Hôn Trái

Chương 12: Q.2 - Chương 12


Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 12: Q.2 – Chương 12


Tình yêu trên đời này hoàn toàn không phải đều là không tốt đẹp, ít nhất, hôn nhân của Hạ Di Hàng, thật hạnh phúc.
Chỉ là, người phụ nữ hạnh phúc, trong mắt có phải hay không đều là hối thúc, suy tính hôn nhân cho người khác ? Đặc biệt khi người đó là người thân của mình.
“Viễn Hàng, nhiều năm như vậy, có phải hay không em cũng nên lo lắng một số việc cho bản thân ?” Mang thai đã được 6 tháng, khuôn mặt, hình dáng của Hạ Di Hàng trở nên tươi sáng mà mượt mà, không còn nét ngây ngô của thiếu nữ, biểu cảm của cô là tràn ngập thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Thời gian này nên là lúc thoải mái, sung sướng mà uống trà chiều, phụ nữ dưỡng thai rãnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, cầm trong tay một ly sữa nóng; gọi đứa em ruột duy nhất của mình đến để hỏi han, khuyên nhủ, anh vô cùng không thích. Nhưng mà ai kêu anh cố tình trong khoảng thời gian này phải về Đài Loan, đến thăm hỏi chị mình đây ?
Hạ Viễn Hàng chỉ chuyên chú nhìn laptop trước mắt, đối với lời nói của chị vờ như không nghe thấy.
Hạ Di Hàng đối với tính cách của em mình rất là hiểu rõ, nhưng mà, thấy anh không có trả lời, cô lại mừng rỡ mà tiếp tục: “Em đã nhanh qua ba mươi tuổi rồi ? Trước hết không đề cập tới bạn trung học, chỉ là bạn học của em ở Havard, đa số đều đã kết hôn sinh con, nhiều năm qua như vậy một chút động tĩnh em đều không có, rốt cuộc là có dự tính gì ?”
Lúc này, thị trường chứng khoán Luân Đôn vừa vặn bắt đầu phiên giao dịch, anh vui mừng bắt đầu lao vào mà “tàn sát”.
“Cũng đã nhiều năm, chị luôn luôn đều chịu đựng không muốn nhắc nhở em, nhưng cũng không có nghĩa là chị sẽ không nói.” Uống một ngụm sữa để thông thông cổ họng, Hạ Di Hàng tiếp tục, thanh âm ôn nhu cho dù vẫn như cũ lặp lại, nghe tới nghe lui cũng như trước làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Bán hết cổ phiếu tuần trước mới mua vào, chỉ ngắn ngủn vài phút, đã kiếm được hơn mười vạn bảng Anh, mà Hạ Viễn Hàng ngay cả mày cũng đều không có nhăn một chút, cứ tiếp tục thu mua các loại cổ phiếu khác.
Hiện tại, anh đã không phải là người mới vào nghề còn tràn đầy cảm xúc, lúc ban đầu anh luôn có cái loại cảm giác điên cuồng được ăn cả ngã về không này, lúc anh thành công kiếm được món tiền đầu tiên, là khi anh lấy hết những thứ của bản thân ra để mạo hiểm.
Anh rất cám ơn ông trời ình có một sự nhạy cảm với những con số, bất luận là lúc trước anh chỉ giống như đánh bạc bình thường mà cá cược, hay là hiện tại anh đã mua bán cổ phiếu chuyên nghiệp hơn, ông trời vẫn luôn cho anh một vận khí may mắn.
Có lẽ, vận mệnh luôn như thế, lấy đi những thứ quan trọng nhất, sẽ lại ột thứ khác để bù đắp.
Bởi vì trí nhớ lại ùa về, bên môi anh mang theo nụ cười nhạt nhẽo mà lạnh lùng.
“Hạ Viễn Hàng, em rốt cuộc có hay không nghe được chị đang nói cái gì ?” Thấy khuôn mặt của em mình ngàn năm không thay đổi, vẫn bình tĩnh, vô cùng rõ ràng, cô nãy giờ nói nửa ngày, mà người nào đó đều như gió thổi bên tai! Dù là tính tình tốt Hạ Di Hàng cũng có chút tức giận. Đứa em này, cô thật sự là không có cách nào nói chuyện, ngoại trừ đối với chồng cô Bách Lăng Phong thì còn có thể tán gẫu một hai câu, đối với người chị này, thật hiển nhiên, Hạ Viễn Hàng là không thèm để ý.
Thật sự là, rất không đáng yêu!
Rõ ràng hồi nhỏ Hạ Viễn Hàng rất hoạt bát lại thông minh nha! Sau đó, bởi vì đã xảy ra sự kiện kia…… Nhớ lại chuyện của cha mẹ, làm cho sắc mặt Hạ Di Hàng cũng trầm xuống, chính là sự kiện kia, đã làm thay đổi cuộc sống của Hạ Viễn Hàng.
Đáng lẽ là thiên tài thông minh như Hạ Viễn Hàng lại ép bản thân phải sa đọa ăn chơi, chỉ có thể trách lúc ấy tuổi cô cũng quá nhỏ, mà Hạ Viễn Hàng tính tình lại quá xấu, những việc muốn xử lý nhiều lắm, nhiều lắm, cô căn bản là không có thời gian để quan tâm. Hơn nữa sau này cô đậu đại học, phải vừa học vừa làm rất bận rộn làm cho thời gian ở chung của bọn họ càng ngày càng ít, mà khoảng cách cũng càng kéo càng lớn, cảm tình trở nên vô cùng lạnh nhạt. Nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn tin rằng, em trai cũng rất quan tâm cô, mặc dù sau này tính tình của A Hàng rất ít nói, càng ngày càng quái gở.
Lúc đầu cô cứ cho rằng, Hạ Viễn Hàng sẽ như vậy không thể gượng dậy nổi, ai biết được mười năm trước, A Hàng đột nhiên một mình làm thủ tục đến nước Mĩ để đi du học, còn sử dụng số tiền mà năm đó cha mẹ để lại.
Cô không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, tính tình của Hạ Viễn Hàng như vậy, có hỏi như thế nào cũng không ra. Mà A Hàng quái gở như thế, bên người đều không có lấy một người bạn thân, ngay cả Tiền Vân Tâm cũng không dò hỏi được gì, cho nên cho tới bây giờ, cô cũng không biết năm đó, vì sao Hạ Viễn Hàng lại ra quyết định như vậy.
Cô rất hiểu rõ, số tiền kia đối với Hạ Viễn Hàng mà nói, ý nghĩa cái gì. Đó là tiền bảo hiểm sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, để lại cho bọn họ, là món quà cuối cùng dành cho hai người, là tình yêu cuối cùng mà cha mẹ trao cho chị em họ, ngay từ lúc đầu A Hàng luôn luôn để ở trong ngân hàng, cô thậm chí luôn tin tưởng, cả đời này em cô đều sẽ không chạm vào món tiền này, cho dù đến ngày anh chết.
Nhưng là Hạ Viễn Hàng lại dùng.
Cầm số tiền đó thi vào đại học, sau đó học thẳng lên lấy bằng tiến sĩ quản lý tài chính, từ nhỏ A Hàng học môn toán học đặc biệt, đặc biệt giỏi, trí nhớ tốt khác người, cho nên anh vừa học đại học đồng thời còn ham thích trò chơi cổ phiếu này, tốc độ tích lũy tiền bạc càng ngày càng nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Nhưng là tính cách của anh, lại trở nên ngày càng không ổn!

Lúc trước, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì thật nghiêm trọng ? Làm cho A Hàng chuyển biến nhanh chóng như vậy, một thiếu niên lạnh lùng trầm mặc, thay đổi thành nam nhân liều mình học tập vì kiếm tiền, rốt cuộc là tốt hay vẫn là không tốt ?
Hạ Viễn Hàng đối với lời nói của chị mang theo tức giận không hề quan tâm, tầm mắt vẫn luôn chăm chú vào laptop .
“Nghe được.” Tiếng nói trẻ con non nớt, ở bên kia ngoan ngoãn trả lời.
Hạ Di Hàng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cách đó không xa, con trai mình đang chơi Transformers thật sự vui vẻ, An An nâng đầu, đối với mẹ cười xán lạn, “An An có nghe được nha!”
“Làm gì liên quan đến con ?” Thằng nhóc này cực kì, cực kì quỷ quái, cũng làm cho cô đau đầu không thôi! Lần này Bách Lăng Phong phải về Đài Loan thanh tra một tháng, lo lắng cô ở lại nước Mĩ một mình, liền dẫn theo cô về đây. Đứa con trai lớn thích mấy ngày lễ nhỏ ở trung quốc, cho nên thuận tiện cô đem Thần Thần dẫn về Đài Loan để du lịch, ai biết được thằng nhóc này biết không dẫn nó theo, lập tức không chịu, làm nũng khóc lóc van xin, nên cô phải dẫn theo hết.
Không lay chuyển được con, cô đành phải đi nhà trẻ giúp con xin phép. Sao mà biết được, cô giáo ở nhà trẻ vui mừng sắp khóc. Cho nên, nghĩ mà xem rốt cuộc thằng nhóc này có bao nhiêu hư ? Xin nghỉ học mà có thể làm cho cô giáo hưng phấn đến như vậy? Hại cô làm mẹ mặt đều đỏ!
Nói với Bách Lăng Phong, anh chỉ ậm ừ rồi cho qua, rồi lại như trước, chỉ biết dung túng, mất mặt, lại vẫn là cô!
“Thùng thùng thùng” cái tên nhóc làm cho cô đau đầu vội chạy tới sau đó nhẹ vuốt bụng cô, “Mẹ tức giận, em gái cũng sẽ không vui.”
Lại thương em gái đến như vậy! Tên nhóc này, làm cho người ta vừa yêu vừa hận! Cô nâng tay, nhéo nhéo khuôn mặt trắng noãn của con, bộ dạng cùng Bách Lăng Phong giống nhau như đúc, tương lai chỉ sợ là cũng sẽ gây tai họa thôi! Thật sự là đáng giận mà, sinh hai đứa con, đều giống Bách Lăng Phong như trong cùng một cái khuôn mẫu in ra, không có một chút nào di truyền từ cô, hy vọng đứa con gài này có thể giống cô.
“Con bớt chọc giận mẹ một chút là được!”
“Con lấy Transformers đến cho em gái chơi.” An An nhanh tay cầm đồ chơi đến khoe với cô, “Mẹ xem nè, bấm một nút ở chỗ này, liền lập tức biến biến.”
Thật sự là, rất đáng yêu, rất ngoan! Hạ Di Hàng lập tức liền đã quên các sự tích quậy phá của con, nhịn không được mà ở trên khuôn mặt bé hôn một cái, trong lòng là tràn đầy ngọt ngào.
Bách An Duệ rất hào phóng đem đồ chơi của mình đưa ẹ, sau đó chạy đến bên người Hạ Viễn Hàng, chui rúc vào trong lòng cậu, ngọt ngào gọi : “Cậu, cậu.”
Lần này Hạ Viễn Hàng lại có phản ứng, nhanh tay ôm lấy cái thân mình nho nhỏ này.
“An An thích nhất là cậu!” Bách An Duệ ở trong lòng anh ngẩng đầu lên cười sáng sủa, “Cậu, lần sau lại chở con đi chơi, được không?” Hạ Viễn Hàng ở nước Mĩ có một chiếc xe thể thao, tốc độ siêu cấp, An An chỉ ngồi qua một lần liền yêu cực kỳ! Mỗi ngày đều nhớ mãi không quên. Nhưng là mẹ luôn không đồng ý, nói cậu lái xe đều là không muốn sống, cho nên cậu không được đi nữa nhưng mà cậu còn muốn thử cảm giác đó lần nữa, mẹ lúc nào cũng bảo là rất nguy hiểm! Cho nên từ đó về sau, An An đương nhiên không có cơ hội đi xe của cậu nữa.
Trời sinh những đứa trẻ luôn biết ai là người cưng chiều nó nhất, cho nên tuy rằng An An một năm khó có khi gặp được Hạ Viễn Hàng vài lần, nhưng lại thân thiết với anh, cũng yêu nhất anh mà luôn đeo bám. Mà Hạ Viễn Hàng cũng rất chiều chuộng hai đứa cháu trai, đối với yêu cầu của bọn họ, tất cả đều không suy xét mà đáp ứng hết.
Nhưng mà, Hạ Di Hàng giáo dục đứa nhỏ rất nghiêm, rõ ràng là cậu ấm thiếu gia, nhưng không hề kiêu căng, đối với người thân, hai đứa bé đều là những người nhu thuận mà thân mật. Về phần đối với người ngoài thì, haizz……
“Được.” Anh thích An An, mỗi lần nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn này, cảm giác lòng của mình tựa như sẽ trở nên mềm mại một ít, cái loại mềm mại mà anh cho rằng chính mình đã sớm đánh mất.
“Bách An Duệ!” Hạ Di Hàng quay mặt qua, gọi con. Cô không thích mấy đứa con chủ động cùng người lớn yêu cầu cái gì, như vậy rất không có lễ phép, “Không có phép tắc gì hết!”
An An hướng mẹ le lưỡi, làm cái mặt quỷ, “Là cậu cũng không phải người khác.” Bé có xằng bậy gì đâu chứ! Cậu thương nhất là bé cùng anh trai, đổi là người khác, bé còn không thèm để ý kìa!
Hạ Di Hàng bị con cãi lại như vậy, tức giận đến nghiến răng. Ai biết được Hạ Viễn Hàng không có phối hợp với cô, cúi đầu, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, “An An nghĩ muốn cái gì, đều có thể.”
“Cám ơn cậu.” Bé cầm tay anh lắc lắc thân mình, ý bảo muốn ôm ôm. Hạ Viễn Hàng rất vui vẻ mà bế bé lên, An An ngồi ở trên đầu gối của anh, vòng tay ôm cổ anh, ở trên má anh hôn một cái thật là vang dội.
Cái loại mềm mại lại mang theo hương sữa này, làm cho Hạ Viễn Hàng phát run một chút, sau đó, gắt gao ôm lấy An An.

“Thích trẻ con như thế, thì mau chóng tự mình sinh một cái a!” Hạ Di Hàng thấy không ai để ý đến mình, thì thào oán giận. Tính tình của em trai lãnh đạm mà lại yêu chiều con cô, làm cho cô cảm thấy xót xa lại đau lòng.
Thật hy vọng A Hàng cũng có thể có một gia đình trọn vẹn, sinh vài đứa nhỏ đáng yêu, bởi vì A Hàng cô đơn tịch mịch lâu lắm rồi. Nhưng là, tâm anh vĩnh viễn đều không cho người khác cơ hội đi vào.
Hay lắm, hiện tại đề tài này lại bị moi trở ra ? Hạ Viễn Hàng đối với cố chấp của chị, cảm thấy có chút đau đầu, có phải hay không lúc trước chưa từng có nhắc nhở anh, cho nên hiện tại muốn một lần bù đắp lại hết ?
Nếu là người khác, chỉ cần một cái mắt lạnh, là anh có thể được sự im lặng mà mình mong muốn. Nhưng là, đây là chị gái mình, anh không dứt bỏ được huyết thống.
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, cuộc gọi này tới đúng lúc lắm.
Nhanh chóng tiếp điên thoại, “Hạ Viễn Hàng.”
“Hạ tiên sinh, tư liệu mà anh muốn, tôi đều chuẩn bị tốt, anh xem là tôi đem qua cho anh, hay là……” Âm thanh vang lên trong di động vừa bức thiết lại mang theo nồng đậm kỳ vọng, loại kỳ vọng này, không có một chút xa lạ với anh.
“Nửa giờ sau, tôi đến công ty anh.”
“Được được được.”
Giọng điệu đối phương thấy anh đồng ý mà lo sợ, anh thì lại dứt khoát cắt đứt điện thoại, vỗ vỗ bả vai An An, “Cậu có chuyện phải đi làm.”
Thằng nhóc này rất thông minh mà gật đầu, ôm cổ rồi ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng thì thào nói: “Cậu nhớ tới thăm con nha, An An rất nhớ cậu.” Cậu không cùng bọn họ ở chung một chỗ, phải đợi thật lâu mới có thể gặp một lần, bé rất luyến tiếc nha!
Giỏi ngoan lắm……
“Ừ.” Anh sờ sờ khuôn mặt của An An, bế bé xuống dưới.
Đóng lại máy tính, đứng dậy đi ra ngoài.
Lần này Bách An Duệ vô cùng nhu thuận đi ở bên cạnh anh, tiễn anh ra tới tận cửa, còn dùng sức vẫy tay.
Hạ Di Hàng khó có khi nhìn thấy con trai nhỏ của mình nghe lời như vậy, bộ dáng lại nhu thuận, tâm tư khó tránh được rung động, đi qua đại sảnh ngoắc ngoắc con mình, “An An, đến, đến chỗ này với mẹ.”
Cậu nhóc thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ, rất có ý thức mà dừng lại bước chân.
“Này Transformers cho con, em gái còn quá nhỏ, sẽ không chơi mấy thứ này nha!” Ý đồ dùng đồ chơi đến dụ dỗ con trai.
“À, cái kia.” Bách An Duệ nhún vai, “Con đã chơi chán, không muốn.”
Cái gì, sao ?
Cô vừa mới cảm động cái quỷ gì ? Thì ra căn bản chính là lấy đồ mình đã chơi chán đem cho người khác lấy tình cảm! Loại chuyện này nó rốt cuộc là học theo ai ? Trọng điểm là……

“Hôm qua ba mới mua cho con, hôm nay liền dám nói với mẹ chơi chán rồi ?” Số lượng sản xuất có giới hạn gì đó, ở chợ đương nhiên là không có bán, nó lại dám nói với cô không cần thì sẽ không cần ? Rất phung phí! “Mẹ đã dạy con bao nhiêu lần, phải học cách quý trọng mọi thứ, con đều không có hiểu được có phải hay không ?”
Bách An Duệ chạy đến bên cạnh bàn, tự tay rót ly sữa, rất sảng khoái mà uống sạch, sau đó, ngẩng đầu trông rất vô tội nhìn cô, “Nhưng là, lúc ba cho con cái này có dặn, mấy loại đồ chơi như vậy con nghĩ muốn bao nhiêu liền cho bao nhiêu, tùy tiện con chọn lựa nha!” Cho nên, có cái gì phải luyến tiếc ?
Cô muốn điên rồi, thật là muốn đi giết Bách Lăng Phong, tên khốn kiếp này, cô vô cùng cực khổ dạy dỗ hai đứa con, anh tùy tiện làm hỏng hết!
An An thấy khuôn mặt ôn nhu của mẹ trở nên có chút hung ác, lắc đầu thở dài, “Lục Trí có nói, phụ nữ già đi tính tình sẽ rất xấu, thì ra là nói mẹ nha!”
Cái thằng nhóc này, căn bản chính là…… Đều do gen của Bách Lăng Phong không tốt! Còn có, anh kết giao bạn bè kiểu gì, sinh cái loại con gì ? Lục Phi bản thân tự đại, con của hắn so với hắn còn kiêu ngạo hơn!
“Bách An Duệ, con lại đây ẹ!”
Tên nhóc này, da ngứa! Hiện tại không có ba nó ở đây, cô trước tiên phải giáo huấn đứa nhỏ này, hừ!
Xe của Hạ Viễn Hàng chạy đến Thế Thành, không nhiều không ít, vừa đúng 25 phút. Mới vừa dừng lại, một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lập tức tiến lên ân cần đứng đợi ở bên cửa xe.
“Hạ tiên sinh, xin chào, tôi là tổng giám đốc Thế Thành, Hà Huy.” Vẻ mặt sành đời cùng lấy lòng, “Chủ tịch vốn dĩ muốn đích thân xuống đây chờ ngài, nhưng là vừa mới xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cho nên gọi tôi xuống đây trước nghênh đón ngài.” Ông sợ vị khách quý này sẽ bởi vì chủ tịch không có tự mình đón tiếp mà mất hứng.
Biểu cảm của Hạ Viễn Hàng vẫn bình tĩnh mà xuống xe, anh căn bản là không cần để ý loại việc nhỏ này, cho nên cũng rất khách sáo, “Thời gian của tôi có hạn.”
“Vâng, chủ tịch có dặn dò, Hạ tiên sinh là khách quý đến trợ giúp chúng tôi, đây là vinh hạnh của chúng tôi.” Hà Huy lập tức dẫn đường, thẳng vào đại sảnh đi đến thang máy nhấn nút tầng cao nhất, “Chủ tịch đã lấy tư liệu ngài muốn đều chuẩn bị thỏa đáng.”
Đôi mắt sắc bén của Hạ Viễn Hàng nhàn nhạt đảo qua bốn phía, chỉ nhìn đại sảnh để tiếp khách thôi, cũng đã thấy được tình trạng của Thế Thành hiện thời như thế nào. Năm đó, Thế Thành cũng từng nổi tiếng bằng không cũng sẽ không ở khu vực vàng như Đài Bắc có một tòa cao ốc làm trụ sở như thế này.
Nhưng mà, trang trí ở khu vực anh vừa đi qua, có thể thấy thời huy hoàng của nó đã sớm vụt tắt. Thế Thành đem từng tầng lầu cho người ngoài thuê, chỉ miễn cưỡng để lại duy nhất hai tầng lầu cao nhất, bao nhiêu đó đã đủ thấy tài chính của nó thiếu thốn đến cỡ nào! Bởi vì người thiết kế tòa cao ốc này, Phương Đống Lương từng nói qua, nơi này là gốc rễ của Phương gia, vĩnh viễn cũng sẽ không cùng người ngoài dùng chung.
Nhưng không có nghĩ đến, vài thập niên sau, con cháu của chính mình chỉ có thể lưu lại hai tầng lầu.
Quả nhiên chuyện đời như ván cờ, không ngừng đổi thay.
Cửa thang máy vừa mở ra, một người thư ký trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy bọn họ đi vào đến, chậm rì mà buông trong tay một nửa phần bánh mì, “Giám đốc Hà, văn phòng chủ tịch bây giờ còn đang có người!”
Con mắt đảo qua, nhìn thấy người đứng bên cạnh giám đốc hói đầu, bụng phì, ánh mắt háo sắc lập tức mở thật to, ồ, đẹp quá!
Tuy rằng, hai năm nay nam nhân có vẻ đẹp như hoa đang lưu hành, nhưng là, trước mắt người này có mười phần hương vị nam nhân, đủ để đem tất cả cái gì thượng vàng hạ cám mỹ nam cao cấp nhất quăng vào bụi bậm! Chỉ là thấy anh mà thôi, cũng khiến cho đùi có chút như nhũn ra.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt nhìn vào là có ấn tượng sâu sắc, nhất là cặp mắt đen nhánh kia, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, dù cho không nói một lời, thậm chí ngay cả khi ánh mắt không mở, cũng lẳng lặng phát ra một khí chất tự nhiên cường đại, làm cho người ta không tự chủ được muốn khuất phục ở dưới thân anh.
Hơn nữa, chỉ nhìn sơ cũng thấy, quần áo trên người anh, kiểu dáng cùng chất liệu nhất định là xuất xứ từ những nhà thiết kế nổi tiếng, sang trọng xa xỉ! Nam nhân như vậy, làm sao có thể không hấp dẫn nữ nhân đây ?
Có thể làm thư ký, người người đều là người tỉ mỉ, nhìn thấy người này, liền biết là một nhân vật không có tiền thì cũng có quyền, vị thư ký này lập tức nở một nụ cười hoàn mỹ nhất, đứng dậy tiếp đón: “Vị tiên sinh này chắc là khách quý của chủ tịch ? Mời ở trong này ngồi một chút, tôi pha cho ngài tách cà phê, ngài thích uống loại gì, ở đây đều có nha!” Cho dù nghĩ uống cô, ừ nha, tốt nhất là nghĩ vậy đi! Cô đều có thể cung cấp!
“Bella, phải chu đáo tiếp đãi Hạ tiên sinh nha!” Hà Huy ước gì có người có thể thay ông tiếp đón vị Hạ tiên sinh này, trời biết, đi bên cạnh anh nãy giờ không đến 5 phút, mồ hôi của ông chảy ra muốn ướt đẫm áo khoác! Vị Hạ tiên sinh này xem như là trầm mặc ít lời, nhưng là có cái khí thế làm người khiếp sợ, không cần phải nói gì cũng có thể làm cho tâm người ta run rẩy! Nhất là ánh mắt anh, phảng phất như có thể nhìn thấu người khác, bị anh nhìn chằm chằm trong năm giây mà chân không run thì người đó thật là can đảm, gan dạ!
Biết đâu, anh đối mặt với mỹ nữ, sẽ hòa tan một góc băng sơn ?
Hạ Viễn Hàng đối với tiết mục trước mắt một chút hứng thú đều không có, nhàn nhạt mở miệng: “Nửa giờ đã đến.” Ý tứ là, nếu hiện tại không cho anh gặp Phương Gia Minh, như vậy về sau cũng không cần gặp.
Mồ hôi tuôn ra như thác ở phía sau lưng Hà Huy, không cần phải ra mệnh lệnh, chỉ cần một ánh mắt của Hạ Viễn Hàng, ông đã lập tức hiểu rõ.
Vội vã đi đến văn phòng chủ tịch gõ cửa, không đợi ở bên trong trả lời, lập tức nói: “Chủ tịch, Hạ tiên sinh đã đến.”

Bất chấp có đúng lúc hay không, ông nhanh tay đẩy cửa, mở ra.
Ngồi ở bên trong, trừ bỏ chủ tịch, còn có hai nữ nhân, hai người này hiện tại đối với Thế Thành mà nói, chính là bà la sát muốn lấy mạng của bọn họ.
Khuôn mặt Phương Gia Minh, đã sớm đỏ như gấc, không phải bởi vì cấp dưới vô lễ, mà là, từ sau khi hai người này tiến vào, trên mặt anh luôn có một màu đỏ, trở nên càng ngày càng đỏ.
“Phương chủ tịch là một người thông minh, điều kiện chúng tôi đề xuất cực kì hợp lý, đối với tình trạng hiện tại của Thế Thành mà nói, đã là cơ hội cuối cùng, nếu Phương chủ tịch không tốt mà nắm chắc, sẽ rất hối hận.”
“Đi, các người biến đi cho tôi!” Phương Gia Minh tức giận không nhẹ, trên gương mặt trẻ tuổi tràn đầy giận dữ, nếu không phải tuổi anh còn nhỏ, thật sự đã làm cho người ta lo lắng anh có phải hay không đang trúng gió.
“Lợi và hại rành rành ra đó, làm gì phải như vậy ?” Một giọng nữ lạnh lẽo, khác biệt so với âm thanh vừa rồi, mang theo một chút tao nhã, nhưng nhợt nhạt lạnh giá, không có chút nhấp nhô, so với sự kích động của Phương Gia Minh hoàn toàn đối lập.
Đây là…… giọng điệu kia, làm cho Hạ Viễn Hàng nhanh chân hơn một chút, sau đó xoay người, nhìn vào phía bên trong.
Mái tóc mềm mại được cắt khéo léo buông xõa ở sau lưng, đó là người mà vĩnh viễn, vĩnh viễn anh cũng sẽ không quên…… Diêu Thủy Tinh.
“Phương chủ tịch có thể nhìn kĩ càng bản kế hoạch của chúng tôi vừa đưa, rất có ích trong việc giúp ngài đưa ra……” Người nữ ngồi cạnh bổ sung, giọng điệu cố gắng nhỏ nhẹ một chút, “Quyết định sáng suốt.” Cái gì gọi là quyết định sáng suốt, ý tứ của cô vô cùng rõ ràng nhưng mà.
“Các người……” Ngón tay Phương Gia Minh run run chỉ vào các cô, “Muốn đem Thế Thành của tôi nuốt vào trong bụng, thế nhưng còn cầm thực đơn kêu tôi xem, rồi hỏi tôi cái cách mấy người ăn tôi như vậy có hài lòng hay không ? Cho dù Diêu thị của các người thế lực mạnh lại giàu có, nhưng làm như vậy, có phải không coi ai ra gì hay không ? Các người thật sự khi dễ Thế Thành không có năng lực phản kháng ?”
“Phương chủ tịch cũng không cần kích động như vậy, bình tĩnh suy nghĩ một chút, đối với mọi người đều có lợi.” Tào Hân đem bản kế hoạch mở ra đưa về phía Phương Gia Minh.
Nói đã nói xong, ở lâu vô ích.
Diêu Thủy Tinh đứng dậy, cô làm việc tự nhiên có phương pháp của mình. Đáng lẽ, hôm nay tới gặp Phương Gia Minh không cần cô tự mình đến, nhưng đây là sau khi về Đài Loan cô tiếp nhận dự án thu mua đầu tiên, tính cách của cô khi làm việc luôn yêu cầu hoàn mỹ, cho nên cô vẫn đến đây một lần.
Thái độ Phương Gia Minh một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của cô, cái loại gia tộc xí nghiệp này, kỳ thật rất bảo thủ, xem xí nghiệp so với mạng còn quan trọng hơn, nhưng là bởi vì cái dạng này, nên dễ dàng giậm chân tại chỗ, mới dẫn đến Thế Thành như ngày hôm nay.
“Như vậy, sẽ không tiếp tục quấy rầy, Phương chủ tịch.” Tào Hân gật đầu lịch sự, đứng dậy đi theo.
Phương Gia Minh bị tức ngay cả nói đều nói không được, anh hôm nay vốn rất vui mừng, có thể mời đến “Viễn” vì anh xử lý nguy cơ của xí nghiệp. Trong giới doanh nghiệp ai nấy đều biết, “Viễn” là công ty cố vấn quản lý tập đoàn nổi tiếng vô cùng hiệu quả nhất ở nước Mĩ, chuyên môn trợ giúp các xí nghiệp có nguy cơ phá sản, khởi sắc ổn định lại. Tập đoàn UC của Mĩ, công ty ZR của Đức cùng với SOM của Pháp, tất cả đều phục sinh một lần nữa như có kì tích xuất hiện, ở thương giới giống như là thần thoại, mà một tay sáng tạo thần thoại này, đó chính là “Viễn”.
Lúc ban đầu mấy công ty này chính là bị buộc đến tuyệt cảnh, nhân lúc mọi người còn chưa biết “Viễn”, họ coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa trị. Cũng nhờ vào sự thành công này mà họ nổi tiếng. Sau đó vài năm, có thể mời đến “Viễn”, liền mang ý nghĩa công ty của mình chẳng những sẽ không đóng cửa, thậm chí còn có thể huy hoàng hơn xưa. Mà quả thật cũng là do thực lực của “Viễn” chứ không hề nói quá, chỉ cần nó giúp đỡ công ty nào, thì công ty đó chắc chắc sẽ một lần nữa tái sinh.
Tuy rằng thù lao của “Viễn” đắt đến hù chết người, nhưng là có vô số công ty xếp hàng muốn mời bọn họ trợ giúp, bởi vì chỉ cần có thể mời đến bọn họ, mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.
Từ khi Phương Minh Gia tiếp nhận Thế Thành tới nay, ở nội bộ bên trong cứ tranh đấu khiến cho anh mỏi mệt không chịu nổi, tất cả đều là chú bác, anh em, một người cũng đều không thể động, ai cũng có phe phái, mỗi người đều có ích lợi riêng. Nhiều năm như vậy, cứ hỗn loạn chém giết, Thế Thành ở bên trong hay ngoài cũng đều đã mục nát! Thật sự nếu không nghĩ ra biện pháp, muốn không phá sản, muốn không bị nuốt, thì không có con đường nào khác có thể đi.
Tất cả đều rơi vào đường cùng, anh tìm kiếm đủ loại quan hệ, mới liên hệ đến “Viễn”, tuy rằng không dám hy vọng xa vời có thể thật sự mời được bọn họ, nhưng sự việc xảy ra tới mức này, cũng chỉ có “Viễn” mới có thể làm cho Thế Thành chết đi sống lại. Anh chưa từng nghĩ, “Viễn” sẽ đồng ý nhận vụ này, anh càng thật không ngờ, lần này đến đây lại là ông chủ của “Viễn”, Hạ Viễn Hàng! Anh vốn dĩ cho rằng, cái loại xí nghiệp kinh doanh trong nội địa của mình. Nhiều nhất “Viễn” cũng chỉ sai một nhóm nhỏ xử lý nguy cơ sang đây là đủ rồi, dù sao nghe nói đối với các tập đoàn tài chính trước kia, “Viễn” cũng chỉ phái một nhóm người sang, mà lần này, anh có tài đức gì, lại có thể mời đến Hạ Viễn Hàng ?
Nếu không phải Peter liên hệ nói cho anh, anh sẽ hoàn toàn không biết, lần này mình lại mời được ông chủ lớn! Dù sao nhiều năm như vậy, trong giới chỉ biết là ông chủ của “Viễn” thích đơn giản, chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có phóng viên, cho nên về chuyện của Hạ Viễn Hàng đều chính là nghe đồn, thậm chí ngay cả tên của anh, mọi người cũng không rõ ràng.
Nếu không nhờ vào dịp này, cả đời này anh cũng sẽ không biết, thì ra ông chủ phía sau của “Viễn” lại là một người trẻ tuổi như thế! Hôm nay, anh đem tư liệu mà Hạ Viễn Hàng dặn dò chuẩn bị kỹ càng, dự tính đem qua cho, ai biết được thế nhưng ông chủ này lại đích thân sang đây lấy! Ngoài “thụ sủng nhược kinh”, Phương Gia Minh thật sự không còn từ gì để diễn tả. Anh vốn muốn bản thân xuống lầu tiếp đón, lại không có dự đoán được tân tổng giám đốc của Diêu thị, Diêu Thủy Tinh lại đột nhiên đến đây, làm cho anh trở tay không kịp.
Mà cái cô gái này quả nhiên như lời đồn đãi đúng là kiêu ngạo khó khăn như vậy, tuy rằng đẹp làm cho người ta nín thở, cũng là như núi băng vô cùng cao ngạo, tức chết người không đền mạng! Khó trách giới doanh nghiệp đều nói, Diêu Thủy Tinh cùng Diêu Dật Châu tính nết tương tự, làm người ta giận sôi máu! Hôm nay anh rốt cuộc cũng được trải nghiệm.
Việc đều đã làm xong, Diêu Thủy Tinh ung dung đi ra văn phòng, vẻ mặt từ lúc tiến vào cho đến bây giờ, đều không có chút biến hóa.
Nhưng, cô không hề dự đoán được, ở giây tiếp theo gặp lại Hạ Viễn Hàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.