Hôn Hoàng

Chương 18: Ánh Trăng Sáng Soi Rọi Cơn Nguy Kịch Của Tôi


Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 18: Ánh Trăng Sáng Soi Rọi Cơn Nguy Kịch Của Tôi


Hoàng Nhất Diễn viết lời bài hát: Hương cỏ xanh, ánh trăng sáng, soi rọi cơn nguy kịch của tôi.
Cô thuê lại phòng trọ trong một tiểu khu cũ, cỏ dại xung quanh mọc um tùm, đến cả người dọn dẹp còn không có huống hồ gì có ai đến cắt tỉa gọn gàng.

Cỏ dại cũng không tranh giành gì với con người, cô liền xem như không khí.
Ngắm nhìn ánh trăng tròn xa xa, có người sẽ mang nỗi nhớ quê nhà, có người sẽ nhớ nhung người yêu, cũng có đôi nam nữ chỉ đơn thuần cảm thấy mặt trăng kia thật lớn, không khác gì cái bánh tròn vành.
Hoàng Nhất Diễn học được chiêu này từ Lam Diễm, có thể đem cỏ dại um tùm mọc rậm rạp bình thường đến không thể bình thường hơn, nói quá thành cỏ tươi xanh um thoang thoảng hương thơm ngát.
Căn nhà cô thuê nằm ở một nơi vắng người qua lại.

Nghĩ đến quyết định này, cô có chút không hiểu bản thân là đang muốn yên tĩnh tập trung làm nhạc hay vì muốn trốn tránh người nào đó.
Hôm trước cô chỉ mang theo một vali hành lý đơn giản, vội vàng bỏ của chạy lấy người.

Xe chạy xa khỏi Vĩnh Hồ Sơn Trang, đáy lòng cô nổi lên một hồi hốt hoảng.

Nhớ lại năm xưa lúc hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi, cô cũng chưa từng có cảm thấy kích động thế này.
Cái tên khốn Ninh Hoả kia không ngờ lại có thể khiến cô cảm giác như đi trên tảng băng mỏng, hồi hộp lo sợ không biết lúc nào thì rơi xuống.
Hắn từng nói hắn chỉ vui đùa quá trớn.
Cô lại nổi lên ý nghĩa xấu xa: Được thôi, anh cứ đi quá trớn đi, đi càng xa càng tốt.

Đi rồi thì cô sẽ không còn e ngại sợ hãi khi phải đối mặt với sự dịu dàng của hắn.
Đành vậy, hắn là người được cả thế giới mê đắm mà, phải bay đi thôi.
Kéo tên Ninh Hoả vào danh sách đen, những ngày đêm điên cuồng triền miên cùng nhau, phút chốc đều không khác gì một chiếc hộp Pandora ma quỷ đóng kín.
Dấu vết ân ái hắn để lại trên người Hoàng Nhất Diễn ngày càng nhạt màu, chỉ còn lại mấy vết răng trên tấm lưng mịn màng của cô.
Cũng không còn cách nào khác, đúng là thứ động vật gặm nhắm dã man.

Mỗi khi hắn lên cơn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, không cho phép giãy giụa, chỉ có thể kêu gào.
Cô thở dài một hơi, không xong rồi, không thể nhớ đến hắn mãi được.
Hoàng Nhất Diễn mua một cái sim điện thoại khác.

Cô dùng số điện thoại mới đăng ký một tài khoản phát sóng trực tuyến cùng một tài khoản riêng trên Weibo, ID tên là: Giang Phi Bạch.
Sau đó lại mở một phòng livestream.
Trước đây khi mới bắt đầu tập đánh ghi-ta, cô thường thích đứng giữa đường, vừa đàn vừa hát.
Lúc Hoàng Nhất Diễn và Lưu Vĩnh Nham vừa mới đến thành phố S không lâu, hai người đã đứng trên cầu vượt thoả sức hát ca chơi đùa.
Cô còn nhớ lúc đó mình mới chơi ghi-ta không lâu, lúc đánh tất nhiên không thể so sánh với Lưu Vĩnh Nham đã quen thuộc.

Hắn lúc nào cũng ở cạnh động viên, là nguồn động lực cho cô cố gắng mỗi ngày.

Sau này khi cô đã đả thông hai mạch nhâm đốc [1], kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, hắn lại im hơi lặng tiếng không nói gì nữa.
[1] ý nói đã thông thạo
Giống như lời Dịch Hạo Quân từng nói, sau lưng Hoàng Nhất Diễn không có tư bản chống đỡ, càng không có đoàn đội hay fan hâm mộ ủng hộ.

Thứ khiến cô tự tin hơn người, chắc chỉ có tài năng cùng thực lực của chính cô.
Tất nhiên ngoài điều này, cô còn học theo người ta cố tình làm chút tiểu xảo mánh lới.

Cô mặc chiếc váy ngắn củn cỡn mới mua, lại mang đai kẹp tất, chỉnh thấp ống kính webcam, hơi để lộ một chút cảnh xuân [2] trên đùi.
[2] nguyên văn là 绝对领域 – một thuật ngữ xuất hiện trong văn hoá Otaku ACG ám chỉ phần lộ ra giữa đùi và viền tất của những cô gái mặc váy ngắn
Chuẩn bị xong xuôi, cô cầm đàn ghi-ta lên.

Ba ngày sau, tài khoản giải trí của Nhật Nhật Xa chia sẻ lại đoạn clip của phòng livestream.
@Phòng làm việc Nhật Nhật Xa: Thật sự bất ngờ! Màn solo của em gái vừa mãn nhãn vừa cừ khôi! Keep on rockin in the free world! Chỉ là người mới thôi đấy.

Ninh Hoả liên tiếp gửi mấy lời mời kết bạn cho Hoàng Nhất Diễn đều chứng thực một chuyện, như đá bỏ biển, hoàn toàn không có hồi âm.
Từ trước đến nay cô luôn là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nếu cô đã quyết định ly hôn thì nhất định phải ly hôn cho bằng được.
Giờ hắn mới phát hiện, nếu cô muốn trốn tránh thì hắn sẽ không bao giờ tìm được tung tích của cô.

Hắn vốn không biết bạn bè cô.


Nói đúng hơn là cô cũng chả được bao nhiêu bạn bè bên cạnh.

Hắn nhớ cô từng nói, mình có một người bạn cũng đi hát ở quán bar Hồng Oa.

Nghĩ thế nên hắn tìm đến quán đó.
Đây là một chỗ khá sạch sẽ.
Nhưng dù sạch sẽ thế nào thì căn bản nó vẫn là quán bar.

Không tránh được bầu không khí ngập mùi ăn chơi truỵ lạc, xa hoa hào nhoáng, lại thoang thoảng tư vị của dục vọng nguyên bản con người.

Ninh Hoả gọi một ly B52[3], xua đuổi hai cô gái vừa xuất hiện.

Đến khi cô gái thứ ba bước đến, hắn mất kiên nhẫn đi thẳng về quầy bar.
[3] B52 là một loại rượu cocktail nhiều tầng bao gồm 1 phần rượu Baileys Irish Cream, 1 phần rượu hương cafe và 1 phần rượu hương cam Le Grand Marnier.

Loại rượu này lấy tên từ kiểu máy bay ném bom tầm xa B52 vì được xem là một trong những loại đồ uống đem lại cảm giác mạnh nhất
Anh chàng Bartender trên quầy bar nhìn chăm chú khuôn mặt điển trai của Ninh Hoả vài giây.

Ninh Hoả hơi cười hỏi: “Nghe nói trước đây ở chỗ các cậu có một ban nhạc nữ đúng không? Là chơi Rock NRoll”.
“Phải đó”.

Bartender trẻ gật đầu, “Nhưng mà giải tán rồi, giờ anh nghe danh mới tìm đến đã chậm một bước”.
“Vậy sao”.

Ninh Hoả chống một tay trước quầy bar, “Sao lại giải tán? Nghe nói rất nổi tiếng mà, tôi còn đang định đến mở mang tầm mắt”.
“Giải tán năm ngoái thôi”.

Bartender trẻ chống một tay lên bàn, “Tay ghi-ta của họ kết hôn, cũng không muốn chơi nhạc với người khác nữa”.
“Hầu chồng dạy con à, nghe đảm đang thật”.

Ý cười của Ninh Hoả ngày càng sâu hơn, “Chồng cô ấy là ai vậy?”
Anh chàng Bartender trẻ rất thích nói chiệm phiếm với người khác, lúc này nghe hỏi liền đem toàn bộ thông tin mình biết được phơi bày trước mắt.

“Nghe bảo là đồng hương của cô ấy, hình như cũng chơi Rock NRoll.

Yêu đương nhiều năm nên tình cảm rất tốt”.
Vừa nghe câu đầu tiên, biểu cảm trên mặt Ninh Hoả chốc chốc thay đổi ngay.

Đến câu ba, câu bốn rồi câu năm, hắn ngày càng khó coi.
Bartender còn trẻ nên không biết quan sát sắc mặt người khác, cũng không biết người ta đang khó chịu, hắn vẫn vô cùng hưng phấn nói: “Rất trâu bò nha.

Tôi còn nghe nói chồng của cô ấy cũng chơi trong một ban nhạc có chút danh tiếng”.
Ninh Hoả vờ điếc không nghe thấy.
Hắn giận cá chém thớt, cảm thấy cái quán bar rách nát này cũng mở cửa được, tốt nhất nên sớm dẹp tiệm đi.
Hắn trở về nhà.

Đến ngày quay thử như dự kiến, mới 5 giờ sáng Hải Khách đã gọi điện thoại kéo Ninh Hoả từ trong mộng thức dậy.

Hắn rống cổ hét to: “Rời giường ngay cho anh!”
Ninh Hoả mơ mơ màng màng nghe thấy cứ nghĩ là cái loa phát thanh tồi tàn trong trấn Hoàng Khê nhà mình.

Hắn bước xuống giường, vừa ra cửa đã đi thẳng đến salon tạo mẫu mà Hải Khách đặt trước.
Vì ngủ không đủ giấc nên trông Ninh Hoả lúc này càng thêm uể oải lười nhác.
Người tạo mẫu huơ huơ ngón tay trước mặt hắn, nhác thấy hai mí mắt hắn sắp nhíu lại thì khẽ quát, “Tối qua làm gì vậy?” Nói đến mấy đề tài này, trong miệng đám đàn ông không khỏi có chút ám chỉ đầy ái muội.
Ninh Hoả giương mí mắt, nhìn vào gương: “Uống chút rượu nên ngủ không sâu”.
“Ha”.


Nhà tạo mẫu nở nụ cười, “Người khác uống rượu thì say bí tỉ không biết trời trăng, còn cậu uống rượu vào lại tỉnh táo đến mất ngủ à?”
“Phải đó”.

Bởi vì mộng xuân lại đến quấy nhiễu hắn.

Ninh Hoả đang tuổi trai tráng khoẻ mạnh, sức lực sung mãn nhất, chỉ vừa sung sướng không được mấy ngày hắn lại lui vào con đường cấm dục.

Chênh lệch quá lớn khiến nhất thời lửa nóng không có chỗ phát tán, đều cháy rụi trên người hắn.

Nghĩ đến con người vô tâm kia trốn hắn giờ không biết ở đâu, đáy lòng hắn lại nổi lên một trận lạnh lẽo.
Nhà tạo mẫu vỗ vỗ vai Ninh Hoả như an ủi, nói: “Hải Khách đã đầu tư hết vốn liếng lên người cậu rồi, đừng để đến thời khắc quyết định lại thua thiệt”.
“Biết rồi”.
Trên đường đến đài truyền hình, Ninh Hoả chợp mắt nghỉ ngơi một chốc, tận lúc đến nơi mới mở mắt ra.
Hải Khách hỏi, “Mệt chết rồi?”
“Không phải”.

Ninh Hoả nửa đùa nửa thật hỏi hắn: “Giờ tôi có thể không tham gia chương trình này được không?”
Tròng mắt Hải Khách trợn trắng như muốn nhảy ra ngoài, hắn quát: “Nói bậy gì vậy?”
Bình thường tác phong làm việc của Hải Khách rất chuyên nghiệp.

Khi hắn còn làm phóng viên, vì chạy theo người khác săn tin mà hắn có thể không ăn cơm cả ngày trời.

Lúc hắn đổi nghề, vẫn giữ thái độ xem nghệ sĩ mình quản lý như anh em tay chân.

Ấy vậy mà mấy kẻ sau khi có được chút danh tiếng thì đều không muốn ở cùng chỗ với hắn nữa.

Hắn làm nhiều năm như thế lại không có chút tiếng tăm, suốt ngày bị người khác hết khinh rẻ lại mắng chửi.
Giống như mỗi lần Ninh Hoả bị Hoàng Nhất Diễn làm cho ấm ức, hắn đều trút giận lên người Hải Khách.
“Hiểu mà”.

Ninh Hoả gật đầu, “Anh Hải”.
“Những lúc tên khốn kiếp nhà cậu kêu anh như thế đều không có chuyện tốt lành”.

Thần kinh Hải Khách bị dày vò vô cùng sợ hãi.

Nghĩ đến việc còn phải dẫn theo tên nhóc này dài dài, hắn sợ tuổi thọ của mình sẽ bị giảm xuống mấy năm mất.
Ninh Hoả cười cười, “Tất cả tiền đồ của tôi đều giao cho anh đấy”.
Hải Khách thở hắt ra một hơi, sờ sờ cái mũi, giọng nói cũng dịu đi mấy phần: “Thật ra anh cậu cũng chỉ mới tiếp xúc với công việc này không lâu, nói thẳng ra là không giống lúc làm trong giới quảng cáo.

Cho thêm thời gian học hỏi một chút, nếu có gì không ổn thì cùng anh thương lượng”.
Với điều kiện của Ninh Hoả, không phải là không tìm được một công ty lớn để ký kết hợp đồng.

Chỉ là hắn bằng lòng thử thách, cùng một người nghiệp dư như Hải Khách bước vào con đường chông gai.
Hải Khách cảm thấy trong chuyện này, là Ninh Hoả chịu thiệt rồi.

Tên chương trình là “Nhất định đã yêu em”.
Lúc nói chuyện, đạo diễn Trương tự động lước bỏ bớt nguyên tên, chỉ nói mỗi ba chữ: “Đây là kịch bản của Đã yêu em.

Nghề nghiệp thực tế của các cô cậu cũng được chỉnh lại cho phù hợp.

Cậu người mẫu này chưa từng lên truyền hình bao giờ, đổi thành Barista pha chế cà phê cho gần gũi.

Còn nữa, chủ cửa hàng bán đồ online đổi thành nhân viên chuyển phát nhanh, nghề này bình thường dễ đồng cảm”.
Chương trình có tổng cộng ba cặp khách mời.


Đối với yêu cầu nam giới, một người ngây thơ trong sáng nhưng lạnh lùng, một người hiền lành tốt bụng, lướt đến Ninh Hoả, đạo diễn Trương ghi chú: Đào hoa.

“Trong kịch bản có viết những điểm nhấn với xung đột của mỗi tập phim, các cậu xem qua rồi tự trải nghiệm một chút, trường hợp kịch bản không có viết nhưng nếu có thể phát huy diễn xuất tại chỗ thì vẫn chấp nhận được.

Diễn không hay cũng đừng sợ, chúng ta còn có editor cắt ghép khâu cuối”.
Bối cảnh ghi hình đầu tiên là một biệt thự nằm ven hồ.

Ngoại trừ phòng vệ sinh và phòng tắm thì những không gian khác, nếu có thể gắn camera đều được bố trí sẵn sàng.
Đạo diễn Trương lại nói: “Nhớ rõ phải kiểm soát tốt biểu cảm trên mặt mình.

Dù có tổ hậu kỳ nhưng tôi vẫn hy vọng có thể cố gắng giữ lại diễn xuất gốc của các cô cậu.

Tốt lắm, thời gian ghi hình chính thức là thứ Sáu tuần sau, các cô cậu nhớ chuẩn bị cho kỹ”.
Công tác tư tưởng xong, đạo diễn Trương bảo có việc nên tạm rời khỏi.
“Hey”.

Một khách mời nữ chạy nhanh đến chỗ Ninh Hoả.

Từ nảy đến giờ cô vẫn luôn vụng trộm liếc nhìn hắn.
Hải Khách hỏi Ninh Hoả: “Hai người quen biết trước à?”
“Không quen”.

Ninh Hoả nói.
Khách mời nữ kia chủ động giới thiệu về mình: “Anh Hải, em tên là Tiền Vệ Na, bạn của Phạm Lộ ạ”.
Hai mắt cô ấy to tròn long lanh như mặt nước trong veo, nhìn Hải Khách khiến cả người hắn nhộn nhạo.

Hắn nói: “Chúc mừng, cô cũng qua vòng phỏng vấn”.
“Đúng vậy”.

Tiểu Vệ Na chợt thấp giọng, “Mấy người khác hình như đều có quen biết hết cả”.
Lai lịch của những người khác, Hải Khách cũng không rõ.

Có điều…!hắn nhớ lại người phụ nữ mình gặp lúc đi ký hợp đồng.
Cô ta tên Chương Mân.

Trong kịch bản có viết, ở tập đầu tiên cô ấy phải tạo ra chemistry [4] với Ninh Hoả.
[4] phản ứng hoá học, ý chỉ độ hoà hợp, đẹp đôi của các cặp diễn viên trên phim, khiến người xem có cảm giác họ thật sự yêu nhau
Chương Mân như cảm nhận thấy gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về hướng này.
Lại thêm một đại mỹ nhân, giờ phút này không chỉ trong lòng hắn nhộn nhạo mà bàn tay đều túa mồ hôi.

Hắn cười ngây ngốc.
Cô xoay người đi.

Tiền Vệ Na không có người đại diện, cô tự nhận mình là động vật hoang dã.

Lúc biết được Hải Khách cũng là người quản lý nghệ sĩ thì càng bám theo không rời, mở miệng một tiếng hai tiếng đều là “anh Hải”, kêu ngọt đến ngấy.
Hải Khách chỉ cảm thấy, cô gái nhỏ này đúng là vô cùng phù hợp với thuộc tính nhân vật trong kịch bản – tính tình thẳng thắn.
Quay thử kết thúc, hắn hẹn cô cùng đi ăn cơm.

Tiền Vệ Na cười cười, “Thật ra em cũng muốn đi ăn với các anh lắm”.
“Hả?” Hải Khách nhìn đôi mắt to tròn của cô.
Tiền Vệ Na nói tiếp: “Nhà của Phạm Lộ cũng gần đây.

Em đã hẹn cô ấy cùng ăn cơm rồi, nếu mọi người quen biết nhau thì cùng đi đi”.
Ninh Hoả vừa nghe đến tên Phạm Lộ, trong lòng nhanh chóng xẹt qua lớp trang điểm giống Minh Vọng Thư ngày đó.
“Cũng được”.

Hải Khách gật đầu, đến nửa chừng thì dừng lại, “Nếu thêm một người nữa có tiện không?”
Tiền Vệ Na hỏi: “Ai vậy ạ?”
Hải Khách đáp: “Một nghệ sĩ khác tôi quản lý, cũng có hợp tác với Ninh Hoả”.
Từ lúc Khương Nghênh Hạ phỏng vấn thất bại, Hải Khách tự vấn chính mình, có phải hắn có hơi bỏ bê cô rồi không.

Tất nhiên hắn không muốn điều đó, thế nên hết lần này đến lần khác đều cố tình kéo theo cô hoà nhập lại với tập thể.
“Được ạ”.

Tiền Vệ Na không thành vấn đề, vui vẻ đồng ý.
Tên của Hải Khách quả nhiên không phải chỉ đặt cho có, cả người hắn đều viết một dòng chữ: Hải nạp bách khách[5]

[5] ý chỉ anh Hải Khách tấm lòng bao la như biển, có thể lo lắng cho cả trăm người
Cũng may nhà của Phạm Lộ đủ lớn, một nhóm người tụ vào cũng không quá chật chội.

Khương Nghênh Hạ đến muộn 10 phút.
Phạm Lộ cười vui vẻ đi mở cửa, lúc nhìn thấy người đến thì biểu cảm hơi xụ xuống, mặt mày xám xịt.
Khương Nghênh Hạ cũng không biết cô gái trừng mắt ác ý nhìn cô ngày đó lại là chủ nhà mời cơm hôm nay – Phạm Lộ.

Cô ta hơi nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Lộ, lại điều chỉnh biểu cảm, xinh đẹp thướt tha đi đến chỗ Ninh Hoả.
Hôm đó cô đưa “áo mưa” cho Ninh Hoả nhưng hắn không có động tĩnh gì.

Trong lòng Khương Nghênh Hạ thầm hiểu được ý tứ hắn.

Thời gian này cô không qua lại với đàn ông, nháy mắt nhìn thấy Ninh Hoả cả người bừng sáng thì đuôi mắt đáy lòng đều có một luồng ẩm ướt cùng mềm mại.
Phụ nữ một khi rung động thì cũng chỉ có phụ nữ mới biết.

Phạm Lộ vừa nhìn đã hiểu ngay, khinh bỉ liếc Khương Nghênh Hạ một cái sắc lẹm.
Lúc ăn cơm, Khương Nghênh Hạ chủ động kéo cái ghế tựa đến ngồi bên trái Ninh Hoả.
Hải Khách ngồi bên phải hắn.

Hai người đàn ông khi nói đến trò chơi điện tử đều không giấu sự phấn khích, ăn được một nửa thì mạnh nay nấy cầm lấy di động bắt đầu đánh game.
Tiền Vệ Na ngồi một bên cùng Phạm Lộ nói chuyện phiếm.
Khương Nghênh Hạ cũng không có gì để nói với hai cô gái kia.

Cô hơi dựa vào người Ninh Hoả, chống cằm nhìn bốn phía.
Ninh Hoả ngẩng đầu.
Hắn chỉ lơ đãng liếc mắt một cái đã trêu chọc đáy lòng cô nhộn nhạo không ngừng.
Khương Nghênh Hạ nhìn về phía Phạm Lộ cùng Tiền Vệ Nha.

Hai cô gái đang tập trung nói về mấy mẫu sơn móng mới nhất.

Ninh Hoả lại đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không chú ý đến xung quanh.
Khương Nghênh Hạ hơi cong môi cười, cô tháo giày cao gót trên chân phải, nhẹ nhàng dùng ngón chân của mình cọ cọ lên chỗ ống quần màu đen bao phủ mắt cá chân của hắn, sau đó lại di ngón chân trêu chọc hắn.
Hắn ngước mắt nhìn cô.
Cô cười một tiếng, hai tay luồn xuống dưới khăn trải bàn, vuốt ve chỗ đùi hắn.
Biểu tình của hắn như khựng lại, chỉ có đôi lông mày hơi nhướng lên.
Phạm Lộ lúc này cũng chú ý đến Ninh Hoả, bắt gặp một tay của Khương Nghênh Hạ không biết vì sao lại rũ xuống dưới, Phạm Lộ đề cao cảnh giác.
Phạm Lộ hơi ngả ra sau, cẩn thận vén khăn trải bàn lên, nhìn không rõ nhưng đại khái cũng đoán được những hành động mờ ám của người bên kia.
Con tiện nhân này! Câu mắng chửi trong lòng suýt chút nữa đã buộc miệng thốt lên, Phạm Lộ phải cắn chặt răng mới dằn được lửa nóng đang phừng phừng trong người.
Một vài hành động vụn vặt khác vẫn tiếp tục.
Ngón tay Khương Nghênh Hạ ngày càng phách lối, không chút kiêng dè hướng về phía trước, đến khi chạm vào chỗ nhạy cảm trên đũng quần của hắn.
Đúng lúc này Ninh Hoả duỗi tay ra cản lại.
Hải Khách bên này không biết gì, chỉ thấy kết cục thua game thảm hại mới phiền lòng thốt lên: “Không chơi, không chơi nữa”.
Bên kia Phạm Lộ ngồi đối diện Khương Nghênh Hạ, duỗi thẳng chân một cái, không thương tiếc hung hăng đạp thẳng giày cao gót vào chân trái đang thả lỏng của Khương Nghênh Hạ.
“Á!” Khương Nghênh Hạ không phòng bị, từng trận đau đớn truyền tới làm cô không nhịn được kêu lớn, tay chân tự giác rút về.
Ninh Hoả sửa sang lại quần áo.

Sau khi Hoàng Nhất Diễn bỏ nhà đi, hắn nhịn đến sắp không chịu nổi rồi.

Lại phải đối mặt với hương thơm dụ hoặc quyến rũ, khiến từng tấc tế bào trên người hắn đều bị kích thích.
Có điều tâm tư của hắn lại bị một câu nói của Hải Khách kéo về.
Sau khi thoát khỏi game, Hải Khách nhàm chán lướt Weibo, vào mấy mục giải trí.

“Ghê thật, hot search của Cù Hoa Huy vậy mà lại bị một tay ma quỷ Giang Phi Bạch không biết ở đâu chui ra đẩy xuống rồi”.
“Ai?” Ninh Hoả đột nhiên hỏi.
“Cù Hoa Huy”.

Hải Khách sợ hắn không biết, bắt chước cách gọi thân mật của fan, bổ sung thêm: “Là Khúc Khúc đấy”.
“Vế sau kìa”.
“Ừm, tay ma quỷ”.
“Tên người”.
“À”.

Hải Khách nhìn Ninh Hoả một cái.

Hai mắt hắn lúc này như chứa dao.
Hải Khách bất giác có chút sợ, tự động ngồi thẳng người, “Là Giang…!Giang Phi Bạch”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.