Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 13: Q.2 – Chương 13
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô, không có chút cảm xúc cũng không có chút biểu cảm, giống như gặp được cô ở tại đây, là một việc vô cùng bình thường.
Đôi mắt cô đảo qua anh, bước chân vẫn không có ngừng lại, thẳng lưng mà đi qua người anh, không dừng một nhịp. Bọn họ đã sớm không còn là gì của nhau, không cần thiết phải có lời chào hỏi, đã từng là người yêu, sau khi chia tay, chính là ngay cả người xa lạ mà cũng không giống.
Hạ Viễn Hàng nhìn người con gái kia, cô vẫn xinh đẹp như trước, lạnh lùng như trước, liền ngay cả kiêu ngạo cũng đều là như trước. Rõ ràng nhìn thấy anh, lại xem như anh không tồn tại mà vờ như không thấy, trong một khoảnh khắc này, cô thật sự chọc giận anh.
Giơ tay, trong nháy mắt cô đi qua, nhanh tay nắm giữ cánh tay mảnh khảnh của cô.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Bị bắt buộc phải dừng lại, Diêu Thủy Tinh nhìn cái bàn tay to kia, có một loại nhiệt độ xuyên thấu qua quần áo nhập thẳng vào tâm.
“Buông, tay!”
Thời gian tựa như quay trở về, ngày đó, anh cũng nắm tay cô như vậy, mà cô cũng là như vậy mà ra lệnh cho anh.
Buông tay ? Thế nào buông ?
Hạ Viễn Hàng cười lạnh, dùng hết sức lực, lôi kéo cô cùng đi ra ngoài, ấn nút thang máy, bước vào. Cửa thang máy từ từ đóng lại, đem ngăn cách hết những tiếng kinh hô của mọi người ở bên ngoài. Rốt cục, sau khi xa cách mười năm, bọn họ lại một lần nữa ở bên nhau.
Không gian kín mít, chỉ có hơi thở của hai người.
Bọn họ lẳng lặng đối mặt, vốn dĩ không ai là người thích nói, nên giờ này khắc này, không khí vô cùng nhạt nhẽo. Chỉ có trong túi xách của Diêu Thủy Tinh không ngừng truyền đến thanh âm của chiếc điện thoại, là tiếng động duy nhất trong không gian nhỏ hẹp này, đương nhiên, đây là do cô trợ lý bị sợ hãi không nhỏ của cô gọi đến.
Cô cũng không muốn bắt máy.
“Đinh” một tiếng thang máy đã tới lầu một, anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, cũng không động. Trong nháy mắt cửa thang máy tự động mở ra, lại dùng sức ấn nút đóng lại.
Diêu Thủy Tinh lạnh lùng trừng mắt anh, vừa không giãy dụa, cũng không nói chuyện.
“Em không có gì muốn nói với anh sao ?” Khóe miệng của anh nở một nụ cười chế giễu.
“Không có.” Muốn nói, mười năm trước cũng đã nói hết, anh là người mà suốt cuộc đời này cô không nghĩ sẽ gặp lai. Hận đến mỏi mệt, đã không nghĩ hận nữa.
Anh đột nhiên dùng sức đè cô lên trên tường, “Có đôi khi, anh thật muốn móc tim của em ra mà nhìn xem, bên trong có phải hay không trừ bỏ băng sương, thì không còn gì khác.”
Một mùi hương thơm ngát lại nhàn nhạt đã từng tra tấn anh phát điên suốt bao đêm, đó là mùi hương duy nhất thuộc về Diêu Thủy Tinh, anh dù nhắm mắt lại đều có thể nhận ra được. Cái loại này, thấm sâu vào máu, muốn quên cũng không được.
Diêu Thủy Tinh nhìn anh, thản nhiên mở miệng: “Hạ Viễn Hàng, không cần thiết phải như vậy ?” Mười năm trước chỉ có như vậy anh đã bỏ cuộc, bây giờ lại dây dưa, để làm gì ? “Anh biết rõ em hoàn toàn có năng lực phản kháng, nên anh buông tay đi!” Thân thủ của cô, anh hẳn là hiểu rõ, vừa rồi sở dĩ không giãy dụa, chỉ là không muốn bị mất mặt.
Anh cười tràn ngập ác ý, “Em có thể thử một lần.”
Rõ ràng là mười phần khiêu khích.
Khi xa cách nhiều năm như vậy, như trước chỉ có anh mới có thể dễ dàng mà chọc giận cô, cái loại cảm xúc này qua mười năm cô cho rằng nó đã sớm mất đi, hôm nay lại một lần nữa bị anh kích thích mà bùng nổ! Ngón tay dùng sức, một cú xoay người tuyệt đẹp, muốn chế trụ cánh tay của anh, lại bị anh phản công ngăn lại.
Cô vẫn cố gắng nâng lên khuỷu tay hướng về phía anh, anh lại càng dùng sức đè cô sát vào tường, chân cô còn chưa kịp nâng lên, thì anh đã nhanh hơn một bước, đầu gối kìm chặt đùi của cô, sau đó…… để vào giữa hai chân cô.
Này, tư thế như vậy……
“Hạ Viễn Hàng!” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Lần này, đổi lại anh rất bình tĩnh mà mỉm cười, “Diêu Thủy Tinh, thân thủ của em giảm sút.”
Không phải cô yếu kém, mà là anh trở nên giả dối! Nên mới đành phải thua anh, cô nhíu mày trừng mắt anh, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì ?”
“Không làm cái gì, chính là uống tách cà phê.”
“Cần thiết sao ?”
“Em nói xem ?” Nhanh tay ấn nút mở cửa thang máy, lôi kéo cô đi thẳng ra cửa.
Mở cửa, lên xe, đạp chân ga, không đến mười giây, chiếc xe thể thao ở trước cửa Thế Thành đã biến mất.
Anh mang cô đến nơi ở của mình.
Khoảnh khắc mở cửa, anh thấy ánh mắt đánh giá của cô, cười châm chọc, “Yên tâm, bên trong không có vị dầu máy khó ngửi.”
Cô hừ lạnh, không thèm để ý đến khiêu khích của anh, trực tiếp đi vào.
Đây không phải nơi bọn họ ở mười năm trước, một gian nhà trọ nhỏ hẹp, mà là một căn nhà rộng rãi thoải mái cùng giá trị xa xỉ.
“Mời ngồi!” Anh làm một tư thế mời cô.
Diêu Thủy Tinh bước trên sàn gỗ bóng loáng có thể soi rõ được cả mình, đi đến sofa ngồi xuống, nhìn anh.
Anh thật thong thả, thật chậm rãi cởi xuống áo khoác, xoay người đi vào quầy bar.
Cô không thích cái loại cảm giác không thể nắm trong tay này, giống như tất cả mọi việc đều do anh làm chủ, cô không biết bước tiếp theo anh dự tính như thế nào, sự tình gì cô cũng đều phải đoán mò, đây chưa bao giờ cách thức mà cô ưa thích. Gọi điện thoại cho Tào Hân, đơn giản cho biết bản thân có chuyện muốn làm, trấn an cô trợ lý đang còn hoảng hốt, lo lắng tính đi gọi người giúp.
Trong không khí dần khuếch tán một mùi hương tao nhã tươi mát, ở trong tầm nhìn lạnh lùng của cô, anh vì cô bưng lên một ly trà còn phảng phất hơi nóng. Trong chén trà màu hổ phách sáng bóng, hơi nóng phả vào mặt cô, nhẹ nhàng mà sảng khoái làm lòng người thanh thản.
Thật ra cô cũng không thích uống cà phê, chỉ thích uống trà, nhất là trà ô long pha vị cam tinh khiết. Trong đôi mắt lãnh đạm xuất hiện một độ ấm nhàn nhạt, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng tuyết, làm món đồ sứ tinh xảo, càng phát ra ánh sáng dịu dàng như ngọc.
Từ tốn nhâm nhi tách trà, hương cam thanh khiết làm thông nhuận yết hầu, vẻ mặt của cô bình tĩnh trở lại.
Bên môi anh gợi lên một nụ cười nhạt, đôi mắt đen chăm chú xem bộ dáng uống trà tao nhã của cô, trong không khí vô cùng trầm lắng này thời gian không còn nhảy múa mà chậm rãi ngừng lại, tất cả đều rơi vào hư không.
Thật là yên lặng.
Bỗng nhiên, cô cảm giác có điểm không đúng, một giây tiếp theo, ý thức dần dần mơ hồ.
Chết tiệt!
Hạ Viễn Hàng lẳng lặng mơn trớn cái tách cô vừa mới uống qua, nơi đó, tựa như còn lưu lại độ ấm của môi cô. Diêu Thủy Tinh, em có biết rằng suốt mười năm trời, uống thuốc ngủ loại nào cũng đều không có tác dụng, cả đêm, cả đêm mất ngủ là một dạng cảm giác như thế nào sao ?
Lần này, rốt cục đến lượt em trải nghiệm.
Diêu Thủy Tinh còn chưa mở to mắt, cả người đã cảnh giác cứng ngắc, trong không gian này có một hơi thở, là cái loại hương vị cô vừa quen thuộc mà lại xa lạ, đó là……
“Hạ Viễn Hàng.” Cô một chữ, một chữ kêu anh, đôi mắt trong suốt lặng lẽ mở ra.
“Em tỉnh ?” Trong bóng đêm, truyền đến tiếng nói nam tính trầm thấp, giọng điệu chậm rãi, thật thong dong, lười nhác mà tùy tiện.
“Tôi ở nơi nào ?”
“Bên người tôi.”
Tốt lắm, không nghĩ tới Diêu Thủy Tinh cô đây lại có một ngày rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cô chính là uống tách trà anh pha, tiếp theo liền……
Ở trong tình huống hiện tại như vậy.
Trong nháy mắt, lòng của cô rét lạnh, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Hạ Viễn Hàng thế nhưng cũng là ngươi mà cô cần đề phòng. Hay là phải nói, bắt đầu từ mười năm trước, người mà cô cần luôn đề phòng, chính là anh ?
Nơi này khẳng định là phòng ngủ của anh, dưới thân cô là giường lớn, tràn ngập hơi thở nồng đậm của Hạ Viễn Hàng, rất lâu, rất lâu trước kia, mỗi một buổi tối cô đều ở trong lòng anh thật yên tâm mà đi vào giấc mộng…… Ngừng! Cái loại quá khứ vô dụng này, cô vĩnh viễn cũng không cần nhớ lại!
“Bật đèn.” Cô rất không thích bóng tối, cái gì cũng thấy không rõ, không thể làm chủ tình huống.
“Tuân lệnh.” Anh cố gắng hạ thấp giọng nói, đầy ý trêu ghẹo cô.
“Tách” một tiếng, chiếc đèn được bật lên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, tuy rằng vẫn tăm tối như trước, nhưng ít ra, không phải là loại bóng tối mù mịt.
Cô rốt cuộc nhìn thấy anh.
Anh ngồi ở cách cô không xa, tay trái cầm một ly rượu, lẳng lặng nhìn cô, do ngược sáng, nên cô nhìn không thấy vui giận, nhìn không thấy biểu cảm của anh. Hết thảy đều rơi vào im lặng, chỉ có trong chén rượu của anh, phát ra một loại ánh sáng làm say lòng người. Trông Hạ Viễn Hàng như thế, tựa như cách cô rất xa, rất xa, vẫn ở nơi đó, quan sát cô bằng cặp mắt sắc bén, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy Hạ Viễn Hàng thật là xa lạ.
Thời gian mười năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, anh càng thêm thâm trầm khó lường, cũng càng khó hiểu. Năm đó Hạ Viễn Hàng, tuy rằng lạnh lùng, nhưng là khi đối mặt với cô, anh đều chân thật mà biểu lộ tất cả, nhưng là bây giờ, anh không có thể hiện một chút cảm xúc, trong đôi mắt sâu lắng cô không đọc được bất cứ điều gì.
Trời sinh cô thích có thể nắm giữ mọi thứ, chán ghét bản thân không khống chế được, chán ghét những việc không nắm chắc, chán ghét…… loại tình huống như lúc này.
Thị lực dần dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo này, từ từ cô có thể quan sát mọi thứ xung quanh. Lúc cô nhìn được rõ ràng bức tường sau lưng Hạ Viễn Hàng, vẻ mặt của cô có vài phần biến sắc.
Sau một lúc lâu……
“Hạ Viễn Hàng, anh là đồ biến thái!” Trên bức tường lớn kia, treo một tấm ảnh rất to, trong ảnh là Diêu Thủy Tinh, vẫn còn nét tươi trẻ của thiếu nữ, khẽ nhắm hàng mi dày cong như cánh bướm, ngủ thật điềm tĩnh.
Cô không biết, anh ở trong thời gian nào mà chụp được tấm ảnh này, khi đó bọn họ, có lẽ còn đang yêu nhau. Thời gian đó, cô có một loại hạnh phúc đơn giản nhất, cho nên biểu cảm của cô, mới có thể bình thản mà nhu mì như vậy, nhưng cái loại này, hiện tại tuyệt đối, tuyệt đối cô sẽ không bao giờ có nữa.
Nhưng là, anh lại ở trong phòng ngủ của bản thân, treo tấm ảnh này trên mặt tường, thật sự là, rất biến thái!
Hạ Viễn Hàng nhẹ lắc lư ly rượu trong tay, mê muội nhìn ánh sáng phát ra từ chất lỏng đỏ tươi này, nâng ly uống cạn.
“Biến thái, hừ ?” Anh thầm thì mang theo đầy nguy hiểm, “Diêu Thủy Tinh, em có thật sự biết, cái gì gọi là biến thái sao?” Anh đứng dậy, thong thả bước từng bước đến bên cạnh cô, “Để tôi đến nói cho em, cái gì gọi là biến thái. Biến thái chính là, mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đều sẽ nhìn cô ấy, nghĩ sẽ hận, sẽ giận, nghĩ đến phản bội, tổn thương, chia ly, bị người khinh miệt. Biến thái chính là, mỗi một lần kiếm được tiền, tôi đều sẽ đi đến trước mặt cô ấy mà nói rằng,『 Diêu Thủy Tinh, tôi sẽ một bước, một bước đến bên cạnh em càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đến lúc em có thể nhìn thấy tôi, chính là thời điểm bắt đầu nỗi bất hạnh của em 』.”
Cô mắt lạnh trừng anh, không nói một lời.
Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, chiếc giường mềm mại theo sức nặng của anh bị trũng xuống, đặt cái ly cầm trong tay lên đầu giường, anh cúi thấp người, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ một tấc rồi một tấc, gần đến khi cô nhắm mắt lại đều có thể cảm giác được hô hấp của anh, từng chút, từng chút phả vào da thịt, thẩm thấu vào trong tâm.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều đêm, gặp lại em, tôi sẽ thế nào ? Trước tiên nắm chặt cái cổ nhỏ nhắn này……” Tay anh chậm rãi lướt qua cái cổ trắng noãn của cô, hơi dùng sức, ở trong một giây cô không thở nổi liền buông ra, “Hay là nên bịt kín cái miệng xinh xắn mà đáng giận này ?” Ngón tay nhẹ xoa cánh môi cô, như là rất quý trọng thật cẩn thận mà vuốt ve. Sau đó dao động trượt xuống dưới, bàn tay đi đến nơi no đủ trước ngực cô, đặt lên ngực phía bên trái, nơi đó, có một vật đang nhảy nhót.
“Nơi này, có ấm áp sao ?” Gằn từng tiếng mà thì thầm, “Hay là, tôi nên hỏi, Diêu Thủy Tinh, ở nơi này em có thứ đó tồn tại sao ?”
“Anh là đồ điên, Hạ Viễn Hàng!” Cô hung hăng nói, đôi mắt như băng.
“Điên? Em có biết cái gì gọi là điên cuồng sao ? Điên cuồng chính là cả đêm, cả đêm ngủ không được, uống bao nhiêu thuốc ngủ đều không tác dụng, trong đầu, trong tâm đều tràn ngập suy nghĩ, phải tra tấn một người như thế nào, tra tấn cái con người mà luôn luôn tra tấn bản thân mình đến sức cùng lực kiệt mới bằng lòng buông tha. Điên cuồng, là hận đến mức tận cùng cái loại cảm giác trống rỗng cùng hư ảo. Điên cuồng chính là, chỉ khi em cũng điên rồi, tôi mới có thể cam tâm.” Anh nắm chặt cằm của cô, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong đôi mắt cô, “Em có biết tôi đợi giờ này khắc này, đợi có bao nhiêu lâu, hả ?”
Cô chờ giờ khắc này, cũng đợi thật lâu, nhưng lại chờ được một cái kết quả như vậy! Cô dùng hết sức nâng tay lên, khuỷu tay dùng lực để trên cổ anh, ôm lấy thật chặt, thật khéo léo đem anh đè xuống dưới thân, nhanh tay kìm giữ yết hầu của anh.
Mái tóc đen nhánh vốn dĩ đã được xõa ra, sau khi vận động lại rối tung, trông thật mềm mại, cô cúi đầu, tới gần anh, sợi tóc sáng bóng theo động tác của cô phủ kín ngực anh.
Không gian hô hấp xung quanh, đều là mùi vị thơm ngát mê người của cô.
“Hạ Viễn Hàng, anh cho là, chỉ có anh biết hận sao, hả ?” Anh điên rồi, mà cô, muốn không điên sẽ được sao ? Mười năm trước, bọn họ đều đã đi vào địa ngục, rốt cuộc lại ra không được, cũng…… không nghĩ đi ra!
Cô đối với Hạ Viễn Hàng, vĩnh viễn cũng sẽ không chạm đến lòng tự tôn đầy quan trọng của anh. Mỗi lần, mỗi một lần, khi so sánh lòng tự trọng của cô và anh, cái đầu tiên bị loại bỏ, vĩnh viễn đều là của cô, Diêu Thủy Tinh!
Mười năm trước, Từ Tĩnh Viễn cho cô xem đoạn băng kia, chẳng qua chỉ chứng minh lại cái sự thật kia một lần nữa mà thôi.
Tổng tài nói, nam sinh này trong lòng tăm tối, tiểu thư vĩnh viễn cũng không chạm đến, miễn cưỡng có thể chiếu sáng nhưng mà… Quan trọng là, ngay cả chính bản thân tiểu thư, trong lòng cũng tràn ngập bóng tối.
Anh cho cô tình yêu, rất sâu sắc, nhưng bóng ma trong lòng anh cũng sâu không kém. Bọn họ đều là người lạnh như băng, ở bên cạnh nhau, bàn tay vĩnh viễn cũng không có độ ấm.
Rất nhiều năm sau cô mới hiểu được, cái cuộc hôn nhân kia, là Diêu Dật Châu cho cô một giáo huấn, giáo huấn cô dám can đảm lợi dụng mẹ ruột của mình để đạt được mục đích của mình. Nhan Uyển Như chỉ duy nhất thuộc về Diêu Dật Châu, ai cũng không thể tới gần, càng đừng nói là lợi dụng.
Có đôi khi, cha mẹ đối với tình yêu tuổi trẻ của con cái, không ngăn trở, ngược lại là một biện pháp vô cùng tốt.
Ông hoàn toàn không cần dùng một chút thủ đoạn nào, chẳng qua chỉ là đưa miệng vết thương của mỗi người cho bọn họ xem, xem tình yêu tuổi trẻ nông nổi của chính mình đầy máu và nước mắt.
Cũng làm cho bọn họ, thống hận lẫn nhau.
Không có hiểu lầm, không có người phá hoại, không có bất cứ nguyên nhân bất đắc dĩ nào, lúc đó bọn họ chia tay, chính là bởi vì trời sinh trong tính cách của bọn họ thiếu hụt một điểm trí mạng quan trọng. Nhất định là như vậy.
Cô đột nhiên phản kháng, nhưng tựa như cũng không ngoài ý muốn của anh, thật hiểu rõ thủ đoạn của Diêu Thủy Tinh, ngủ đông, tập trung, đợi đúng thời điểm liền ra tay.
Bàn tay anh xoa bàn chân mềm như tơ của cô, theo từng đường cong duyên dáng, từ từ mà vuốt ve đi lên.
Bộ đồ vest sang trọng trên người cô đã bị anh thay ra, chiếc váy ngủ màu tím nhạt, chất liệu tơ lụa thật sự rất tinh xảo không gì sánh kịp, lộ ra bờ vai xinh đẹp, cổ áo khoét sâu hình chữ V, còn có làn váy theo từng động tác kịch liệt của cô mà vén lên, không có chỗ nào mà không phải là phong cảnh tuyệt mỹ, làm cho con ngươi đen âm hiểm của anh híp lại.
“Hạ Viễn Hàng, anh vì sao còn muốn đến trêu chọc tôi ?” Nắm chặt cổ áo anh, hung ác mà nguy hiểm, “Ở trong mắt anh, tôi là người dễ bị ức hiếp lắm sao, hả ?”
“Có lẽ.” Anh nhẹ nhàng mà nói nhỏ.
“Có lẽ ?” Cô oán hận lặp lại, thì ra ở trong mắt anh, cô là người yếu đuối vô dụng như vậy!
“Phải.”
Ngay trong khoảnh khắc chớp nhoáng này xảy ra đột biến.
Bàn tay anh ấn vào trong đùi cô, nơi đó, là nơi tối mẫn cảm nhất của cô, thân thể lập tức mềm nhũn, bị anh nhanh chóng ép xuống dưới, bị nhốt một lần nữa. Có đôi khi, thấu hiểu, chính là một loại thương tổn chết người, cô nên sớm biết.
Ngón tay anh dao động ở nơi nguy hiểm trên cổ cô, khi nặng khi nhẹ, chậm rãi mà cảm thụ mạch đập ở nơi đây.
“Giết người là phạm pháp.” Cô nhàn nhạt nhắc nhở.
“Giết em ?” Khóe môi anh khẽ nhếch, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, “Em nợ tôi, cho dù chết cũng bồi thường không được.”
“Phải không? Tôi nợ anh cái gì ?” Anh dựa vào cái gì mà nói cô nợ anh ? Anh dựa vào cái gì!
“Em nợ tôi……” Những biểu cảm thong dong lúc nãy đều bị xé nát, trong đôi mắt anh lúc này tràn đầy ý hận, lại khó nén xúc động, “Một đứa nhỏ!” Nhanh tay cầm ly rượu đặt ở đầu giường, một hơi uống sạch, cúi đầu, mạnh mẽ mà hôn môi cô, chất rượu đậm đặc bị anh đẩy vào trong môi cô.
Cô cắn chặt răng, thế nào cũng không chịu mở ra, dòng rượu cay nóng theo môi bọn họ, chảy xuống cổ của cô, đi xuống trước ngực trắng noãn, chậm rãi thấm ướt chiếc váy ngủ.
Sự cứng đầu của cô, từ đó tới giờ anh đều hiểu rõ, Diêu Thủy Tinh từ nhỏ đến lớn, trong mỗi một đốt xương đều là quật cường, thấm vào tận tủy, dù cạy mở thế nào, cũng đều sẽ không khuất phục.
Nhưng mà, anh có biện pháp của riêng mình.
Bàn tay phủ lên gò má cô, ngón tay đi đến nơi có một chỗ lõm nho nhỏ khẽ dùng sức, một cảm giác tê mỏi lập tức khiến cho cô mở hàm răng ra, chất rượu từ môi anh chảy hết vào trong môi cô, cái loại hỗn hợp mùi vị của rượu cùng của anh, thẳng một đường đi vào thiêu đốt dạ dày của cô , lòng của cô, còn có tay chân mềm nhũn này.
Anh hung hăng che kín môi cô, ép cô nuốt hết vào, phun không được, tránh không xong, mắt cô đều đã đỏ, khuôn mặt trắng như sữa rất nhanh liền nhiễm một màu hồng say lòng người.
Sau khi bắt cô uống hết, Hạ Viễn Hàng buông ra môi cô, dùng sức ném ly rượu trong tay xuống mặt đất, cái ly rơi xuống sàn gỗ rắn chắc mà lạnh lẽo, vỡ nát, rất nhanh chóng chỉ một tiếng đã không còn một mảnh nguyên vẹn.
Tay anh trực tiếp cầm lấy chai rượu đặt ở một bên, ngón cái mở bung ra nắp chai, ngửa đầu uống vào một ngụm, lại cúi đầu đem nó đẩy hết vào trong môi cô.
Anh không cần phải cảm thụ cái loại cảm xúc tinh tế khi bờ môi đụng chạm lẫn nhau này, không cần phải hoài niệm cái loại mùi vị quen thuộc này, không cần phải mềm lòng, không cần phải ôn nhu. Cô là Diêu Thủy Tinh, là người mà anh ghi hận trong lòng suốt mười năm dài, người con gái kia anh đã yêu, nhưng lại rất hận, anh thề tuyệt đối không tha thứ cho cô, anh phải dùng hàng trăm loại phương pháp để tra tấn cô, mỗi một loại đều có thể cho anh tràn trề vui sướng, và mỗi một loại đều có thể cho cô thống khổ tột độ.
Mùi rượu nồng đậm tản ra trong không khí, cô kịch liệt giãy dụa, rượu chảy ra khắp người cô, còn anh lại hết sức chèn ép, một ngụm lại một ngụm, đến khi giọt rượu cuối cùng chảy vào trong dạ dày của cô. Anh ngẩng đầu, nhìn người con gái dưới thân mình thở hổn hển.
Khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đều bị đỏ ửng, cái loại trời sinh lãnh đạm này bị thay thế bởi một vẻ đẹp sau khi say rượu, giữa trán có một tia hồng nhạt, đó là nét phong tình đặc biệt của Diêu Thủy Tinh. Nếu nói, bình thường Diêu Thủy Tinh là một bông hoa thủy tiên xinh đẹp, như vậy lúc này đây, cô chính là một đóa hoa hồng quyến rũ, cánh hoa toàn là giọt sương sớm mai, lặng lẽ nở rộ, là loài hoa đẹp nhất.
“Hạ, Viễn, Hàng.” Cô cố gắng muốn duy trì sự thanh tỉnh, nhưng bất đắc dĩ bị ép uống cả một chai rượu mạnh, lúc này mà muốn bảo trì lý trí, chỉ sợ là một việc không có khả năng xảy ra.
Đôi mắt trong trẻo, hơi nheo lại, nhìn khuôn mặt trước mắt có chút mơ hồ, nhưng mà, cho dù có hóa thành tro, cô vẫn sẽ mãi nhớ rõ người này. Nhanh tay dùng sức muốn nắm lấy mặt anh mà cào cấu, lại bởi vì say rượu mà túm trúng bờ vai của anh.
“Anh…… Anh dựa vào cái gì……” Anh dám đối xử với cô như vậy, anh lại dám làm như thế! Cô giận quá cầm lấy tay anh, dùng sức cắn, đến khi trong miệng có vị tanh, mới làm cho cô vừa lòng nhưng mà…
Rượu, là loại rượu mạnh nhất, thâm nhập vào yết hầu như là ngọn lửa. Mà cô, so với rượu càng dữ dội hơn, rét lạnh tới tận xương tủy, làm tâm tê liệt.
Bàn tay anh để mặc cho cô cắn, tay kia thì lưu loát xé rách váy ngủ của cô, chất liệu mỏng manh không địch lại sức mạnh to lớn như thế, vỡ vụn từng mảnh, trong nháy mắt mất đi công dụng che đậy cơ thể.
Da thịt trắng muốt mà mịn màng bị phơi bày trong không khí, ánh mắt anh bởi vì cảnh trí tuyệt mỹ trước mắt đâm vào gây đau nhức.
Bờ vai mượt mà, bộ ngực sữa trắng noãn là nơi tối xinh đẹp nhất như một giọt nước mưa trong suốt, mà hai nụ phấn hồng ở trên trông thật mê hoặc mà ngọt ngào, vòng eo bằng phẳng nhỏ gọn, hai chân thon dài như ngọc. Không một nơi nào là không hoàn mỹ, làm người say mê đến chết.
Ở trong bề ngoài lạnh lùng này, Diêu Thủy Tinh so với bất cứ nữ nhân nào cũng đều xinh đẹp hơn, chỉ có cô, mới có thể làm cho anh…… không thể hô hấp! Thật giận mình không thể hô hấp!
Từng, đã từng, anh đối với mỗi một phân, mỗi một tấc trên người cô đều rõ như lòng bàn tay, vô cùng quen thuộc. Nhưng bây giờ, cô thay đổi, trưởng thành mà quyến rũ, đóa hoa tuyệt đẹp này, rốt cục đến thời điểm tỏa sáng nhất của nó, nhàn nhã nở rộ .
Ngón tay anh vẫn còn ở trong miệng cô, giữa hàm răng chặt chẽ, anh có thể cảm nhận được cô dùng hết sức lực để mà cắn, trong khoang miệng ấm áp, còn có sự nóng ẩm của máu, kích thích anh nổi cơn điên.
Bàn tay còn lại tiến vào đùi cô, sờ soạng u cốc bí ẩn, có một xúc cảm như tơ tằm, còn có hai cánh hoa đóng chặt, cái loại cảm giác này, tựa như vẫn lưu lại ở sâu trong đáy lòng anh mãi không quên, nhưng dường như cũng lại có chút xa lạ.
Nhận thấy được ý đồ của anh, cô mở miệng buông tha bàn tay anh, vội ngăn cản bàn tay đang làm càn kia, nhưng là làm thế nào chống đỡ được? Anh vốn không có dự tính phải thương tiếc cô, trực tiếp vói tay đi vào.
Thật là non nớt mà chật hẹp.
“Làm, hử ?” Anh nói nhỏ ở bên tai cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười rõ ràng.
Cô cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau đớn này, nhất định không thể hiện sự yếu đuối của mình ở trước mặt anh.
“Thật tốt.” Giống như là thở dài, tay anh xuyên qua tầng tầng lớp lớp mỏng manh, tiến vào nơi sâu thẳm của cô, ma sát nơi mẫn cảm.
Hô hấp của cô dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ vì say rượu mất đi vài phần sắc màu.
Anh mỉm cười đầy ác ý, cô đối với đau đớn sức chịu đựng ở mức độ cực thấp, anh cực kì rõ ràng nhưng mà… Một người sợ đau như vậy, lại có thể mang đến cho người khác nỗi đau đớn tột cùng, còn ra vẻ đúng tình hợp lý.
Diêu Thủy Tinh từ trước cho tới bây giờ đều là như thế, vĩnh viễn cao quý, vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn trong mắt chỉ có chính mình.
Cho nên giờ này khắc này, anh muốn làm cho cô đau! Cho dù là nỗi đau bé nhỏ không đáng kể – nỗi đau thể xác.
“Biết cái gì gọi là nhục nhã sao ?” Một ngón, hai ngón, ba ngón tay đều xuyên đi vào, hoa huyệt của cô mãnh liệt co rút lại, nhìn vào đôi mắt cô bởi vì đau nhức mà càng ngày càng lạnh, càng ngày càng rét. Anh biết, tính tình của cô cũng sắp bộc phát ra ngoài.
Anh thả tay xuống dưới thân , “Chân chính nhục nhã không phải thứ này, mà là……” Âm thanh hết sức kéo dài, hòa quyện cùng với âm thanh thong thả kéo ra khóa quần của anh, rõ ràng đây là một sự lăng nhục không chịu nổi……
“Hạ Viễn Hàng, anh dám!” Cô quát lớn tiếng, không thể tin, anh lại đáng giận như vậy, muốn dùng phương thức như vậy, thủ đoạn như vậy mà giày vò cô, cô thề, nếu anh thật sự anh dám làm như vậy, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Nhưng mà, anh thật sự dám!
Dục vọng no đủ mà khỏe mạnh bị phóng xuất ra, trượt ở trên cánh hoa khô ráp của cô, sau đó, không cho cô một giây để chuẩn bị liền đi thẳng vào!
Đau, đau, đau!
Cô đau đớn cắn vào vai anh, so với anh ác hơn, so với anh dùng sức hơn. Bọn họ đều đổ máu, anh làm cho cô đau giống như đêm đầu tiên, cô cũng làm cho anh tróc da tróc thịt.
Trong nháy mắt đi vào, có một loại cảm giác mãnh liệt đến nổ tung trời đất hung hăng đánh vào anh, khoái cảm nhanh như tia chớp một đường theo thắt lưng kích thích đến não, anh phải cắn chặt hàm răng “khanh khách”, mới miễn cưỡng làm cho bản thân không cần phát ra tiếng rên rỉ. Đó là một loại cảm giác như thế nào ? Niềm vui vừa chết đi sống lại, vừa tê rần lại dễ chịu, vừa đau đớn lại sung sướng.
Anh đi vào nơi sâu thẳm trong cơ thể cô, từng lớp, từng lớp mềm mại, bao quanh anh, ấm áp, oi bức, siết chặt không có đường lui.
Theo bản năng hô hấp dừng lại, muốn cảm thụ nhiều một chút cái loại cảm xúc mê người tuyệt diệu này, anh nằm đè lên người cô, giống như đế vương nhìn xuống cô đang ở dưới thân mình, giờ này khắc này, cho dù cô đau đến khuôn mặt trắng bệch, cho dù cô đau đến nổi điên, Diêu Thủy Tinh vẫn là không rên một tiếng, con ngươi trong suốt trừng mắt anh, tràn đầy nỗi hận cùng địch ý.
Anh muốn cô hận! Nếu cô không hận, anh làm sao có thể vui sướng ? Cười gian trá, anh cố ý hướng bên trong đi vào, mãi cho đến chỗ sâu nhất của cô, đôi môi mỏng chậm rãi hé mở, nhìn chằm chằm vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấy linh hồn cô ở nơi sâu nhất.
“Diêu Thủy Tinh, em xem cho rõ, là ai đang ở trong em, hả ?” Anh rút ra, lại một lần nữa ác ý đi vào, không có thời gian thở dốc, không có tính nhẫn nại, anh thầm nghĩ cứ như vậy, không ngừng giữ lấy cái cô gái này, hận không thể đem cô nuốt vào bụng, dùng chính cô làm bình ổn cái cảm giác nhoi nhói trong đáy lòng của anh.
Chỉ có phương thức trực tiếp mà trần trụi như vậy, anh mới có thể cảm giác được, cô thật sự ở trong lòng anh, không phải mơ, không phải ảo giác, cái loại khoái cảm mãnh liệt đã lâu này, không ngừng từ xương sống của anh truyền khắp toàn thân, chỉ có Diêu Thủy Tinh mới có thể cho anh sự rung động cùng sảng khoái như thế.
Thật giận là “chỉ có”!
Mọi điểm mẫn cảm của cô, anh đều nhớ hết tất cả, đương nhiên anh cũng biết làm thế nào để cho cô gái này trở nên mềm mại, nhưng anh chính là cố ý muốn tổn thương cô, một lần, lại một lần làm cho cô đau, như vậy cô mới có thể nhớ kỹ, nhớ kỹ hậu quả chọc đến anh, kết cục làm cho anh đau khổ, sẽ là như thế nào.
Anh dám như vậy đối với cô! Thân mình cô trần trụi mà chật vật, anh thế nhưng quần áo hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả một nếp nhăn đều không có, cứ như vậy làm chuyện có thể nói là chuyện thân mật nhất.
Anh gây cho cô một nỗi đau như vậy, thân thể càng đẩy càng gần, mà tâm hồn càng kéo càng xa. Cô thật là hận anh muốn chết! Hạ Viễn Hàng, anh dựa vào cái gì mà đối với cô như vậy ?
Cô nếu như cứ mặc anh khi dễ, cô sẽ không là Diêu Thủy Tinh! Mạnh mẽ nhịn xuống đau đớn, đùi cô ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức xoay, bọn họ lập tức thay đổi vị trí, cô ở trên người của anh, mà anh, ở trong cơ thể của cô.
Cô cắn răng dồn nén nỗi đau vào sâu trong đáy lòng, vặn vẹo vòng eo, chủ động nhả ra nuốt vào dục vọng tráng kiện của anh.
“Hạ Viễn Hàng, anh mới là người phải xem cho kĩ, hiện tại là ai đang giữ lấy anh, là tôi biết chưa!”