Đọc truyện Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc – Chương 66: Màn Đêm Âm U
Phùng Đức Cường sau khi về đến Phùng gia thì quăng mình trên ghế sô pha với một tâm trạng vô cùng nặng nề.
Vốn dĩ anh không tin những gì mà tên phá rối ấy nhắn tin nhưng sau khi chứng kiến tận mặt làm anh không khỏi cảm thấy nghi ngờ và thất vọng với Tử Đằng.
Bây giờ Tử Đằng đã về nhà họ Hoa và cô cũng nói rõ sẽ không đến Phùng gia nữa.
Càng nghĩ Phùng Đức Cường càng thấy đau đầu.
Chưa kể sau ngày hôm nay, chuyện này sẽ có mặt ở khắp các báo chí và phương tiện thông tin truyền thông.
Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt của Phùng Đức Cường lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Anh ngồi bật dậy với một ý nghĩ lóe lên.
Bàn tay chạm vào túi quân lấy điện thoại ra, anh bấm số gọi cho trợ lý: “Alo, Ngọc Lâm, bảo họ dừng ngay chuyện phát tán những thông tin mà họ thu thập trong ngày hôm nay.
Phía bên kia, Ngọc Lâm nói với giọng gấp gáp: “Lão đại, không kịp nữa rồi.
Những tấm hình và video đó bây giờ đã tràn ngập trên các báo và mạng xã hội”
Tuy nhiên, Phùng Đức Cường vẫn cứng rắn: “Không sao cả, ra lệnh bảo họ gỡ ngay lập tức.
Phùng Đức Cường tôi sẽ dùng một số tiền để mua lại những tin tức đó.
Chuyện này không được đi quá xa.”
“Vâng, thưa lão đại”
Ngọc Lâm gật đầu.
Sau khi cúp máy, Phùng Đức Cường lại vùi đầu vào ghế sô pha.
Tâm trạng anh càng rối bời hơn và nặng nề hơn.
Tại Hoa gia, Tử Đằng cũng đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Tuy nhiên cô vẫn là lâm vào hoàn cảnh đó không khác gì với trước kia.
Đang năm trong phòng chán nản, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Cô nhìn màn hình thì ra là số của Minh Hải.
Cô do dự nhưng vẫn bấm nút nghe.
“Anh xin lỗi Tử Đằng, anh không ngờ lại để chuyện này xảy ra như vậy”
Giọng của Minh Hải xem chừng rất khẩn trương.
Tử Đằng thở dài nói: “Em biết anh không có ý làm như vậy.
Nhưng thực sự là ai đã cố ý hại em đến hai lần như vậy? Em vốn không thù không oán với ai, tại sao hết lần này đến lần khác lại là em gặp phải những chuyện đó”
“Em nói sao? Hai lân ư?”
Minh Hải đột nhiên nhớ đến chuyện cũ.
Tử Đằng hít một hơi, sau đó nói: “Lúc anh phát hiện ra em năm ở khách sạn với Phùng Đức Cường, thực ra em không có làm gì hết.
Chuyện đó không biết bị ai cố tình sắp đặt”
Nghe những lời của Tử Đằng nói, Minh Hải lúc này mới lờ mờ hiểu ra.
Ngày đó khi xảy ra chuyện cô đã hết lời thanh minh với anh, tuy nhiên anh của ngày đó chỉ biết khăng khăng làm theo những gì mình thấy nên đã làm tổn thương cô.
Ngày hôm nay khi rơi vào hoàn cảnh khó xử chẳng thể biện bạch, anh mới thấu hiểu nỗi oan ức của Tử Đằng.
“Anh xin lỗi! Có lẽ quá khứ là anh sai mất rồi nên mới để mất em”
Minh Hải khó khăn lắm mới thốt ra được những lời ấy.
Tuy nhiên Tử Đằng lại nói: “Không sao, chuyện quá khứ đã không sao rồi.
Nhưng hiện tại như anh biết đấy hai chúng ta không có làm gì hết nhưng không thế nào chứng minh được với người khác.
Em không biết phải làm thế nào nữa.
Phùng Đức Cường, anh ấy không tin em”
Bên phía bên Minh Hải lại rơi vào khoảng không im lặng, anh biết rằng chuyện như vậy sẽ không dễ gì giải quyết được bởi bằng chứng rất rõ ràng và những tấm hình và đoạn video ấy đúng là thật, không hề có cắt ghép hay dàn dựng thì làm sao chứng minh được với thiên hạ đây? Còn nói hai người vào khách sạn nhưng không làm gì thì tuyệt nhiên không có ai tin.
“Tử Đằng, mặc dù chuyện này còn nhiều khúc mắt nhưng xin em hãy tin anh.
Anh sẽ làm cách để chứng minh sự trong sạch của em”
Nói rồi Minh Hải cúp máy trong sự nặng nề khó tả.
Còn về phần Tử Đằng, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô định lại thả mình xuống chiếc giường mà ngủ li bì để quên nỗi sầu thì đột nhiên có người gõ cửa.
“Ai đó?”
Tử Đằng nhẹ nhàng hỏi.
“Là mẹ đây.Mẹ vào được không con?”
Tiếng của Bạch Lệ Thu.
Tử Đằng ngồi dậy mở cửa cho mẹ của cô.
Khi vừa thấy mặt đứa con gái của mình hốc hác như vậy bà liền ôm cô vào lòng.
“Con gái của mẹ sao hết lần này đến lần khác lại gặp chuyện như thể này”
Bà an ủi vỗ về cô.
Tử Đằng lúc này mới nhận ra: “Nãy giờ mẹ đã nghe con nói chuyện với anh Hải sao?”
“Đúng vậy, mẹ đã nghe hết rồi.Nhưng mẹ chẳng biết phải làm gì để giúp con cả”
Bạch Lệ Thu vừa nói vừa khóc.
Tử Đằng cũng không biết phải làm gì nên chỉ có thể khóc trong vòng tay mẹ cô.
Một đêm dài lặng lẽ trôi.
Tử Đằng vì khó ngủ nên đã thay bộ váy ngủ màu vàng nhạt.
Cô đến trước sân nhà ngồi lên chiếc xích đu.
Hiện giờ Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu đã đi ngủ.
Sau khi Bạch Lệ Thu tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của cô với Minh Hải thì bà đã có vẻ thông cảm cho cô hơn.
Sau đó Bạch Lệ Thu còn dẫn Tử Đằng đến trước mặt Hoa Quân Tử để phân trần.
Mặc dù tức giận nhưng ông cũng không muốn phải làm khó con mình để làm gì, nên cuối cùng ông cũng đã nguôi giận.
Tuy nhiên trong thái độ của anh là không thể dễ dàng cho qua chuyện này.
Giữa đêm tối âm u, Tử Đằng nhìn mà trời đêm mà trong lòng càng u ám hơn.
Có lác đác những người giúp việc len lén nhìn sau đó còn xì xầm to nhỏ.
Chuyện này dù sao cũng là ảnh hưởng đến danh dự của bản thân cô và cả tập đoàn Hoa thị nữa.
Một lần nữa Tử Đằng lại rơi vào ngõ cụt không lối thoát.
Cô bây giờ đây cũng không buồn truy cứu là ai đã hại mình nữa.
Cái cảm giác tuyệt vọng thấu xương tủy đó, rốt cuộc cũng đã nếm trải không chỉ một lần.
Màn đêm này tối đen như chính tâm trạng của cô vậy.
Lần trước sau khi bị Minh Hải lần này đến lần khác không tin tưởng cô thì Phùng Đức Cường lại xuất hiện và cứu vớt cô.
Còn bây giờ Phùng Đức Cường đã không tin cô nữa, ngược lại Minh Hải đã tỏ ra thấu hiểu cho cô hơn.
Chuyện này giống như một vòng tròn luẩn quẩn vậy.
Không biết đâu mới là điểm dừng chân.
Tử Đằng cứ thế chìm trong nỗi buồn đó mà ngủ thiếp đi trên chiếc xích đu.Trong nhà họa Hoa không ai để ý đến cô nằm ngủ ở ngoài sân vườn như vậy.
Đêm nay là lần đầu tiên cô ở một mình và cảm thấy cô đơn đến vậy.
Qua ngày hôm sau, Phùng Đức Cường cho người điều tra những tấm ảnh và video ấy kỹ càng.
Dù sao anh cũng không phải là một người mù quảng chỉ tin theo mắt mình nhìn thấy.
Tuy nhiên kết quả phân tích từ bộ phận kỹ thuật cho biết những tấm hình đó là chụp tự nhiên, không hề cắt ghét hay chỉnh sửa.
Cả video cũng thế.
“Thưa lão đại, chuyện này chỉ có một khả năng là phu nhân của anh thực sự có đi ngoại tình”
Ngọc Lâm vừa dứt lời một quyển hồ sơ bay thẳng vào đầu anh làm anh giật cả mình.
“Lão đại, em xin lỗi, em xin lỗi”
Ngọc Lâm hoảng hồn xin lỗi rối rít.
Phùng Đức Cường phát hiện mình cũng quá nóng nảy nên lựa lời nói: “Không phải lỗi của cậu.
Chỉ là tôi không muốn chấp nhận sự thật này thôi.
Mà chuyện tôi bảo cậu làm đến đâu rồi?”
Ngọc Lâm cúi đầu nói: “Em đã cho người gỡ các tin tức cũng như những bài chia sẻ những tấm hình và video ấy rồi.
Tạm thời chuyện này đã được chặn ngang nhưng vẫn có khá nhiều người đã kịp xem những thứ đó”
“Được rồi, không còn chuyện của cậu nữa.Mau ra ngoài đi”
Phùng Đức Cường đưa tay ôm đầu có vẻ rất khổ sở..