Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!

Chương 57: Tổ Tiết Mục Khắc Nghiệt Lao Động Cải Tạo


Đọc truyện Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi! – Chương 57: Tổ Tiết Mục Khắc Nghiệt Lao Động Cải Tạo


Editor: Aubrey.
“Con đã chọn xong con đường, vậy thì hãy nhận thẻ nhiệm vụ đầu tiên.” Dịch Bạch rút ra một tấm thẻ nhiệm vụ đưa cho Lý Sơ Hạ.
Lý Sơ Hạ nhận lấy, mở ra xem: Thuận lợi chuyển vào ngôi nhà nhỏ đầu tiên.
Cái này không giống nhiệm vụ một chút nào, Lý Sơ Hạ nhìn Dịch Bạch một cách bất đắc dĩ, Dịch Bạch nhướng mày: “Nhiệm vụ này không có thi thố gì, không khó.”
Lý Sơ Hạ nửa tin nửa ngờ, theo như anh biết, Dịch Bạch không phải kiểu người sẽ giao nhiệm vụ đơn giản như vậy, không biết khi nào ông mới thật sự ra tay.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc bắt đầu thu dọn hành lý hướng thẳng tới thành phố F.
Thật ra Lý Sơ Hạ cảm thấy không cần phải mang theo nhiều đồ, mà chỉ cần mang theo thẻ ngân hàng là được rồi, thiếu cái gì thì mua cái đó.

Nhưng Tần Tư Mộc không đồng ý với hành vi phung phí của anh, thành ra anh phải thoả hiệp, phụ Tần Tư Mộc thu dọn đồ đạc, bỏ vào một cái vali lớn.
Trước khi đi, Gạo Nếp liên tục ôm lấy chân của Tần Tư Mộc kêu meo meo rất đáng thương, giống như đang chỉ trích chủ nhân của mình trọng sắc khinh mèo vậy.

Thà rủ nhau đi trốn với đàn ông mà không cần Gạo Nếp đáng yêu này nữa.
Tần Tư Mộc đau lòng ôm Gạo Nếp lên dỗ dành, cuối cùng vẫn phải giao cho nhân viên hậu cần, nhờ bọn họ đưa Gạo Nếp đến nhà Mộc An, xong xuôi bọn họ mới xuất phát.
Từ thành phố C đến thành phố F chỉ mất hai giờ bay, đoàn phim đặt chuyến khoang hạng nhất.


Cho nên, sau khi Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc chợp mắt một chút là đã đến nơi.
Máy bay đáp xuống đất, Lý Sơ Hạ nắm tay Tần Tư Mộc, tay còn lại kéo vali hỏi người trong đoàn: “Vậy chúng ta đến nơi nào trong thành phố F? Mọi người đặt khách sạn cho bọn tôi chưa?”
Đạo diễn Dịch Bạch cười đáp: “Ha ha ha, dĩ nhiên là…!Không đặt.”
Lý Sơ Hạ: “Vậy tụi con phải tự đặt?”
Lý Sơ Hạ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng book khách sạn, hỏi Tần Tư Mộc: “Mộc Mộc, em muốn ở phòng phong cách Tây Âu hay phong cách Trung Quốc cổ?”
Tần Tư Mộc suy nghĩ, cậu chưa kịp trả lời đã nghe Dịch Bạch nói: “Đặt đồ ăn hả? Chúng ta vẫn chưa đến mục tiêu mà.”
Lý Sơ Hạ ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta đã tới thành phố F rồi sao?”
Dịch Bạch cười đáp: “Xin lỗi, điểm đến của chúng ta là làng Gạch Đỏ của thị trấn Lục Trung ở thành phố F.”
“Mục tiêu của chúng ta là chỗ nào cơ?” Lý Sơ Hạ cao giọng, giọng điệu này chứng tỏ anh không hài lòng.
Nếu bây giờ đổi lại là một trong ba đạo diễn đang quay ba cặp đôi còn lại, có lẽ đã sợ hoảng rồi.

Nhưng Dịch Bạch là ai? Ông là chú nhỏ của Lý Sơ Hạ, cho dù Lý Sơ Hạ hơi tức giận hay thật sự nổi giận, ông cũng có thể cho anh một cái tát một cách tỉnh bơ.
Dịch Bạch bình tĩnh nói: “Đúng là làng Gạch Đỏ, mau lên xe đi.

Nhân lúc trời còn sớm, con đến đó còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa.”
Mặt Lý Sơ Hạ đen như đít nồi, đến một nơi tồi tàn như vậy mà còn bắt anh phải dọn dẹp nhà cửa? Không phải đang đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao lại biến thành đi lao động cải tạo rồi?
“Tụi con không quay nữa, Mộc Mộc, chúng ta về.” Lý Sơ Hạ tức giận nắm tay Tần Tư Mộc, chuẩn bị trở về sân bay.
Tần Tư Mộc vội vàng kéo anh lại, cậu khuyên: “Chúng ta đã đồng ý với bố rồi, mới bắt đầu mà rút lui như vậy là không được.

Hay là chúng ta cứ đến làng Gạch Đỏ xem thử đi? Có lẽ ở đó sẽ không quá tệ như anh nghĩ.”
Lời khuyên của Tần Tư Mộc khiến cho lửa giận của Lý Sơ Hạ giảm xuống, nhưng anh vẫn không vui.

Anh hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.
Tần Tư Mộc nắm tay Lý Sơ Hạ, nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ giọng khuyên: “Nghe lời đi, ngoan?”
Chữ ngoan này làm cho lông mao trên người Lý Sơ Hạ có cảm giác như vừa được vuốt ve, anh miễn cưỡng nói: “Được rồi…”
Sau khi được Tần Tư Mộc khuyên, Lý Sơ Hạ ngoan ngoãn lên xe đi đến làng Gạch Đỏ.


Đi xe từ thành phố đến làng Gạch Đỏ không quá xa, mất khoảng hai tiếng đi đường, nhưng Tần Tư Mộc vẫn mệt đến mức ngủ gật trên xe.
Điều hòa trong xe được bật ở mức vừa phải, không sợ Tần Tư Mộc bị cảm trong khi ngủ, nhưng Lý Sơ Hạ vẫn lo lắng ôm Tần Tư Mộc trong lòng, sợ cậu bị đập vào cửa xe.
Anh cẩn thận bảo vệ người trong lòng suốt chặng đường, không còn dư hơi để ngắm cảnh vật xung quanh.

Đến khi xe dừng lại, Dịch Bạch kêu hai người xuống xe, anh mới có thể quan sát làng Gạch Đỏ.
Bọn họ đang đứng trước cổng lớn của làng Gạch Đỏ, trên cổng có một tấm bảng ghi ba chữ lớn Làng Gạch Đỏ, nhìn ra xa là có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi nhà nằm rải rác trong làng.

Tất cả nhà cửa ở đây đều được làm bằng gạch đỏ, có lẽ đây là nguồn gốc của tên làng.

Những ngôi nhà gạch đỏ, những phiến đá xanh, cùng với những cây cầu nhỏ và tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có người dân trong làng đi qua, cứ như được lạc vào thiên đường trong truyền thuyết vậy.
“Một ngôi làng mang đậm chất cổ xưa.” Tần Tư Mộc dụi mắt, tò mò nhìn xung quanh.
Tần Tư Mộc lớn lên ở thành phố C từ nhỏ, cậu đã từng nhìn thấy nhiều kiểu nhà cổ từ nhiều quốc gia khác nhau, nhưng hầu hết là những lâu đài và nhà hát opera cổ kính và sang trọng.

Những khu kiến trúc đó được bảo tồn rất nghiêm ngặt, tuy cậu rất ngưỡng mộ những nơi đó nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Cho đến khi nhìn thấy ngôi làng nhỏ này, cậu mới nhận ra những nơi mà cậu từng đi qua thiếu mất cảm giác yên bình.

Như khung cảnh khói bếp lượn lờ, hoặc người dân nhàn nhã tản bộ.
“Anh Sơ Hạ! Em thích chỗ này!” Tần Tư Mộc mở to mắt quan sát xung quanh, nhất thời kích động gọi Lý Sơ Hạ với giọng điệu như đang làm nũng.
Lý Sơ Hạ rất khoái chí, anh thấy Tần Tư Mộc đang vui, lập tức hỏi: “Em thích nơi này, chứ không phải thích được ở nơi này với anh sao?”

Tần Tư Mộc đang hưng phấn đột nhiên đỏ mặt, cậu ấp ủng nửa ngày, không trả lời được.
Dịch Bạch không thể nhìn cảnh phát cơm chó trước mặt được nữa, ông lên tiếng: “Được rồi! Muốn âu yếm gì thì chờ về nhà rồi làm, bây giờ thì mang hành lý đi theo chú.”
Người xách hành lý tất nhiên là Lý Sơ Hạ.
Lý Sơ Hạ tự cho rằng mình là người có thể lực tốt nhất nên phụ trách xách hành lý, anh đi theo đoàn phim qua những con đường ngoằn ngoèo suốt nửa tiếng đồng hồ, mệt đến nỗi suýt chút nữa đặt vé máy bay trở về thành phố C.
Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn hai người cũng đến nơi, Lý Sơ Hạ thở phì phò liếc mắt nhìn vào căn nhà mới của họ.
Là một căn biệt thự gạch đỏ có một sân vườn nhỏ, nhưng vì đang là mùa đông nên hoa cỏ và cây cối trong vườn đã rụng lá hết, nhìn chung cũng khá là ưng mắt.

Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc mang hành lý vào nhà, thấy nội thất trong nhà đã có sẵn đầy đủ, cũng đã được dọn dẹp và lau chùi sạch sẽ.

Bây giờ, một chút bất mãn trong lòng Lý Sơ Hạ mới hoàn toàn biến mất.
Ngay lúc này, Dịch Bạch ở ngoài sân lớn tiếng nói: “Có một vườn rau nhỏ ở sau nhà, ngoài ra còn có ba vườn rau nằm ở bên tay trái cạnh cửa sổ.

Đó là đồ ăn trong tuần của hai con, phải tự hái rồi tự chế biến.”
Lý Sơ Hạ: “…” Cực khổ từ nãy đến giờ mà vẫn phải làm việc tiếp, đúng là chẳng khác gì đi lao động cải tạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.