Đọc truyện Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc – Chương 67: Tiểu Tam
Phùng Đức Cường không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì bởi chuyện đã xảy ra làm anh rất hoang mang lẫn tức giận.
Tuy nhiên ngoài mặt anh vẫn không tỏ ra bất cứ động thái nào.
Mấy ngày này Tử Đằng không về nhà họ Phùng.
Cô ở hẳn nhà họ Hoa và không hề đến công ty làm việc.
Hoa Quân Tử bất đắc dĩ phải đảm đương chức vị chủ tịch tạm thời cho đến khi Tử Đằng quay trở lại làm việc.
Chuyện này cũng dễ hiểu vì scandal này lớn như vậy, chẳng những ảnh hưởng đến danh dự của riêng Tử Đằng mà còn ảnh hưởng danh tiếng lâu đời của nhà họ Hoa.
Một mình trong căn nhà rộng lớn, Tử Đằng cảm giác như mình là một thừa thãi và thất bại.
Sau bao nhiêu biến cố thì cũng chỉ có nhà họ Hoa mới dang tay cưu mang cô và là nơi bến đỗ yên bình nhất.
Trong lúc đó, Tử Đằng không biết rằng Phùng Đức Cường cũng không muốn về nhà họ Phùng.
Anh tránh né vì khi về nhà nhìn căn phòng quen thuộc sẽ bất giác nhớ đến cô.
Phùng Đức Cường thường hay đến công ty cả ngày và thường ở đấy đến tận khuya mới về nhà.
Lúc này không khí trên dưới công ty cũng vô cùng căng thẳng vì chủ tịch của họ có vẻ tâm trạng thường xuyên bực bội.
Anh cáu gắt mỗi khi có ai đó lỡ lời nhắc đến chuyện của Tử Đằng.
Mối quan hệ của hai người có thể tạm gọi là tình trạng ly thân.
Anh không đi tìm cô, cô cũng không tìm anh.
Khoảng cách của hai người càng xa xôi.
Phùng Đức Cường cho dù rộng lượng như thế nào nhưng cũng có sĩ diện của đàn ông.
Dĩ nhiên anh không chấp nhận rằng Tử Đằng lại đi ngoại tình sau lưng mình.
Cộng với những tin nhắn của kẻ lạ mặt ấy thì khó lòng làm người ta không nghi ngờ.
Lần này không phải như lần trước, Phùng Đức Cường biết rằng anh nên từ từ tìm hiểu mọi chuyện xem thực hư như thế nào nhưng những tin tức mà anh nhờ Ngọc Lâm điều tra đều nhất tê chỉ chứng rằng vợ mình có ý đồ ngoại tình.
Anh chới với.
Anh đau khổ.
Phùng Đức Cường vừa lái xe vừa định bụng không biết khi gặp Tử Đằng anh sẽ nói những gì? Từ lúc xảy ra chuyện đến nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau, kế cả là là liên lạc qua điện thoại cũng không.
Có những lúc anh phân vân muốn cầm điện thoại lên gọi hoặc nhắn tin với Tử Đằng cho đỡ nhớ.
Nhưng sau đó không biết suy nghĩ thế nào lại thôi.
Khi chiếc xe của Phùng Đức Cường gân tới nhà họa Hoa thì bỗng dưng điện thoại reo.
Anh nhìn qua thì thấy là số điện thoại của Tuyết Mai.
“Alô, là tôi đây.
Có chuyện gì?”
Phùng Đức Cường thấy tên người gọi thì cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên dù sao cũng coi như người một nhà nên đành phải miễn cưỡng bắt máy.
“Anh rể, hiện tại anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói”
Giọng của Tuyết Mai có vẻ gấp gáp khẩn trương.
Phùng Đức Cường suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý: “Thôi được, cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó ngay”
Chiếc xe sang trọng ấy bất ngờ đổi hướng đi về phía ngược lại.
Nơi mà Tuyết Mai nói là một quán cà phê sang trọng nằm trên con đường này.
Mưa vẫn cứ mãi rơi khiến lòng người cũng lạnh dần đi.
Có lẽ sau tất cả những chuyện đã xảy ra, thì lòng tin giữa người với người thật sự là cái gì đó rất mong manh.
Khi Phùng Đức Cường tới chỗ hẹn thì Tuyết Mai đã ở đấy rồi..