Hôn Ước Em Chọn Đau Thương

Chương 7: Chúc Anh Hạnh Phúc


Bạn đang đọc Hôn Ước Em Chọn Đau Thương – Chương 7: Chúc Anh Hạnh Phúc


Trong bữa ăn tối giữa ba người, Lại Minh San luôn là người làm chủ bàn ăn.

Cô ta mở đầu hết chủ đề này đến chủ đề khác, vừa ăn, uống rượu vừa ôn lại chuyện thời sinh viên.

Ngồi cạnh cô ta không ai khác chính là Tôn Tử Đằng, cánh tay của anh vẫn luôn giữ lấy bàn tay người con gái anh yêu đặt ngay trên bàn.

Cứ qua vài phút lại đút thức ăn cho cô, một màn tình cảm nồng ái của hai người họ là từng mũi kim ghim sâu vào bên trong trái tim nhỏ bé của Bạch Nhược Y.

Cứ như thế cô lại phải uống rượu, dù chỉ là nhâm nhi chút ít nhưng vẫn có thể giúp cô giải bớt phần nào tâm trạng.

“Anh còn nhớ cái hôm anh tỏ tình với em không Tử Đằng? Hôm đó chính là ngày em hạnh phúc nhất trong suốt 18 năm đầu đời.

Giờ nghĩ lại em vẫn còn lâng lâng vui sướng.”
Lại Minh San ôm lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu tựa vào bờ vai rắn rỏi ấy mà ôn lại chuyện xưa.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng những lời đó đã khiến Bạch Nhược Y đau nhói trong tim.

Ngày hôm đó, ai không biết Lại Minh San chính là người hạnh phúc nhất khi được một người thanh niên vừa đẹp trai, tài giỏi lại là con nhà quyền quý tỏ tình ngay ngày tốt nghiệp chứ.

Chỉ có một điều mà không ai biết là…!Trong khi người con gái ấy sung sướng, hạnh phúc khi có được tình yêu của đời mình thì Bạch Nhược Y cô lại là người đau khổ nhất.

Vậy mà hôm nay, vết thương cũ ấy lại một lần nữa bị chạm vào khiến lòng cô nhỏ máu đau thương.

“Nhược Y, cậu còn nhớ ngày hôm đó không? Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in mẫu thư tỏ tình của anh ấy.


Cái gì mà…!
(Tiểu San, từ khi gặp em, anh mới biết thế nào là yêu thích một người, nụ cười của em, ánh mắt đơn thuần, trong sáng của em đã khiến tim anh bồi hồi, xao xuyến.

Anh yêu em, ngay từ những lần gặp gỡ đầu tiên.

Quen biết, tiếp xúc và gần gũi nhau hơn một năm anh mới biết là tương lai sau này anh chẳng thể nào sống thiếu em.

Cho nên, hôm nay anh muốn nói là…!Tiểu San, đồng ý làm bạn gái anh nha!!!)
Đó, nguyên văn chính là như thế, tuy có hơi sến nhưng mà lúc đó em đã rất rất cảm động.

Đến bây giờ em vẫn cảm thấy rất may mắn khi được anh yêu thương.”
Lại Minh San lại luyên thuyên một hơi không ngừng nghỉ, nói đến câu cuối cùng cô ta đã ngước lên nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông mà mỉm cười hạnh phúc.

Tôn Tử Đằng từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn cô người yêu của mình bằng ánh mắt trìu mến, lúc này khi hai gương mặt đối diện với nhau anh liền không ngại gì mà hôn chụt lên môi cô một cái.

Tất cả những cử chỉ thân mật ấy, Bạch Nhược Y đều được chứng kiến, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay xè, khóe mắt chợt xuất hiện dòng nước âm ấm lấp đầy cả tròng mắt.

Sợ lệ rơi, cô vội quay sang hướng khác lấy khăn giấy chậm nước mắt để nó không rơi xuống.

Trạng thái này của cô vô tình lại rơi vào tầm mắt của Lại Minh San.

“Nhược Y, cậu đang khóc hả? Sao thế?”
“Đâu có, lúc nãy có cái gì bay vào mắt mình hay sao á nên giờ hơi ngứa một chút.”
Bạch Nhược Y quay sang cười cười trả lời cho qua nhưng vẫn không dám nhìn sang chỗ Tôn Tử Đằng, vì sợ khi thấy anh cô sẽ không kìm được nước mắt.

Cô không hiểu tại sao lại đến đây để làm gì, trong khi trước đó đã biết rõ thứ nhận được sẽ là tổn thương.

Đến đây để chứng kiến người mình yêu hạnh phúc, âu yếm, yêu thương một người con gái khác ngay trước mặt.

Cô bị ngốc sao? Đến đây để làm bù nhìn cho người ta phô bày tình cảm.

“Thôi không nhắc chuyện cũ nữa, chúng ta cùng nâng ly đi.

Uống cạn nha!”
Ba người lại cùng nhau cụng ly, ai ai cũng uống cạn chỉ riêng Lại Minh San vẫn như cũ chỉ nhấp môi chứ không uống, nhưng cũng không ai nói gì vì chuyện đó chẳng quan trọng gì mấy.

“Tử Đằng, em chợt nhớ ra là có chút công việc cần phải gọi điện thoại về nhà.

Anh ngồi đây với Nhược Y, em ra ngoài chút nha!”
“Đi nhanh rồi vào với anh!”
“Dạ! Nhược Y, cậu ở đây chờ mình vào nha, không được bỏ về trước đâu đó.”
“Ừm, cậu đi đi.”

Lại Minh San rời đi, trong phòng ăn chỉ còn hai người.

Đối diện với nhau nhưng họ lại chẳng biết nói gì, không gian yên tĩnh cứ như thế mà lẳng lặng trôi qua theo thời gian.

Cô gái nhỏ nhắn ấy chẳng biết làm sao để vơi bớt căng thẳng nên chỉ biết làm bạn với ly rượu.

Từ đầu tới cuối vẫn không dám liếc mắt nhìn qua người đàn ông mình yêu dù chỉ là một lần.

“Uống ít thôi, rượu này không nhẹ đâu!”
Một lời nói vang lên với chất giọng trầm ấm, đó cũng là lời quan tâm người đàn ông ấy dành cho cô gái.

Chỉ với bấy nhiêu đó thôi cũng khiến lòng cô chợt ấm áp lạ thường.

“Có thể cuối hoặc đầu tháng sau anh và tiểu San sẽ kết hôn.”
Câu nói trước như ánh nắng giữa ngày đông sưởi ấm lòng cô gái.

Đến câu sau lại như một gáo nước lạnh phút chốc dập tắt ánh nắng ấy, khiến tim cô chợt rét buốt từng cơn.

Chuyện hôn ước còn chưa được giải quyết xong vậy mà anh đã đưa ra những dự định tiếp theo trong tương lai.

Vậy mà cô vẫn còn ngu muội ôm hi vọng sẽ có kì tích xảy ra, bây giờ thì có lẽ cô nên ngưng lại chuyện ảo tưởng đầy hoang đường ấy thôi.

Bạch Nhược Y cười nhạt, cổ họng khô khan có chút chua xót, khó khăn cất lời:
“Anh hạnh phúc là tốt rồi, em sẽ luôn ở phía sau chúc phúc cho anh và tiểu San!”
“Rồi em cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Em tìm được rồi chứ…!Chỉ là, em không may mắn được giữ lại hạnh phúc ấy.”
Bạch Nhược Y miễn cưỡng cười nhạt, cô không biết làm gì tiếp theo để xua đi bầu không khí ngột ngạt này nên đã nâng ly rượu lên, lấy hết dũng khí quay sang đối mặt với người đàn ông ấy, môi nhỏ khẽ mỉm cười:
“Em chúc anh hạnh phúc! Uống cạn với em ly rượu này nha!!!”
“Được, cạn ly.”
*Tách*
Hai chiếc ly chạm vào nhau vang lên âm thanh *tách* sau đó cả hai đều nâng ly uống cạn.


“Anh ra ngoài xem tiểu San vào chưa, em ngồi đây nha!”
“Dạ!”
Tôn Tử Đằng vừa đứng dậy thì đột nhiên trước mắt một mảng tối sầm bao chụp lấy tất cả, anh cũng chẳng giữ được thăng bằng vì đầu óc choáng váng đến chút nữa thì té ngã, cũng may Nhược Y phản ứng nhanh liền đứng dậy đỡ anh.

“Anh sao vậy?”
“Đột nhiên thấy hơi choáng một chút.”
“Có phải là uống say rồi không?”
Tôn Tử Đằng lắc lắc đầu nhưng trước mắt anh mỗi lúc mơ hồ và không ngừng chao đảo.

Lúc này nam phục vụ duy nhất trong phòng liền bước đến đưa ra một tấm thẻ phòng.

“Chắc ngài ấy uống say rồi, lúc nãy Lại tiểu thư có đặt một phòng ngay trên lầu trên, hay tiểu thư đưa ngài ấy lên phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Nhưng mà…”
Tình hình của Tôn Tử Đằng mỗi lúc một nghiêm trọng dường như toàn bộ lực đạo từ cơ thể của anh đều phải dựa vào Nhược Y thì mới đứng được.

Thấy vậy cô cũng không do dự thêm nữa liền đưa tay nhận lấy thẻ phòng.

“Vậy phiền anh ra ngoài tìm bạn gái của anh ấy sang phòng hộ tôi nha, là Lại tiểu thư, cô gái lúc nãy á.”
“Một mình cô đưa ngài ấy lên phòng được không?”
“Tôi nghĩ là được.

Anh đi nhanh đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.