Đọc truyện Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận – Chương 59: Đêm đó lúc em tự mình đưa tới cửa sao em không cảm thấy oan ức
Tô yểu nhìn Lục đông đình trước mắt, khí thịch thần sắc thanh nhàn, áo sơ mi trắng quần tây màu đen, áo sơ mi mở đên chiếc cúc thứ, ống tay áo vén lên tùy ý, quanh thân là khí tức sạch sẽ mà mát lạnh.
Trái lại chính cô, toàn thân ướt đẫm, tóc dài dính ở trên mặt, trên cổ, chật vật không chịu nổi, dường như từ lúc vừa mới bắt đầu, cô cũng đã bị anh nghiền ép triệt để.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Đông Đình bình tĩnh, mang theo vui vẻ, “Tôi nhớ được đêm đó Tô tiểu thư đã nói rõ suy nghĩ của mình. Còn là nói, cô lật lọng thái độ thất thường? ”
Trong màn mưa, biệt thự được đèn chiếu sáng từ bốn phía, mờ nhạt mà mông lung, mưa lớn tăng thêm một phần se lạnh.
Đúng lúc Tô yểu bị cảm cúm, lúc này bị lạnh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, vết thương trên trán liền trở nên có vẻ dữ tợn.
Cô không nói lời nào nhìn người đàn ông này, đột nhiên cảm thấy anh ở trước mặt cô có bao nhiêu ngang ngược tàn ác, trong tay anh nắm sợi dây lái của cô, vui vẻ, để tùy trên nhảy dưới nhảy, không vui, sợi dây căng thẳng, cô liền chỉ có mặc anh đày đi sung quân.
Lục đông đình thấy cô không nói lời nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy trào phúng, anh lạnh lùng hừ một cái, không hề cố ý khiến cô không vui, tự tay nâng cằm của cô lên, “Bị thương chuyện gì xảy ra?”
Tô yểu cũng không né tránh, từ góc độ này ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt hỏi ngược lại: “Anh là thật không biết vẫn là giả vờ không biết?”
Tay Lục Đông Đình cầm cằm cô nắm chặt lại, gắt gao kháp hai bên gò má của cô, giọng nói đã lạnh xuống, “Ít âm dương quái khí với tôi.”
Bên mặt truyền đến đau nhức, Tô yểu chớp mắt một cái, “Anh là Lục Đông Đình quyền đại thế lớn, tôi nào dám? Không may một phần vạn chọc cho anh không vui, tôi cũng gánh không nổi hậu quả.”
Mặt Lục Đông Đình không chút thay đổi, rõ ràng cô đã chọc giận anh.
Tô yểu nói tiếp: “Tôi nói rồi tôi sẽ xóa bỏ video, đồng thời sẽ không bao giờ lại tạo thành uy hiếp với anh, mà anh thì sao? Tự tiện xông vào nhà dân, đồng thời tạo thành thương tổn đối với tôi, Lục đông đình lúc trước tại sao tôi lại không phát hiện anh hạ lưu như thế?”
Tô yểu càng nói càng tức, cắn chặc hàm răng, thân thể không khống chế được khẽ run.
Lục đông đình xem như là hiểu cô có ý tứ ý, trong phút chốc sắc mặt trở nên dọa người, lực đạo trên tay càng phát hung ác, đe dọa nhìn cô, “Em lập lại lần nữa.”
“Lập lại lần nữa cũng là ý đó, Lục Đông Đình anh thấp hèn!”
Sắc mặt Lục Đông Đình âm trầm, không những không giận mà còn cười, “Không phải chỉ là một cái video sao, giúp em ghi âm thêm một cái như thế nào?”
Tô yểu nghe vậy ngơ ngẩn, phản ứng kịp anh là có ý gì sau, trong lòng lạnh nửa phần, cũng không có lửa giận như lúc mới tới, vô ý thức nghĩ tới chạy, hốt hoảng hất ra cánh tay của anh.
Nhưng mà sức của cô sao định lại Lục Đông Đình, ngay cả chỉ một đầu ngón tay của anh đều không nhúc nhích được, ngược lại bị anh vắt chéo hai tay ra sau lưng kéo vào nhà.
Tô yểu bị mang vào biệt thự, chân Lục Đông Đình vừa nhấc, cửa lớn của biệt thự liền đóng lại.
Tô yểu hối hận, hối hận chính mình không biết lượng sức, luôn là không muốn chịu thiệt, đến cuối cùng tự mình đi vào nhà tù.
Cô hô to, “Lục Đông Đình, anh buông!”
Lục Đông Đình để mặc cô kêu náo, trực tiếp chặn ngang ôm lấy cô ném ở trên ghế sa lon.
Tô yểu đầu váng mắt hoa, phía sau lưng truyền tới xung lượng, chấn động tê cả da đầu của cô, ngay sau đó một cảm giác ấm áp, áp bách kinh người kéo tới, Tô yểu thất kinh, vô ý thức chống người lên muốn né ra.
Lục Đông Đình sử dụng cả chân và tay giam cô ở dưới thân.
Tô yểu sắp muốn khóc lên, nhắm mắt lại nói: “Cút ngay!”
“Không phải mới vừa còn nói rất giỏi sao? Thấp hèn? Em còn chưa thấy qua chân chính thấp hèn là cái dạng gì!” Lục Đông Đình đưa hai tay của cô vòng qua đỉnh đầu, một tay trói lại, một tay kháp cằm của cô, âm thanh vừa trầm lại lãnh, “Hai mắt mở ra.”
Tô yểu cắn chặt môi, ngoan ngoan trừng mắt liếc anh một cái, nhưng mà ánh mắt rưng rưng, không có bất kỳ lực sát thương, khiến người ta cảm thấy oan ức vô cùng.
“Khóc cái gì mà khóc? Đêm đó lúc em tự mình đưa tới cửa sao không thấy oan ức?” Lục Đông Đình rút đi một tia dễ dàng tha thứ cuối cùng, đem vẻ thờ ơ và hung ác từ trong xương này đều đặt trước mặt cô, Tô yểu chịu không nổi run rẩy.