Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 22: Theo dõi
Chap 22: Theo dõi
“Thúy Nga, chủ nhật này…ok không?” Tôi nói chuyện với con Thúy Nga về vụ theo dõi Chan Chan và tình nhân bí mật. Tôi thấy nó do dự giữ lắm, hình như không muốn giúp.
“Nhưng bồ chắc là bồ muốn theo dõi không? Mình sợ bồ lại sốc như hôm bữa thì mệt!” Con Thúy Nga một phần lo lắng cho tôi, tôi biết chứ, sốc là hiện tượng không thể tránh khỏi khi phát hiện chồng mình ngoại tình. À, chồng sắp cưới mới đúng.
“Không sao, mình muốn biết xem tình hình giữa mình và Chan Chan có thể cứu vãn nữa không để có gì dừng lại mọi chuyện trước khi quá trễ! Mình không muốn kết hôn với một người mà người đó không yêu mình!” Tôi nói, con Thúy Nga thở dài.
“Thôi được, mai mấy giờ?”
“Tám giờ sáng!”
***
Bảy giờ tôi đã ra khỏi cửa với lí do phải qua nhà Thúy Nga để cùng nhau ôn tập, nghe tôi ham học thì cha mẹ chồng vui lắm đồng ý cho tôi đi ngay. Ra khỏi cổng tôi leo lên chiếc taxi đang đợi sẵn, con Thúy Nga như ninja, nó đưa cặp mắt kính. Tôi ngồi đợi khoảng hai mươi phút thì Chan Chan đi ra, cậu ta không đi xe đạp mà là đi taxi, may thay cậu ta không để ý đến chiếc taxi này.
“Chú ơi, bám theo chiếc taxi đó!” Cậu ta đi đến một khu dân cư rất lạ, tôi dáo mắt nhìn, không lẽ đây là nơi mà tình nhân bí mật của Chan Chan sinh sống? Đoán không sai, cậu ta có hẹn với Hà Diễm, nhỏ bước ra với bộ váy hồng, lại là váy. Tôi-ghét-váy.
Chạy được một đoạn thì chúng tôi mất dấu do bị chặn đèn đỏ. Haiz, con Thúy Nga thở dài chán nản. Tôi moi điện thoại ra, điện thoại Chan Chan và tôi có thiết bị định vị, tôi đã lén cài đặt chế độ đó vào lúc sạc pin điện thoại dùm Chan Chan để phòng hờ trường hợp này. Min Min tôi quả là người nhìn xa trông rộng.
Đầu tiên là hai người họ đi ăn, rồi đi shopping, sau đó là đến Đầm Sen. Tôi chán ghét mấy trò đu quay đứng này nọ thế mà tôi phải ngồi trong đó hai vòng để chụp ảnh của cặp tình nhân kia. Quả là đôi gian phu dâm phụ này thật sự không biết trời cao đất dày là gì mà.
Đến chiều thì ăn chiều rồi xem phim. Phim gì dở tệ thế mà tôi phải tốn tiền vào xem hai người đó diễn trò tình ái. Bộ phim mới ra rạp đấy, tôi quyết rồi, thứ hai sẽ không đi xem cái gì với Chan Chan cả, uổng tiền. Nhỏ Hà Diễm rất tỉnh và đẹp gái khi hồn nhiên dựa vào vai Chan Chan, tức lắm nhưng tôi phải kềm chế, làm ầm lên lúc này không phải là chuyện tốt. Phải trả thù bằng những đòn hiểm độc, phải khiến cho họ sống không bằng chết, tỉnh không bằng xỉu luôn. Người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ khiến chồng mình mất mặt trước mọi người.
Sau khi tình tình ái ái xong thì hai người bọn họ mới chịu về. Ừ, về lẹ đi, tôi mệt rồi. Nhưng tôi không ngờ Chan Chan lại có thể hôn nhỏ đó một cách đấm đuối như vậy, nụ hôn luyến tiếc của những cặp tình nhân. Cả ngày không sao nhưng lúc này tim tôi lại nhức nhối, tôi muốn tiến đến vả vào mặt cho Chan Chan nổ đom đóm luôn nhưng vì kế hoạch lên sẵn, tôi không thể.
“Cho xe chạy đi chú!” Con Thúy Nga lên tiếng, chiếc xe quay đầu chạy về phía đường lớn. “Mình biết bồ sẽ không ổn đâu!” Nó vỗ nhẹ vai tôi, thật, tôi không ổn đâu.
Lúc trên đường về tôi ghé vào tiệm chụp hình gần nhà để rửa mấy bức hình chụp được, tôi quá mệt mỏi nên không thể ngồi đợi lấy liền nên hẹn sẽ lấy vào ngày mai. Đi về nhà trong tình trạng thất thần, trước mắt tôi hình như là màu đen. Màu đen của sự hi vọng, hi vọng có chút ánh sáng để tôi có niềm tin mà bước tiếp.
Tắm rửa xong xuôi thì tôi nằm dài ra giường, mệt mỏi quá rồi, đầu tôi nhức lên khi những hình ảnh lúc chiều chợt ùa về. Tôi mong sao đây chỉ là một cơn ác mộng, tôi mong sao khi tỉnh dậy Chan Chan sẽ lại ở bên cạnh tôi.
“Em nghĩ gì vậy?” Chan Chan vào phòng tôi lúc nào thế? Cậu ta một tay chống đầu nhìn tôi. “Em nghĩ gì mà anh vào phòng chẳng hay vậy?”
“Có…có nghĩ gì đâu!” Tôi gượng cười trả lời, tôi không hiểu sao Chan Chan lại có thể diễn đạt hai vai thế, có bao giờ cậu ta nghĩ đến những cảm xúc của những cô gái xung quanh cậu ta chưa? Cậu ta có còn là con người không vậy, sao không có một chút liêm sĩ.
Chan Chan nắm lấy tay tôi, cậu ta khẽ khàng cuối xuống hôn tôi, nụ hôn cháy bỏng đốt lên ngọn lửa khao khát trong tôi. Lúc này đây tôi muốn chiếm hữu cậu ta mãi mãi, suốt cuộc đời này tôi muốn cậu ta là của tôi. Khi toàn bộ hệ thần kinh tôi tê liệt thì thần kinh trí nhớ hoạt động, những hình ảnh lúc chiều lại hiện lên trong tôi.
Tôi dùng toàn bộ sức lực và ý thức còn lại để đẩy cậu ta ra, Chan Chan có lẽ hơi bất ngờ về hành động này của tôi, cậu ta bị tôi đẩy ngửa sang một bên, mắt mở to nhìn tôi.
Tôi thì chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo nôn mửa, không phải bao tử có vấn đề hay là ăn không tiêu mà là tôi cảm thấy ghê tởm. Cậu ta vừa hôn Hà Diễm lúc chiều, giờ đây xém chút nữa tôi và cậu ta lại quan hệ.
“Anh xin lỗi, anh đã làm em sợ!” Chan Chan kéo tôi đứng lên, nước mắt tôi chảy ra, không phải tôi sợ mà tôi ghê tởm cậu đấy Chan Chan.
“Anh đừng chạm vào em khi bên ngoài đã có người sẵn sàng thỏa mãn anh!” Tôi đẩy Chan Chan ra, mới đi được vài bước thì đầu óc tôi quay cuồng, bóng đêm kéo lại và sau đó, hình như sau đó tôi không nhớ gì nữa.