Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 2: Đi nhận con nuôi
Chap 2: Đi nhận con nuôi
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, nắng vàng. Đấy là một buổi sáng sớm trời đẹp đến nổi không có từ ngữ nào để tả được. Tôi đứng nhịp “dò” ngay trước cổng, không phải đứng đây khiêu chiến với bà dì Mập mà là đứng đây đợi chị Hòa Trâm lấy xe chở tôi, mẹ chồng và chị Hồng Anh đi nhận con nuôi.
Tên Chan Chan rất háo hức muốn đi theo nhưng bị mẹ chồng cự tuyệt, bắt ở nhà trang trí phòng cho hai cháu. Cậu ta làm mặt giận dõi cả buổi, đến khi ba chồng chuẩn bị xuống một chiêu tiễn cậu ta lên lầu thì lúc ấy cậu ta mới vui vẻ đi lên trang trí.
Ngồi trên xe, chị Hồng Anh vô cùng háo hức, mẹ chồng tôi cũng vậy. Nói chung là hai người bọn họ cười nói không ngớt. Chỉ riêng tôi với chị Hòa Trâm là im ru bù rù nãy giờ.
Chạy đâu đến tận Hóc Môn, ngồi cả buổi, ê mông khỏi tả. Chiếc xe đỗ xịch ở một trại trẻ mồ côi. Ngay khi vừa bước xuống xe thì đã có ngay một cô già già bước ra đón chúng tôi. Mẹ với chị Hồng Anh đi làm thủ tục nhận nuôi. Còn tôi với chị Hòa Trâm thì đi chơi với mấy đứa trẻ. Bọn chúng đáng yêu hết sức, có tên Chan Chan ở đây chắc cậu ta mê tít mắt rồi.
Xong xuôi, hơn cả buổi trời. Tôi thấy mẹ và chị Hồng Anh đi ra, mỗi người bế một đứa trẻ. Tôi chạy lại nhìn mặt. Quao, đáng yêu quá trời. Nhìn hai cái gò má nó kìa, chỉ muốn phập một phát mà thôi.
Vừa về đến nhà, tên Chan Chan ba chân bốn cẳng cấm đầu lao ra. Tộc độ thật kinh hoàng, lao thẳng về mục tiêu nhưng trật lất.
“Đằng ấy không ẫm em bé à?” Chan Chan hỏi tôi.
“Không, em bé là mẹ và chị Hồng Anh ẫm!” Tôi chỉ chỉ về hướng chị Hồng Anh. Tên Chan Chan nhìn nhìn tôi rồi chạy về hướng chị Hồng Anh.
“Chị dâu, cho em ẫm cháu với! Ôi xinh qúa đi mất!” Chan Chan lấy tay vuốt nhẹ hai cái má phúng phíu của đứa nhỏ.”Nó gọi em bằng gì nhỉ? Cậu hay dượng?”
“Là chú!” Ba chồng tôi lên tiếng. Ông ấy cứ như ma vậy, ẩn hiện lúc nào chẳng hay. Chan Chan cười xòa.
“Bốn người phụ nữ quyền lực về rồi sao?” Anh Dũng Văn đi ra chọc ghẹo, anh ấy thì lúc nào cũng vậy. Chị Hồng Anh bế đứa nhỏ còn lại cho anh Dũng Văn. Biểu hiện của anh cũng chẳng khác là mấy với Chan Chan, anh em chung dòng máu có khác.
Vào căn phòng mà ba người đàn ông vất vả trang trí, nói thật là mắt thẩm mĩ của ba chồng tôi tệ thật, tên Chan Chan nữa, trang trí không ra thể thống gì cả. Bố cục thì lộn xộn, dây leo gì mà chằng chịt. Màu sắc ảm đạm kinh khủng, có cho tôi cũng không nằm phòng này đâu. Thế cơ hồ tên Chan Chan tự hào gớm lắm. Cứ như là mới phát hiện ra Châu Mĩ không bằng.
Cả nhà chúng tôi ngồi tại đó, sành soạn mớ đồ trẻ con. Tên Chan Chan còn lấy ướm cả vào người. Trông ngố tàu lắm.
“Nếu đứa bé còn thì giờ đằng ấy cũng sắp sinh rồi!” Chan Chan vừa nghịch phấn thơm của em bé vừa nói. Hình như phát hiện mình nói cái gì đó sai sai nên vội nhìn tôi. Cả nhà cũng im lặng theo. “Đằng này xin lỗi, tại đằng này lỡ miệng nói!” Cậu ấy nói. Tôi cười.
“Thôi thôi, bỏ qua chuyện đó đi! Để chị đi làm bánh flan cho cả nhà ăn! Min Min, đi làm bánh với chị không?” Tôi mỉm cười gật đầu đứng lên đi theo. Cả hai chị em loay hoay dưới bếp,công nhận tôi rất khâm phục chị Hồng Anh, chị ấy thật khéo tay. “Chan Chan em ấy thích nhất là bánh flan sô cô la, nếu biết em tự tay làm chắc em ấy vui lắm!” Tôi cũng hi vọng là Chan Chan sẽ thích. Không hiểu sao, đối với tôi, cảm xúc của cậu ấy thật sự quan trọng với mình. Làm làm cả buổi cuối cùng cũng xong. Tôi vừa bê ra bàn thì Chan Chan xuống, cậu ấy xề ngay vào bàn.
“Oa! Là bánh flan sô cô la, chị thật hiểu ý em! Chắc ngon lắm!” Chan Chan cười tít cả mắt.
“Không phải chị làm, Min Min làm đấy!” Chị Hồng Anh trả lời.
“Thật không, là đằng ấy làm sao? Vậy đằng này phải thử mới được!” Tôi gật đầu, mắt trông chờ. Cậu ấy múc một muỗng ăn thử.
“Sao, ngon không?” Ngon không mà mặt Chan Chan nhăn dữ.
“Ngon lắm!” Cậu ấy trả lời.
“Thật không?” Tôi nghi ngờ, tay lấy cái muỗng sắn ăn thử. “Nó còn sống này, ngon gì chứ!” Tôi nói.
“Chỉ là chút xíu mà, đối với đằng này, cái gì đằng ấy làm cũng ngon hết!” Nghe câu này mà lòng tôi vui khó tả. Tôi mỉm cười, cậu ấy nắm lấy bàn tay tôi.
“Hừm, hừm, Chan Chan nhà ta nay biết nịnh vợ nữa ta.” Anh Dũng Văn đi trước, chị Hòa Trâm đi phía sau cười cười. Tôi và Chan Chan đồng loạt rút tay lại. Anh Dũng Văn đi đến kế chị Hồng Anh, múc một muỗng bánh flan cho vào miệng rồi nói “Đối với anh, em làm món gì cũng ngon hết!” Cả nhà cười lên, đây có lẽ là lần vui vẻ nhất trong lịch sử gia đình chồng tôi.
Hậu quả của cái màn lãng mạn giữa tôi và Chan Chan là buổi tối cả hai đứa bị anh Tào Tháo ghé thăm. Đấy, rút ra bài học lần này là lãng mạn chỉ có chết sớm thôi.