oát hắn xem như thủ túc cũng giã biệt cõi hồng trần… Liên Tranh đứng thẳng, trong lòng vừa thương cảm, cũng vừa có chút áy náy.

Lúc này có người nói.

“Trang chủ, người tới vừa đúng lúc! Tát Bát xưa nay rất kính ngưỡng người, người nói hắn nhất định sẽ nghe, người đến khuyên nhủ hắn đi!”

Liên Tranh vừa muốn bước đến, đột nhiên cảm giác không đúng. Cứng ngắc quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm người mới nói, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Người nọ kinh ngạc nói. “Trang chủ?”

Người này mày rậm mắt to, thân hình cao ngất, đúng là Di Lạt Oa Oát.

Liên Tranh hóa đá tại chỗ, sau lưng chảy xuống một loạt mồ hôi lạnh. Nếu Di Lạt Oa Oát không chết, vậy —- Gia Luật Tát Bát là khóc tang ai?

……“Sống nương tựa lẫn nhau”, “Tình thâm nghĩa trọng”, chẳng lẽ… Gia Luật Tát Bát đã biết huynh trưởng Gia Luật Đạt không phải mất tích, mà là chết trong tay Gia Luật Phong?! Việc này không phải là nhỏ, trong thời buổi rối ren này, một khi bị tố giác, người khác tất cũng sẽ đem cái chết của Tiểu Tinh đổ lên đầu Gia Luật Phong………

——–Đến lúc đó, hắn dù có lực thông thiên cũng không hộ nổi Gia Luật Phong một thân chu toàn!


Mọi người nghe trang chủ đã tới, đều tránh ra cho hắn đi vào. Hắn trong lòng trầm trọng, lại nghe Trần lão đại mừng rỡ reo lên.

“Đầu lĩnh đến rồi a, mau bảo tiểu tử kia im miệng đi! Con bà nó, thật xui xẻo, chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao!”

Đám người tản ra, Gia Luật Tát Bát trợn mắt nhìn Trần lão đại.

“Ngươi con mẹ nó mới là cẩu, cả người ngươi đều là cẩu!” Nói xong lại ôm ái khuyển toàn thân đầy máu khóc lớn, “Tiểu Hắc a, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta vẫn xem ngươi như thân sinh cốt nhục mà giáo ngươi dưỡng ngươi, nhưng là trời không thương người, bắt ta trơ mắt nhìn ngươi chết thảm, thực xin lỗi ngươi a Tiểu Hắc!”

Gia Luật Tát Bát vừa rơi lệ than khóc vừa ngồi xổm dưới gốc phong tiếp tục thay ái khuyển đào mộ.

Liên Tranh sững người, hắc tuyến, mặt đầy hắc tuyến!

Tiểu Thu thở hồng hộc chạy lại, nói. “Sư tôn, người xem đi, vương tử cùng hắn động võ, lỡ tay đem con đại hắc cẩu yêu quí của hắn đánh chết! Không phải là lớn chuyện rồi sao?”

Gân xanh trên trán Liên Tranh thiếu đều bạo đột. Miễn cưỡng kiềm chế một lúc sau, Liên Tranh hướng mọi người nhìn nhìn, ánh mắt lạnh băng quét đến chỗ nào, chỗ đó lập tức im hơi lặng tiếng. Cả hiện trường vốn đang nháo nhào trong nháy mắt liền yên tĩnh, mọi người vây xem đều câm như hến.

“Thiếu chủ đâu?” Lướt mắt nhìn chung quanh cũng không tìm ra người gây chuyện Gia Luật Phong.

Đám người xôn xao một lúc, bỗng nhiên như thủy triều rút. Liên Tranh hiếu ngạc nhiên, Tiểu Thu bỗng chỉ xuống đất kêu to. “Oái, Vương tử!”

……Đám đông thối thui về sau, lộ ra Gia Luật Phong đang êm đẹp hôn mê trên mặt đất. Chính là trên lưng có thêm mấy dấu chân.

Liên Tranh hít sâu một hơi, đi đến ngồi xổm xuống cạnh thanh niên, đưa tay bắt mạch. Gia Luật Phong hô hấp đều đặn, nhưng xem kỹ hơn, Liên Tranh liền phát hiện nội tức của hắn hỗn loạn, kinh mạch kình khí nghịch lưu, có hiện tượng tẩu hỏa nhập ma!

Lúc này Di Lạt Oa Oát đến kể rõ ràng cụ thể tình hình. Nguyên lai hắn cùng Gia Luật Tát Bát đang tuần tra, đi ngang Tây viện thấy Gia Luật Phong đang luyện công trong rừng phong liền đến định chào một tiếng. Không nghĩ tới Gia Luật Phong đột nhiên cuồng loạn, gặp người liền đánh, hai người họ hợp lực cũng không địch nổi một chưởng nọ, liên tục lùi về sau. Tiểu Hắc, ái huyển của Tát Bát, bị kình phong chưởng qua, tức khắc đi đời nhà ma. Hai người họ tưởng cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, đột nhiên Gia Luật Phong tự mình té xỉu, tình hình biến hóa bất ngờ.

Liên Tranh lo lắng lại lo lắng. Nghe Di Lạt Oa Oát nói, hẳn là Gia Luật Phong tự tiện tu tập nội công cao thâm, thậm chí Nhiếp hồn ma âm cũng muốn mất đi hiệu lực, tình huống cực kỳ nan giải.

Chính là, Thái Ất chân khí nội lực thuần dương, thể chất của Gia Luật Phong không thể tu tập, mà bản ghi chép cũng bị hủy ngay trước mặt hắn……….

——— Chẳng lẽ, Gia Luật Phong vẫn trộm luyện nó!?

Hắn quét ánh mắt băng lãnh về phía Tiểu Thu. Tiểu Thu một trận run run, khai hết toàn bộ.

“Ách, vương tử mấy ngày nay nói là tu thân dưỡng tính, kỳ thật đều đang luyện công. Bất quá cụ thể người luyện cái gì thì ta không biết!”

Liên Tranh trong lòng quặn đau. Thái Ất chân khí chí cương chí dương, cho dù Gia Luật Phong có cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích, bị thể chất hạn chế nên hắn tuyệt đối không thể luyện thành!

Hắn đưa tay ấn bụng Gia Luật Phong, vận dụng nội lực hùng hậu xuyên vào đan điền, kiềm chế chân khí tán loạn trong cơ thể hắn. Chính là nội lực rót vào lại phát hiện đan điền của Gia Luật Phong trống trơn, nửa điểm nội tức cũng không có!

Liên Tranh cả kinh, tay chân lạnh băng, mất một lúc lâu sau mới ách thanh hỏi. “Tiểu Thu, thiếu chủ rốt cuộc là luyện công phu gì?”

Gia Luật Phong tuy rằng bị kim xà vương ký túc, thể chấn sàn nhược, nhưng thuở nhỏ cũng có tập võ, tại sao nội lực lại hoàn toàn biến mất? Huống chi đan điền của hắn lại hư không, kinh mạch cả người chạy tán loạn, cực kỳ cổ quái!

“Ta thật sự không biết mà.” Tiểu Thu nhíu mày, “Bất quá vương tử hình như dựa vào một quyển sách mà luyện, sư tôn người tìm thử xem?”

Liên Tranh chần chờ một lát, đưa tay tìm trong ngực Gia Luật Phong, quả nhiên lôi ra một quyển sách, giấy mực còn mới, hẳn là Gia Luật Phong mới chép không lâu. Hắn mở ra nhìn, đúng là Thái Ất chân khí.

Gia Luật Phong từ nhỏ đã có khả năng nhìn một lần liền nhớ rõ, hôm đó trước mặt Liên Tranh hủy đi quyển bí kíp, lúc trở về liền dựa theo trí nhớ chép lại một quyển.

Có điều, dựa theo tình hình nội tức trên người Gia Luật Phong, tuyệt không phải trạng huống luyện tập Thái Ất chân khí!

Bỏ qua một bên chuyện thể chất, chiếu theo cách nói của Di Lạt Oa Oát, một mảng rừng phong Tây viện này bị hủy là bởi chưởng phong của Gia Luật Phong. Này là loại nội lực gì? Liên Tranh tự thấy chính mình cũng thấy rất khó làm được. Thái Ất chân khí tuy thần kỳ, nhưng người mới luyện vì sao có thể tiến bộ vượt bậc như thế?

Hắn ngưng mắt nhìn chăm chú nhìn quyển bí kíp còn mới tinh, đoạn đầu có câu “Lấy ý dẫn khí, thanh thăng trọc hàng. Khí trầm đan điền, quang tụ thiên tâm”. Đây là bí quyết pháp môn nội gia công phu thông dụng, ý bảo đem chân khí trong ***g ngực tụ vào đan điền, hình thành tâm thận tương giao, lấy bổ mệnh môn chi hỏa, không có gì lạ. Nhưng Gia Luật Phong lại dùng mực đỏ khoanh bốn chữ “khí trầm đan điền”, lại viết một hàng chú thích nhỏ bên cạnh: “Đan điền nội tức, phân chú bát mạch. Nhân thế lợi đạo, cỗ đãng khai hợp”. Đó là ngược lại với pháp môn luyện khí thông thường.

Liên Tranh mắt liền tối sầm. Hiển nhiên Gia Luật Phong biết thể chất mình có hạn, không thể theo chính quy pháp môn là luyện tập Thái Ất chân khí nên liền dùng biện pháp nghịch hành! Này không biết có thành công hay không, nhưng khỏi nói cũng biết là cực kỳ nguy hiểm!

Tiểu Phong, ngươi vì sao không chịu nghe lời ta, lại đi luyện loại công phu hại thân này?

Lúc trước, nếu không phải tinh thần ngươi điên loạn, ta sao lại nguyện ý tu tập Nhiếp hồn ma âm phong ấn trí nhớ ngươi? Nếu không phải vì nghịch ý sư trượng bảo vệ ngươi, vì thay sư phụ báo thù, ta sao lại nguyện ý luyện Thái Ất chân khí tăng cường thực lực chính mình?

…… Ta là bất đắc dĩ, nhưng ngươi, nhưng ngươi lại vì cái gì mà khư khư cố chấp như vậy!?

Hắn trong lòng chua xót, đang phiền não không thôi, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hoàng cực điểm——–

“Không! Ta không tin! Ngươi sao thể có thể chết như vậy!”

Liên Tranh nghe ra là thanh âm của Gia Luật Tát Bát, phiền toái không thôi. Chỉ là một con chó thôi mà la hét ầm ĩ cái gì! Quay đầu lại đang muốn trách cứ, lời chưa nói ra miệng lại nuốt trở về, vẻ mặt cứng đờ.

Dưới tàn cây phong, Gia Luật Tát Bát vì mai táng ái khuyển mà đào một cái hố sâu. Hiện tại trong đôi tay đầy bùn đất lại có nhiều hơn một khối thi thể.

Thi thể con người.

Thi thể Gia Luật Đạt!

“Ca—–” Gia Luật Tát Bát đau đớn hét lên, tiếng thét ai oán tựa như xuyên thấu màng nhĩ, chui thẳng vào chỗ sâu trong lòng người, “Là ai giết ngươi? Là ai!”

Trên mặt Liên Tranh ngưng kết một tầng băng.

——————————————————————

[1] Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.