Hôn Nhân Mười Bảy

Chương hap 3: Đại thọ lần thứ 17


Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 3: Đại thọ lần thứ 17

Chap 3: Đại thọ lần thứ 17
Hôm nay, là một ngày ghi dấu ấn lịch sử. Ngày mà mười tám năm trước Min Min tôi chào đời. Nhưng nếu là ở nhà thì ai cũng nhớ ngày này nhưng hiện tại tôi đang ở chồng. Nghĩ đến đây thôi là tâm trạng xuống dốc nặng nề.
Tổi thở dài bước ra thực hiện cái nghi thức “chào cờ”. Nguyên đêm qua tôi có ngủ được xíu nào đâu, giờ thì mệt mỏi vô cùng. Tên Chan Chan cũng chả khá hơn là bao, có khi mặt mày còn phờ phạc hơn tôi nữa.
“Chúng con xin chào cha mẹ!” Cả nhà đồng thanh thực hiện “khẩu hiệu” buổi sáng.
“Chào các con!” Cha mẹ đáp. Thế là xong buổi sáng, chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn. Bữa sáng diễn ra trong im lặng, không ai nói với ai tiếng nào.
Chan Chan đạp xe chở tôi đến trường, chu quy bữa nay tên này cũng không thèm mở miệng nói chuyện. Đúng ra phải nói gì đó để tôi còn khoe nay là sinh nhật mình. Mãi lo suy nghĩ, Chan Chan thắng xe lại, theo đà tôi lao về phía trước, mũi đập vào lưng cậu ta. Định quát lên thì tôi nhận ra đến trường rồi, mà cậu ta đậu ngay cổng trường mới chịu, lỡ ai thấy họ sẽ nói ra nói vào Chan Chan.
“Mình vào lớp trước đây!” Tôi xuống xe, buông một cậu nói rồi bỏ đi về lớp.
“Min Min, à thôi! Không có gì!” Cậu ta định nói gì đó nhưng lại nhớ ra gì đó nên lại mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền duyên cực.

Không nghĩ thôi, nghĩ là buồn bỏ. Sinh nhật Chan Chan thì cả trường biết. Sinh nhật tôi thì không móng nào biết. Đúng là nhan sắc ở mức trung bình khá thiệt thòi đủ thứ.
“Sao buồn vậy bồ?” Con Thúy Nga cong cái môi chề vễu của nó lên hỏi tôi.
“Tại buồn nên buồn!” Tôi trả lời.
“Tặng bồ, sinh nhật vui vẻ!” Nó chìa trước mặt tôi một cái móc khóa rất đẹp, tôi nhìn nó mà cảm động rưng rưng nước mắt. Đây là lần đầu tiên con Thúy Nga tặng quà tôi đúng ngày như vậy. Mấy năm trước toàn là lố cả tuần mới tặng. “Chan Chan không tặng quà cho bồ à?”
“Tên cool boy đó thì làm gì biết mà tặng” Tôi trả lời ỉu xìu.
***
Đến chiều ta học, tôi đợi tên cool boy đó cả buổi ở cổng trường. Chết dầm ở đâu sao.

“Min Min, đằng ấy đi xe buýt về trước nha, đằng này phải đi qua đây một chút!” Cậu ta thắng xe trước mặt, nói với tôi một lèo rồi đạp mất hút. Cái thứ gì ác nhơn, giờ này thì xe đâu mà đón, đi bộ vậy.
Tôi lết về nhà trong sự buồn thỉu buồn thiu. Nhà có người mà sao tắt đèn tối thui vậy. Tôi cởi giày ra, thay dép đi trong nhà. Đi vào trong nhà, sao nay đường đến công tắt điện xa vậy nhỉ. Nhà rộng hơn bình thường nữa.
“Oa oa oa” Tôi giật thót tim sau tiếng khóc của con nít. Với tay bật đèn, tôi trố mắt nhìn.
“Chúc mừng sinh nhật!” Chị Hòa Trâm, chị Hồng Anh, anh Dũng Văn cùng mẹ chồng chúc mừng tôi. Ôi giời, xúc động qúa đi mất. Họ nhớ sinh nhật tôi.
“Cảm ơn mọi người!” Tôi xúc động đến bật khóc. Chị Hòa Trâm lại vuốt tóc tôi.
“Mẹ không biết hôm nay sinh nhật con, nhờ Chan Chan nói mẹ mới biết nên cả nhà đã âm thầm tổ chức!” Mẹ chồng tôi nói.
“Định làm bất ngờ hơn nhưng tự dưng đứa nhỏ nó khóc!” Anh Dũng Văn nói.
“Ủa, sao về nhanh vậy!” Tên Chan Chan ở ngoài đi vào, tay cầm cái bánh kem. Miệng mỉm cười. Cậu ta đặt cái bánh xuống, tôi ôm cậu ta. Lúc đầu cậu ta đứng hình nhưng sau đó vui vẻ đáp trả cái ôm của tôi bằng một cái ôm chặc hơn.
“Cảm ơn cool boy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.