Hôn Nhân Mười Bảy

Chương hap 40: Thành phố, nơi thuộc về tôi


Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 40: Thành phố, nơi thuộc về tôi

Chap 40: Thành phố, nơi thuộc về tôi
Chan Chan tựa người vào ghế, từ Hà Nội vào Thành Phố có bốn lăm phút mà cũng tranh thủ ngủ, tên cool boy ham ăm ham ngủ chết tiệt. Gia đình Chí Hùng đã đi lúc tối hôm qua nên giờ chỉ có hai chúng tôi, thôi, cậu ta ngủ rồi, tôi ngủ luôn.
Nhắm mắt có tí xíu mà đã đến nơi, nhanh thật. Xuống máy bay, check in xong hết thì tôi bước ra khỏi cái nơi ồn ào đó, hít một hơi thật sâu cái không khí đầy khói bụi của Sài Gòn – thành phố không ngủ này.
Chan Chan nắm lấy tay tôi, tôi nhìn cậu ta, cậu ta không hề nhìn tôi, mắt nhìn chăm chăm ra phía trước. Tôi bật cười, có thể đây là cảm giác hạnh phúc.
“Chúng ta sẽ làm lại từ đầu em nhé?” Chan Chan hỏi tôi, tôi mỉm cười gật đầu.
“Ừm!” Chan Chan cũng cười, cả hai chúng tôi nhìn nhau. Sau bao khó khăn thì tình yêu cũng đã chiến thắng tất cả.

***
Tôi ngồi trên taxi mà lòng hơi thấp thỏm, không biết sẽ nói sao với gia đình Chan Chan đây. Hình như cậu ta biết tôi đang rất lo lắng hay sao mà nhẹ đan tay vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhìn cậu ta, Chan Chan khẽ gật đầu, tôi cố mỉm cười.
Đứng trước cái cổng nhà to oành màu đen thân thuộc mà hai chân tôi muốn nhũn ra, chả biết phía sau cánh cửa đó có ai nữa, chắc họ giận tôi lắm.
Chan Chan nhẹ mở cửa, nắm tay tôi đi vào, mỗi đứa kéo một cái vali theo sau. Căn nhà im ắng lạ thường, hình như nó không còn sức sống nữa. Tôi cúi đầu chào đền thần một cái rồi đi vào. Cởi giày ra, nhẹ đặt qua một bên, tôi cùng Chan Chan bước lên lầu, mọi người thấy tôi đều ngạc nhiên nhưng Chan Chan ra hiệu im lặng, dắt tôi đi thẳng đến phòng cha mẹ.
Nhẹ đẩy cửa vào, tôi thấy bà đang đứng ở bên cửa sổ, không còn cái dáng vẻ trước đây nữa, bà gầy đi rất nhiều, tại tôi sao? Nếu vậy tôi thật sự có lỗi quá nhiều.
“Mẹ!” Chan Chan khẽ gọi, bà không quay lại, Chan Chan kéo tay tôi vào.
“Mẹ!” Tôi nhẹ lên tiếng, tôi thấy đôi vai bà run lên một cái, bà chậm rãi quay lại nhìn tôi, tôi mỉm cười nhìn bà, bà cũng cười trong nước mắt. Nhanh chóng tôi chạy đến ôm bà, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi.
“Cái con bé hư đốn này, tại sao lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Mẹ sẽ phạt con, xem con còn dám đi nữa hay là không?” Bà vừa nói vừa đánh nhẹ vào mông tôi, tôi xiết chặt vòng tay ôm bà. Từ lúc làm dáu nhà này, tôi không hề nghĩ bà thương tôi nhiều đến vậy.
“Dạ được, mẹ phạt con sao cũng được!” Tôi khẽ nói.
“Được, mẹ phạt con từ giờ không được bỏ nhà đi nữa, biết chưa?” Bà nghiêm giọng, tôi gật đầu mỉm cười, mọi người đứng ở ngoài cũng cười theo. Đây mới là hạnh phúc thật sự mà tôi cần.

***
Tôi đang ngồi đối mặt với cha mình, mặt ông nghiêm túc nhìn tôi, nghĩ bụng có khi nào ông chơi giống phim kiếm hiệp không. Chẳng hạn đánh đánh rồi chưởng các kiểu ấy. Tôi lo lắng trong lòng. Hai người chúng tôi ngồi đối diện “ngắm nhan sắc” nhau hơn nửa tiếng rồi mà ông vãn không mở lấy một lời.
“Bốp” chết mày chưa con muỗi. Tôi phủi phủi bàn tay rồi nhìn cha, nhanh chóng tôi lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.
“Con biết lỗi con chưa?” Ông bỗng mở miệng khiến tôi giật mình.
“Dạ rồi ạ!” Tôi gật gật đầu, ông gật đầu hài lòng.
“Lỗi gì?” Ông lại hỏi, tay tôi vò vò gấu áo. Cắn cắn môi dưới đấu tranh tư tưởng.
“Dạ…lỗi gì ạ?” Thật tình tôi thấy tôi có phạm lỗi gì nghiêm trọng đâu, chỉ sơ sơ là bỏ nhà đi, mà đáu phải vô duyên vô cớ tôi bỏ đi. Cái gì cũng có nguyên do của nó, cái nguyên do của nó là nằm ở tên cool boy đáng ghét ấy.

“Thôi, vào nhà đi!” Cha thở dài rôi đứng lên đi vào, thế là xong. Hết phim lãng xẹt vậy sao, ngồi nãy giờ là vậy thôi đó hả? Tôi đứng lên phủi mông đi vô nhà, lên phòng lăn đùng ra giường.
“Ting” gì thế? Tin nhắn à? Tôi với tay vơ lấy cái điện thoại đầu giường, mở hộp thư lên. Thì ra tên điên khùng ương ương dở dở Chan Chan.
“Em ngủ chưa?” Nội dung tin nhắn ngắn gọn ba chữ xúc tích. Tôi bĩu môi suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời.
“Rồi!” Nhanh chóng tôi nhận được thư hồi âm, hình như cậu ta cầm sẵn điện thoại trên tay hay sao ý.
“Vậy ngủ đi. Thứ hai tuần sau đi học lại nhé! Em là thánh!” Tên này viết gì vậy trời, khùng rồi, tôi mỉm cười, chưa bao giờ cậu ta chúc tôi ngủ ngon cả. Hôm nay cũng vậy, không chúc là không chúc mà. Ôm điện thoại vào ngực, tôi chìm vào mộng đẹp. Sài Gòn, nơi thuộc về tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.