Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 21: Đừng lôi anh vào
Chap 21: Đừng lôi anh vào rắc rối
Khuya lắm rồi, thời gian cứ như ngưng động, tôi không ngủ được vì trong lòng cứ nao nao. Trằn trọc mãi tôi quyết định lên sân thượng. Chan Chan cung ở trên đó, không phải ngắm sao ngắm trăng mà lạ cậu ta đang nói chuyện điện thoại. Tôi nép sát người vào vách tường gần đó, vểnh tai mà nghe ngóng tình hình.
“Ừm, ngày mai không được! Chủ nhật đi ha!” Chủ nhật? Chủ nhật làm gì chứ? Bỗng tôi vô tình đánh rơi cái chai, Chan Chan liền cúp máy, tôi thì loay hoay dựng mấy cái chai lên, hình như biết là tôi nên cậu ta giả vờ ngắm trời. Tôi cũng giả điên đi lại. Như mọi lần, tôi vòng tay ôm eo cậu ta, mặt áp vào lưng, hương sữa tắm Romano bủa vây lấy tôi, hình như tôi đã nghiện mùi hương này.
Cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, không phải siết chặt mà là gỡ ra, cậu ta quay người đối mặt với tôi. Hơi bất ngờ trước hành động này nhưng vẫn cố bình tĩnh mỉm cười nhìn cậu ta. Chan Chan nhẹ vuốt tóc tôi.
“Ngủ đi, khuya rồi!” Chan Chan bước qua người tôi, tôi thì chết lặng ở đó. Chan Chan đã thực sự thay đổi, cậu ta ở bên tôi nhưng tâm trí không còn nghĩ về tôi như trước, cái laptop lúc chiều hình như là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã phản bội tôi. Tôi mỉm cười, chị Hồng Anh nói đàn ông chỉ bị cảm nắng nhất thời thôi, miễn có về nhà vào mỗi tối là được rồi. Đúng, Chan Chan chỉ bị cảm nắng thôi.
***
Hôm sau, Chan Chan đưa tôi đi học như bình thường nhưng tôi biết đây là một sự ép buộc, cậu ta không còn hỏi tôi thích đi đường nào, muốn mua gì không. Tất cả không còn nữa. Tôi lặng lẽ ngồi sau, nhìn tấm lưng vững chãi ấy. Lưng cậu ta từng là một nơi mà tôi muốn ôm hay không thì tùy, thế mà giờ đây…tôi không thể.
Đến cổng trường, cậu ta bỏ tôi xuống rồi đi gửi xe luôn, không còn những nụ hôn tạm biệt như lúc trước nữa. Những nụ hôn, những cái nắm tay tôi từng cho là phiền phức thì giờ đây tôi muốn cũng không được. Ôm cặp lặng lẽ bước vào lớp, bỏ lại sau lưng những lời xì xầm, bàm tán của thiên hạ.
Chỉ vậy thôi mà trường lại rộ lên tin đồn tôi và Chan Chan rạn nứt. Và lí do rạn nứt là Chan Chan biết tôi không còn nguyên. À, tôi không còn nguyên là tại cậu ta chứ tại tôi chắt. Rồi cả trường lại lùm xùm lên vụ mang thai của tôi lúc trước và muốn biết cha đứa trẻ là ai.
Bọn chúng suy luận kinh gớm, chúng dựa vào cái hôm mà anh Quang thừa nhận là cha đứa bé rồi Chan Chan lao ra đánh anh Quang méo mồm, rồi tôi tát Chan Chan méo mặt. Cứ thế mà suy ra, suy tới suy lui hai người bọn chúng tình nghi nhất là Chan Chan và anh Quang. Ngon thì đến gặp tôi mà hỏi, đoán chi ệt.
***
Buổi chiều, Chan Chan chở tôi về, tôi lại im lặng như lúc sáng, hàng ngày chúng tôi có hàng tá việc để gây nhau thế mà hôm nay đến một chữ cũng không có để nói.
“Min Min, em nghe tin đồn ở trường rồi chứ!” Chan Chan bỗng lên tiếng.
“Vâng, em biết mình phải làm gì mà!” Tôi trả lời, mong rằng cậu ta sẽ nói em đừng lo, có anh ở đây.
“Em đừng để anh dính vào mớ rắc rối đó!” Tôi ngạc nhiên hết sức nhưng rồi cũng nhẹ cười, nụ cười của sự thất vọng. Chan Chan đã thay đổi thật rồi. Tôi nhẹ đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang rơi xuống.
“Chủ nhật tuần này có phim mới ra rạp, chúng ta đi coi nhé!” Tôi nắm lấy vạt áo Chan Chan nhẹ kéo.
“Chủ nhật hả? Anh bận rồi, anh qua nhà bạn học nhóm, chiều thứ hai nhé? Được không?” Tôi biết ngay mà, đúng là cậu ta có hẹn trước rồi, vậy là hôm qua tôi không nghe lầm.
“Được!” Lòng tôi bỗng dưng thấy đau nhói. Hình như giờ đây, trong Chan Chan, tôi không còn quan trọng với cậu ta nữa. Đã có một người con gái khác, có lẽ dịu dàng hơn tôi, đẹp hơn tôi ở bên cậu ta nhưng tôi chắc rằng sẽ không có người con gái thứ hai nào yêu cậu ta hơn tôi. “Anh có biết, anh quan trọng đối với em lắm không? Anh giống như là không khí, là ánh mặt trời của cuộc đời em. Con người không thế sống thiếu không khí và ánh mặt trời cũng như em không thể sống thiếu anh!” Tôi khẽ nói, Chan Chan không trả lời gì cả. Xe đậu lại trước nhà, tôi bước xuống xe đi vào, Chan Chan còn phải đi tập võ nên không thể vào cùng tôi. Lúc quay lưng đi thì Chan Chan kéo tay tôi lại.
“Em đừng xem anh là không khí của em, không có gì là vĩnh cữu đâu em. Hãy xem anh như một nhánh cây ngọn cỏ bên đường, vì anh không muốn nếu lỡ một ngày anh không còn đi bên em nữa thì em sẽ không thể sống nổi, cũng như…con người không thể sống thiếu không khí. Em nhé?”