Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 17: Tã hay kotex
Chap 17: Tã hay Kotex
“Là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em.
Một nụ hôn thật khẽ lên đôi mắt khi buồn.
Những điều em thầm giấu trong trái tim đã lâu thật lâu.
Dù ngày mai sao thì vẫn chỉ yêu người thôi.
Dẫu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài.
Cuối con đường nắng lên chờ anh đến.
Đến khi nào trên thế gian mặt trời ngừng sáng lới em đi về.
Ánh mắt này đôi tay này mãi thuộc về nhau.” Từ lúc thức dậy tôi cứ nghêu nga nghêu ngao cái bài hát này. Không hiểu sao tôi thấy bài này hát lúc này là hợp tình hợp lý nhất. Đứng xếp có hai bộ đồng phục của tôi và Chan Chan mà tôi hát bài hơn chục lần, có lẽ nó ngắn quá.
“Hát gì thế?” Chan Chan từ đâu ôm tôi từ phía sau, cậu ta tựa chiếc cằm của mình lên hõm vai tôi. Hôn nhẹ lên má tôi.
“Hát gì đâu!” Tôi lắc đầu trả lời và tiếp tục xếp đồ.
“Không, anh nghe rõ ràng là em hát, em hát gì nhỉ? À, là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em gì đó! Phải không?” Chan Chan hỏi tiếp, nghe rồi hỏi chi nữa vậy trời. Tôi im lặng mỉm cười. “Em có nói không?” Chan Chan bắt đầu chọc léc tôi, tôi né người qua thì cũng trúng, không né cũng trúng.
“Không nói!” Tôi ngang tàn lắc đầu trả lời. Chan Chan nhìn tôi mỉm cười nham hiểm.
“Được, không nói thì anh sẽ hôn em cho đến chết!” Chan Chan kéo tôi lại gần cậu ta, vừa mới cúi người xuống thì cửa phòng bật mở kèm theo tiếng la thất thanh của thằng Quang Vinh. Tôi và Chan Chan đơ hẳn ra, mặt Chan Chan lúc này cực kì buồn cười.
“Em…không có thấy gì hết! Aaaaaaaa…” Thằng Quang Vinh bỏ chạy một mạch. Không thấy gì sao la kinh vậy. Chan Chan nhìn ra cửa rồi nhìn tôi, tôi bậm môi đẩy Chan Chan ra.
“Em nói rồi, phòng em không có khóa trái được mà!” Tôi ôm hai bộ đồng phục bỏ vào cái túi mẹ chuẩn bị.
“Nguy hiểm thật!” Chan Chan đi lại nắm chốt cửa xoay qua xoay lại.
“Thôi, xuống ăn sáng rồi còn về nữa! Về trễ là cha dép bay karate đấy.” Tôi đi ra khỏi phòng và cũng không quên kéo tay Chan Chan.
“Nói anh nghe em hát gì đi!” Chan Chan kéo tay tôi lại, vẻ mặt cún con vô cùng.
“Em hát là vì em hạnh phúc khi có anh bên cạnh em đó! Biết chưa cool boy!” Tôi ngắt cái mũi của cậu ta. Chan Chan mỉm cười gật đầu.
Vừa xuống nhà thì tôi nghe tiếng tra hỏi của thằng Hoàng.
“Thấy gì hả?” Thằng Hoàng lắc lắc tay thằng Vinh. Thằng Vinh thì liên tục lắc đầu.
“Không thấy gì hết, không có thấy gì hết!” Thằng Vinh liên tục lặp đi lặp lại câu đó, còn thằng Hoàng thì cứ hỏi thấy gì, nhất định nó phải tìm ra câu trả lời thỏa đáng hay sao ý.
“Con chào cả nhà!” Chan Chan lên tiếng chào mọi người cũng như chủ ý bảo hai tên quỷ sứ đó im lặng lại. Chan Chan làm mặt nghiêm nhìn thằng Vinh, nó gật đầu liên hồi, thằng Hòang thì tức xì khói.
“Chị hai xinh đẹp, hai anh chị làm gì mà thằng Vinh nó la dữ vậy?” Thằng Hoàng chuyển sang nịnh hót tôi, tưởng chị đây sẽ nói à?
“Chị xếp đồ, anh Chan Chan thì bán khỏa thân, nó thấy nên la.” Tôi trả lời, thằng Vinh bụm miệng cười, thằng Hoàng ngồi đơ đơ ra.
“Trên hay dưới?” Trời, sao tôi có thằng em mất nết dữ vậy trời?
“Trên!” Tôi trả lời. Chan Chan bây giờ cái mặt không thua gì con bò. Chẳng hiểu tôi nói gì cả.
“Thôi, ăn đi, ăn đi để hai anh chị còn về nhà nữa, thằng Vinh với thằng Hoàng lo ăn đi! Chan Chan, Min Min, hai đứa cũng ăn đi, về trễ thì bên thông gia lo lắng đấy!” Cha tôi nói, tôi cùng Chan Chan gật đầu nhưng không đứa nào cầm đũa cả. “Sao còn chưa ăn?” Cha tôi nghiêm mặt hỏi.
“Dạ, cha mẹ ăn thì tụi con mới dám ăn ạ!” Chan Chan lễ phép nói. Tôi bĩu môi, ở nhà thì bốc hốt như điên, ở đây thì làm màu ghê gớm. Cha tôi thì cười khà khà khoái chí.
“Được được, ta sẽ ăn!” Cha tôi cầm đũa lên. “Bà cũng ăn cho tụi nó ăn!” Cha tôi bảo mẹ tôi, mẹ tôi cười hiền rồi cũng nhanh chóng ăn. Cả nhà chúng tôi có một buổi sáng vô cùng vui vẻ.
***
Lúc chạy khỏi nhà một chút thì điện thoại tôi reo, là chị Hồng Anh gọi.
“Hai đứa về chưa?” Nghe giọng chị có vẻ gấp gáp lắm.
“Dạ, tụi em đang trên đường về, nhà có chuyện gì sao chị?” Tôi hỏi.
“Không, không có chuyện gì cả. Chỉ là chị nhờ hai đứa ghé siêu thị mua dùm chị ít đồ thôi,chị gửi tin nhắn cho nhé!” Chị nói.
“Dạ!” Chị Hồng Anh kết thúc cuộc gọi, chưa đầy năm phút tôi nhận được một tin nhắn dài như sớ Táo Quân. Nào là tã, là sữa, là khăn giấy, khăn nhỏ,…
“Gì vậy?” Chan Chan hỏi tôi.
“Anh ghé siêu thị đi, chị Hồng Anh nhờ em mua đồ dùm chị!” Tôi nói, Chan Chan nhanh chóng tấp vào siêu thị gần trên đường về. Chan Chan xem nguyên danh sách mà mắt muốn hoa lên. Cậu ta vào gửi xe và đi vào cùng tôi. Cả hai đi lòng vòng cả buổi để kiếm mấy thứ chị Hồng Anh dặn.
“Chan Chan, anh đi mua tã đi. Mấy thứ còn lại em tìm cho!” Tôi kêu Chan Chan, cậu ta gật đầu đồng ý ngay. Chưa đầy năm phút thì cậu ta quay lại, đúng là có võ chạy nhanh thật. Chan Chan ôm ba bịch tã cho vào giỏ. Tôi mỉm cười rồi nhìn vào giỏ. Trời ơi, tôi muốn hét lên tại chỗ ghê nơi. “Anh nói cái này là tã à?” Tôi cầm cái bịch đó lên hỏi cậu ta.
“Không lẽ ý em cái này là “thứ kia” đó hả? Sao anh thấy nó ghi an toàn về đêm nè! Chống tràn nữa.” Chan Chan chỉ vào cái dòng chữ in trên đó. “Mà “cái kia” anh nhớ nó nhỏ hơn mà!” Còn có vụ đó nữa chứ.
“Nhỏ lớn gì? Anh không xem quảng cáo à? Cái này là dành cho con gái, nó là để xài ban đêm. Thật là, em không còn gì để nói.” Tôi lắc đầu bó tay với cool boy thật, đẹp trai mà sao làm gì cũng không chút suy nghĩ gì hết.
“Để anh đi lấy cái khác. Em đem về xài luôn đi!” Chan Chan xụ mặt quay lưng đi.
“Thôi, để em đi chung anh!” Tôi nắm tay cậu ta, nhét cái giỏ đồ vào tay cậu ta rồi mỉm cười, Chan Chan cũng cười. Ước gì, những thứ này được mua cho con chúng tôi.