Bạn đang đọc Hồn Thuật – Chương 11: Anh Tài Việt
Hồn Thuật
Chương 11: Anh Tài Việt
Nguồn: tangthuvien
Đầu đất và Thạch đầu bá vai nhau đi tới chỗ Văn Lục đang đứng.
– Anh chị làm ơn cho hỏi đây là cái “công viên” nào vậy?
“Đất” và “Đá” linh hồn mới cấp bốn dĩ nhiên là không thể phát hiện được ra mình đang ở trong trận. Lại đừng có nói dò xét được cấp bậc của Văn Lục. Còn cái cô bé Na kia Văn Lục cũng không “thấu” chứ nói gì tới anh em “đất”, “đá”. Chính vì thế mà anh em họ vẫn tưởng lầm là đang lạc trong công viên nào đó. Nhưng mà độn tới đúng chỗ thì đúng là khả năng tính toán của đầu đất “hơn người” thật. Văn Lục chưa kịp nói thì một tiếng ồm ồm vang lên từ phía sau:
– Hai cái tên ngu ngốc các ngươi sao bây giờ mới tới? Lại mải chơi hả? Còn chưa mất mặt đâu mà cãi nhau òm tỏi ngoài này?
Thạch đầu sáng mắt vội chạy lại bên cạnh lão già nọ nước mắt ngắn, nước mắt dài:
– Ôi! Sư phụ ơi chúng con thật khổ?
Đầu đất bên cạnh gật gật:
– Thực sự rất… rất khổ!
Thạch đầu tiếp tục ca thán:
– Chúng con đâm đầu vào mấy cái trận đồ “trấn ma” cấp sáu a. Phải dùng hết sức lực của đầu đất và sự thông minh “tuyệt đỉnh” của con mới chui ra khỏi trận a.
Đầu đất ngớ ra rồi gật đầu như gà mổ thóc, luôn kêu “đúng, đúng”. Lão già cốc mấy cái vào đầu hai người rồi mắng:
– Các ngươi tính lừa ai? Trấn ma cấp sáu mà “chui ra, chui vào”? Đi chợ chắc? Hai ngươi vào úp mặt vào tường cho tới ngày mai!
Lão già xách hai anh em đất đá như đang xách hai con gà nhép vào trong dinh trận. “Thật là mở rộng tầm mắt”. Văn Lục cảm thán quay sang cô bé Na cũng thấy cô bé nhìn mình:
– Em biết phi hành hả?
Cô bé Na bĩu môi: nguồn
– Cái này đơn giản mà! Sư phụ anh không bảo anh sao? Tới cấp ba là có thể mượn lực của “Mầm Thế Giới” hình thành khí lưu dưới chân là phi hành rồi!
Văn Lục sửng sốt “A” lên một tiếng. Sư phụ của Văn Lục đúng là bận cái gì túi bụi cũng chẳng có thời gian nhiều cho việc chỉ bảo Văn Lục. Cô bé Na bên cạnh thầm nhủ: “Cái anh đầu gỗ này sao ngốc ngốc vậy a. Tại sao ta lại có cảm giác thân cận với anh ta nhỉ? Kỳ lạ thật…”
Vù…vù, vù…
Liên tiếp lóe lên hơn mười bóng trắng trên bầu trời rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Na Na gieo lên:
– A! Trịnh gia cũng tới rồi! Anh có thấy các chị ấy thật xinh đẹp không?
Văn Lục thở dài:
– Thật là xinh đẹp a! Gần bằng Na Na rồi!
“Không tận dụng cơ hội mới là ngu ngốc, khà khà…” Văn Lục thầm đắc ý trong lòng. Na Na nghe vậy đỏ mặt, cúi đầu lí nhí:
– Nhiều người cũng bảo Na Na thế!
“Ách, cũng quá thành thật đi”. Văn Lục tủm tỉm cười rồi nhìn về phía mấy cô gái họ Trịnh mới tới. Khoảng mười ba người nữ và hai người nam đều tu luyện thủy thuật. Người cấp năm có hai người, còn lại là cấp ba và bốn. “Con gái mà tu luyện thủy thuật thì quả là xinh đẹp!”. Văn Lục cảm thán. Mấy người Trịnh gia vừa hạ xuống thì “viu..viu”, trên bãi cỏ đã xuất hiện hai người giống nhau như đúc. Na Na đứng bên thì thầm.
– Họ là cặp song sinh Phong Quốc và Phong Sơn a. Hai người bọn họ thuộc Ngô gia, tự xưng là “song phong long sát” nghĩa là long cũng có thể sát a, thật là cuồng ngạo. Hì hì
Văn Lục quay sang nhìn Na Na với ánh mắt ngạc nhiên. Cô bé biết không ít a. Văn Lục quay sang hỏi luôn về các thế gia của Việt Nam thì Na Na thích thú liên miên từ đông sang tây, từ cổ tới kim làm Văn Lục hoa mắt chóng mặt.
Thế gia được coi là hùng mạnh nhất chính là Lê gia. Hai thời làm vua, nhất là thời hậu lê thì quả thật là hùng mạnh. Trưởng lão hầu hết tu luyện tới bậc thánh nhân, con cháu nhân tài lớp lớp. Chỉ khổ một nỗi là Lê gia phân thành hai chi nhánh, chi nào cũng nhận mình mới là chi chính. Việc đấu tranh nội bộ mặc dù ẩm ĩ nhưng nó cũng là động lực thúc đẩy hậu nhân tu luyện thành tài.
Ngoài Lê gia còn có Trần gia, Nguyễn gia, Lý gia và một số gia tộc khác thực lực tương đương nhau. Mỗi gia tộc thường có đặc điểm riêng ví dụ như Lê gia thì thường tu luyện hỏa thuật, Trịnh gia tu luyện thủy thuật hay Trần gia tu luyện kim thuật, Nguyễn gia tu luyện phong thuật…
Tất nhiên là có nhiều con cháu các họ cũng có rất nhiều người mang “Mầm Thế Giới” khác những người trong họ. Cứ năm năm một lần các đại gia tộc tụ lại cùng nhau tổ chức “Việt Thuật đại hội”. Việt Thuật đại hội chính là dành cho những lớp trẻ dưới ba mươi tuổi tham gia tiến hành tỷ thí để chọn ra mười nhân tài xuất sắc. Mười nhân tài này thường sẽ được các thánh nhân hay các bụt xuống nhận làm đệ tử.
Văn Lục lắc đầu cảm thán: “Thật là một khung trời mới a”. Trên trời có một người khoảng mười chín hai mươi tuổi bay xuống gần chỗ Văn Lục và Na Na đang đứng. Chưa xuống tới nơi đã cất tiếng:
– Na Na! Em chạy đâu để ta tìm em mãi! Ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Em không nên chạy lung tung!
– Hư! Người ta đi đâu mắc mớ gì tới anh!
Văn Lục đứng bên nhìn hai người lắc đầu: “Tới rồi, lại một tên mặt trắng. Ở đâu cũng có mặt trắng a”. Người con trai vừa nói với Na Na quay sang Văn Lục dò xét:
– Người này là ai?
Na Na đứng bên cạnh vội cầm lấy tay Văn Lục rồi hếch cái mũi lên nói:
– Đại ca Văn Lục! Có đại ca ở đây Na Na còn lo nguy hiểm sao? Anh có thể về đi nghỉ được rồi!
Tên mặt trắng nhìn Na Na rồi lại nhìn Văn Lục nói:
– Cấp ba thể thuật sao? Tên Lục gì đó kia, ta khuyên ngươi đừng có gần Na Na không tự gánh lấy hậu quả.
Văn Lục sờ sờ mũi: “Tên này cũng quá thành thật đi, mới cấp sáu kim thuật mà đã vênh mặt sao?”
Na Na đang cẩm tay Văn Lục buông ra, thân hình run rẩy, mặt đỏ bừng quát:
– Anh là cái gì? Mắc mớ gì tới anh chứ? Đụng đến Văn Lục đại ca, Na Na không tha cho anh đâu.
“Mặt trắng” trừng mắt lên với Văn Lục rồi hừ một tiếng quay đi:
– Em chỉ có thể là của ta thôi!
Văn Lục bất đắc dĩ, tự nhiên lại bị lôi vào những truyện vớ vẩn này. Cái cô bé Na Na này không biết lai lịch thế nào mà bị theo đuổi đến mức này?
Na Na cúi đầu lí nhí:
– Xin lỗi Văn Lục đại ca, làm đại ca phiền toái. Sư phụ Na Na một lần chưa bệnh cho cha hắn. Hắn nhìn thấy Na Na liền bám theo tới giờ.
– Ồh! Sư phụ của Na Na là ai vậy?
Văn Lục cũng tin Na Na nói là thật, dù sao thì những người thầy thuốc, nhất là những người tu luyện mộc thuật thường chân chất hiền lành.
– Sư phụ của Na Na là Hải Thượng thánh.
Văn Lục cau mày:
– Hải thượng thánh? Là Hải Thượng Lãn Ông tiền bối sao? Quá nổi danh đi!
Văn Lục vừa rứt lời bỗng nhiên giữa hồ xảy ra dị biến. Bóng giếng ngọc huyền ảo dần dần rõ nét. Thiên địa linh khí xung quanh ào ào đổ về trung tâm giếng ngọc. Văn Lục và Na Na nhìn đến ngẩn ngơ!
Xoẹt, xoẹt… hơn mười người có cả trung niên lẫn cụ già từ trống không xuất hiện trên bãi cỏ. Bên người Văn Lục sư phụ cũng hiện ra thì thào.
Sắp mở rồi! Đã bắt đầu thu linh khí rồi, tối mai sẽ đầy đủ!