Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 60: Cô đúng là thiếu giáo dục


Đọc truyện Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận – Chương 60: Cô đúng là thiếu giáo dục

Editor: Xiu Xiu

Hô hấp của Tô Yểu trở nên hỗn loạn, nói thế nào, thật ra cô càng là bị chọc tức, bởi vì Lục Đông Đình nói ra câu kia, cô cảm nhận được khuất nhục thật sự.

Chuyện đêm đó, giống như một tờ cáo trạng dán ở trên người cô, cô đã từng dựa vào nó mà mưu lợi cho chính mình, hiện giờ lại vì nó mà chịu nhục nhã. Nhưng cho dù trước đó thế nào, mỗi lần đều đè nén khiến nội tâm không chịu nổi xấu hổ.

Nhưng lại có thể thế nào? Đều là tự làm tự chịu.

Thế công cường của Lục Đông Đình mạnh mẽ, khí tức của anh tràn ngập trước mặt cô, mùi thuốc lá mát lạnh, người đàn ông khỏe mạnh sạch sẽ hiểu rõ, tư thế không cho phép cự tuyệt.

Tô Yểu chưa từng kháng cự anh nhiều như thế, trước kia thậm chí cảm thấy khí tức trên người anh tràn ngập mê hoặc, quá dễ dàng làm cho người khác trầm mê, bị lạc bản thân, nhưng chưa bao giờ phủ nhận chính mình là thích.

Cô vùng vẫy, lấy tay chống đỡ ngực của anh: “Lục Đông Đình, tôi… ghi âm rồi! Theo chúng ta từ lúc bắt đầu, ví như… anh đụng đến tôi, tất cả sẽ trở thành bằng chứng.”

Lục Đông Đình an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, tay mò xuống dưới, đụng đến di động trong quần bò của cô.


Mở ra vừa thấy, quả thực đang ghi âm.

Lục Đông Đình lấy di động chỉ vào cô, hầu kết khẽ động, âm thanh thâm thúy: “Tôi thấy cô đúng là tuổi trẻ không biết sâu cạn.”

Hiện giờ Tô Yểu khi thì thanh tỉnh khi thì hỗn độn, trong lồng ngực tức giận quay cuồng, nghe vậy thì gắt gao nhịn xuống cỗ hối hận kia, chỉ mở to hai mắt trừng anh, không muốn chính mình bị khuất phục.

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua mông lung trong mắt cô, bên trong là quật cường và kiêu ngạo, không khác gì lúc vừa rồi mắng anh là hạ lưu ở ngoài cửa.

Tức giận trong lồng ngực giống như được mở ra, anh trượt camera ra, bắt đầu ghi hình, sau khi tìm một vật để dựa vào, liền đặt trên bàn trà.

Tô Yểu từ theo cánh tay của anh nhìn lại, điện thoại đối diện với sofa, còn đang ghi hình, trên hình là thân thể mềm mại nhẵn nhụi của người phụ nữ, dựa sát vào bắp thịt mạnh mẽ của người đàn ông nhìn vô cùng kích thích.

Môi cô đã trắng bệch, vẫy tay phát anh, âm thanh run lên năn nỉ, muốn cho anh dừng tay: “Đừng, đừng…anh tắt đi!”


Chẳng những anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại nắm chặt lấy cằm của cô, kéo đầu cô đang trốn tránh camera chuyển hướng lại một lần nữa.

Trong ngực cô bốc lên cảm giác khuất nhục, cố chấp nhưng cũng bị phát ra rồi, Lục Đông Đình càng cứng rắn, cô ngược lại càng không nói không rằng, gắt gao cắn môi không cho chính mình lùi bước.

Trong ngực kịch liệt lên xuống, vẻ mặt oán khí nhìn về phía anh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh là tên khốn khiếp.”

“Được, chết cũng không hối cải.”

Tiếng nói lạnh lẽo của anh không mang theo chút cảm tình nào, nói xong liền kéo quần của cô xuống, đột nhiên tim đập rộn lên, cắn chặt môi, là dáng vẻ đối nghịch với anh.

Lục Đông Đình nhìn tới càng thêm tức giận, quay người cô đưa lưng về chính mình, Tô Yểu bị ép nằm úp sấp trên sofa, mặt sau truyền đến âm hưởng, là tiếng dây lưng bị kéo ra, hơn nữa rất vang dội.

“Tôi thấy cô là thiếu được giáo dục!” Anh dùng một bàn tay nắm chặt lấy chỗ mông của cô: “Rất thiếu!”

Cô không nhịn được run lên, theo bản năng nhìn về phía màn hình, ngón tay thon dài của người đàn ông ôm lấy vòng eo của cô, hai tròng mắt của cô rung động, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay quay lưng nắm chặt lấy cổ tay của anh: “Cùng….chờ một chút.”

Lục Đông Đình như không nghe thấy, quần đã kéo đến dưới mông, Tô Yểu dùng hết sức lực của mình kéo quần bò lên, nhanh chóng hét to lên: “Tôi nói không cần, Lục Đông Đình, tôi còn chưa hết kỳ.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.