Hồn Thuật

Chương 10: Phong vân quy tụ - Vân vũ xoay vần


Bạn đang đọc Hồn Thuật – Chương 10: Phong vân quy tụ – Vân vũ xoay vần


Hồn Thuật

Chương 10: Phong vân quy tụ – Vân vũ xoay vần

Nguồn: tangthuvien


Khi tới cuổi tháng tám, cả hồn thuật tầng sáu và thể thuật tầng năm của Văn Lục đã đạt tới viên mãn. Mồng tám tháng chín hắn y hẹn về Cổ Loa thành. Văn Lục mặc một chiếc áo khoác dài tới gần gót chân do sư phụ hắn lần trước đưa tới.

Nhìn từ xa, một thân y phục màu đen với mái tóc dài “ba năm chín tháng” không cắt của hắn, lưng đeo một bọc vải dài và lớn sau lưng trông quả thật cực kỳ… quỷ dị. Văn Lục cũng không đi xe khách. Với tốc độ hiện giờ của Văn Lục, đi bộ cũng nhanh hơn xe rất nhiều rồi.
Văn Lục cũng không lo lắng người bình thường nhìn thấy trang “khác người” của mình. Khi vượt qua tầng sáu của hồn thuật, “Mầm Thế Giới” của Văn Lục cũng rộng bằng linh thức của hắn chính là vào khoảng chín ngàn mét. Ngoài rộng thêm ra Văn Lục cũng phát hiện ra một điều làm hắn cực kỳ kinh hỷ cả tuần. Hắn có thể vận dụng lực lượng của “Mầm Thế Giới” để hình thành một lớp “màng mỏng” bao quanh người. Lớp “màng mỏng” này mới đầu chỉ có tác dụng là che dấu hình ảnh, giống áo tàng hình trong các tiểu thuyết. Hắn đặt tên “màng mỏng” này là Vụ Ẩn
Khi tầng sáu hồn thuật viên mãn thì Văn Lục còn phát hiện ra nó còn có tác dụng che giấu khí tức. Có nghĩa là hắn có thể giả dạng hắn ở tầng thứ mấy thể thuật hoặc hoàn toàn giống người bình thường. Nhưng chỉ che giấu được từ tầng năm trở xuống, và người trên hắn hai cấp linh hồn hoàn toàn có thể phát hiện ra. Chức năng này của Vụ Ẩn chỉ có những người tu luyện hắc ám thuật hoặc thủy thuật mới có. Tuy nhiên vì “Mầm Thế Giới” của những người tu luyện hai thuật này không được như Văn Lục nên chỉ che giấu người có linh hồn cấp thấp hơn mình mà thôi.
Văn Lục điều chỉnh Vụ Ẩn ở mức hiển lộ ra mình chỉ ở tầng thứ ba thể thuật. Tầng thứ ba thể thuật này là tầng mà lứa tuổi này đạt tới nhiều nhất. Tất nhiên là không tính mấy vị “thiên tài” của các gia tộc vào đó.
Gần Cổ Loa thành chỉ nếu có người linh hồn cao sẽ lờ mờ nhận thấy một hình bóng nháy lên rồi biến mất trên đường cái. Tối mồng chín mới khảo nghiệm nên Văn Lục đủng đỉnh đi dạo mấy cái ngôi miếu cổ dọc đường. Theo hắn nghĩ “biết đâu” được bảo bối gì thì sao. Với linh thức hiện giờ của Văn Lục điều đó cũng có khả năng lắm. Cho đến tối hôm mồng tám thì hắn hoàn toàn thất vọng, toàn là “bát mẻ”, rồi “chai với lọ”. Văn Lục nhủ thầm: “Cơ may chưa đến…cơ may chưa tới thôi, không có gì phải buồn hết, khà khà…”
– Sư phụ nói khảo nghiệm sẽ diễn ra ở giếng ngọc. Giếng ngọc là nơi Trọng Thủy nhảy “tắm” à? Địa điểm kỳ dị a. xem tại
Cụ già và những “lão bất tử” đã thu xếp ổn thỏa sự nghi ngờ của dân chúng quanh vùng. Chẳng biết “các cụ” moi đâu ra một đoàn làm phim rồi tuyên truyền rằng trong vài ngày sắp tới sẽ lập trại để quay phim lịch sử ở Cổ Loa thành. Khi Văn Lục đến trời đã tối mịt, xung quanh giếng ngọc bị phong tỏa không có một bóng người dân bình thường nào tới. Từ xa, Văn Lục dụng linh thức điều tra thì hơn chục linh thức cường đại đuổi tới đánh tan hoang linh thức của hắn. Văn Lục kinh hãi một hồi, chợt nhận ra trong đó có một dòng quen thuộc.
– Khà khà…có mấy tiền bối đến sơm vậy à? Chắc thu sếp hậu trường đây mà.
Văn Lục tự nhủ rồi chớp nhoáng tiền vào trong vòng phong tỏa. Vừa bước vào trong Văn Lục mới nhận ra là một trận pháp. Ngoài tác dụng phong tỏa ngoại giới, trận pháp này còn khuếch đại không gian quanh bờ hồ và có thể chứa được hơn hai vạn người. “Thật là đồ sộ nha!”. Văn Lục tự nhủ rồi nhìn về phía trung tâm hồ. Ở trung tâm hồ là cái giếng ngọc được cải tạo lại. Tuy nhiên, cái Văn Lục thấy chính là hình ảnh huyền ảo của một cái giếng cổ nằm lệch so với cái giếng mà người bình thường nhìn thấy khoảng hai ba mét.

Bóng người chớp lóe, Văn Lục vội vàng khom người:
– Sư phụ! Đệ tử đã đến,sao chẳng có ai ở đây vậy, chẳng lẽ đệ tử đến sớm nhất sao?
Cụ già vuốt râu cười:
– Khà khà… Ai nói với con là con tới sớm nhất? Có tới ba trăm người tới rồi đang ở trong tiểu Dinh trận. Dinh của con là căn thứ ba mươi, đây là ngọc lệnh. Con vào đó nghỉ ngơi đi. Sư phụ còn có chút việc với mấy lão bất tử.
Lời chưa nói xong thì bóng dáng cụ già cũng biến mất. Trận do mấy thánh nhân bố trí, thảo nào linh thức của Văn Lục cũng không dò ra được gì.Văn Lục đang định về căn “dinh” của mình thì “xưu” một tiếng đã thấy bóng chớp lóe lên trên không trung rồi hạ xuống. Văn Lục nhìn muốn rớt con mắt. “Trời ạ! Ngự không phi hành sao? Ách người đó cũng tầm tuổi mình”. Người mới tới là một chàng trai khoảng hai mốt hai hai tuổi. Thần thức Văn Lục nhận ra chàng trai kia cũng đã đạt tới tầng năm thủy thuật. Hai mươi mốt tuổi đã đạt tầng năm thì cũng thuộc thiên tài a. Chưa kịp cảm thán thì “viu…viu”, liên tiếp ba bóng người lóe lên trên không, hạ xuống đứng bên bờ hồ. Văn Lục cực kỳ kinh ngạc, một người thiên tài ngự không phi hành thì thôi, đây đằng này ba người kia tu vi cũng chỉ tầng bốn kim thuật sao cũng bay lượn “ầm ầm”. Văn Lục đang tính quay vào hỏi sư phụ thì đằng sau vang lên tiếng gọi:
– Anh gì áo đen kia! Sao thấy em lại bỏ chạy? Không lẽ em không xinh đẹp sao?
“Ách”. Gặp ma rồi, Văn Lục quay lại rõ ràng thấy cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang hạ xuống kia tu vi mộc thuật mới đạt tới tầng năm sao có thể nhìn thấy Văn Lục chứ. “Vụ Ẩn mất linh sao?” Văn Lục tự hỏi rồi nhìn cô bé. Cô gái mặc chiếc váy dài chấm đất, mái tóc cắt ngắn ngang vai thật khả ái. Văn Lục giải trừ Vụ Ẩn chỉ khống chế mình ở thể thuật tầng ba rồi hỏi cô bé đang đứng trước mặt:
– Cô gọi ta?

– Ở đây có mỗi anh mặc áo đen thôi nè! Cái gì sau lưng anh vậy? Cho Na Na coi thử đi?
“Thật là…”. Văn Lục bất đắc dĩ, quả thật là có mỗi mình hắn mặc áo đen giờ này. Cô bé Na Na này cũng quá tò mò đi. Nhìn cô bé một hồi Văn Lục hỏi:
– Cô thuộc dị năng thế giới sao?
– Dạ! Em thuộc dị năng có khả năng nhìn xuyên thấu…
Văn Lục vội vàng đem hai tay che lấy phần dưới làm cô bé cười khúc khích.
– Hihi! Chỉ khi nào em vận dụng mới dùng được thôi, còn lại giống người bình thường! “Mầm Thế Giới” của em là mộc…hihi…em thuộc thuật sư chữa trị!
Văn Lục trong lòng thầm hô to: “Lời to rồi, có “buff” theo… khó chết. Cô bé này cũng ngây thơ a, chưa gì đã khai hết rồi. Nhất định phải làm quen”.
– Anh là Văn Lục thể thuật cấp ba, nếu em không ngại anh thấp kém, anh có thể làm quen với người xinh đẹp, dễ thương, hiền dịu như em không?
Văn Lục thầm nhủ “trình độ tán gái không tệ”. Nhưng hắn không “tự hào” được bao lâu:
– Xí! Anh cũng giống mấy tên công tử “bột”. Toàn lôi trong “sách vở” ra nịnh người ta.

Văn Lục đỏ mặt đang không biết phải làm sao thỉ ngạc nhiên nhìn xuống đất. Linh thức của Văn Lục cảm nhận thấy có hai linh hồn cấp bốn tiến lại gần tới chân Văn Lục, rồi phá đất chui ra hai người, thổ thuật bậc năm.
– Oa nha nha! Ta đã bảo ngươi đi sai rồi ngươi không nghe cơ. Nếu chậm trễ khảo nghiệm thì cứ về chịu sư phụ đánh nát đít đi. Đúng là đồ “đầu đất”.
– Tức chết ta mà! Ngươi bao ai đầu đất tên “thạch đầu” kia? Thiên tài ta tính toán có bao giờ sai chứ?
– Còn nói thiên tài? Bốn năm trước kẻ nào độn thổ vào nhà xí…?
– Suỵt! Ngươi bé cái miệng của ngươi lại, ngươi thì kém ta sao? Muốn ta kể “chiến tích” của ngươi cho thiên hạ đều biết không?
– Ngươi coi xem, hai ta phá rối người ta tâm sự kìa! Đây chắc là chỗ mà sư phụ nói là “công viên” đây mà. Đầu đất ngươi còn nói “bách độn bách trúng” đi!
– Tên thạch đầu ngươi có giỏi thì dẫn đường đi! Ta đã “hao tâm tổn sức” mở đường ngươi còn la hét gì?
– Ặc! Coi như bỏ qua! Anh em mình thân thích, xích mính là mất tình đoàn kết a. Đợi tới nơi ta sẽ lén trộm rượu của lão sư hai ta cùng uống, thế nào?
Văn Lục với cô bé Na tròn mắt: “Đất và đá…đúng là cực phẩm a…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.