Đọc truyện Hôn Hoàng – Chương 17: Đàn Ông Đẹp Mã Đều Là Vực Sâu Vạn Trượng
Hoàng Nhất Diễn không muốn Ninh Hoả gặp mặt cha mẹ mình.
Nhưng lại không đúng lúc, ánh mắt Ninh Hoả gian xảo nhìn về phía trước.
Lúc xe đang qua một ngã tư, hắn đột nhiên nói: “Vợ, đằng kia không phải là cha vợ của anh sao”.
Hoàng Nhất Diễn: “…” Hôm nay cô đúng thật xúi quẩy.
Cha Hoàng suy nghĩ giống hệt con gái.
Nhưng vì sao lại chọn đúng lúc này mua đồ ăn? Sớm 1 phút không đến, trễ 1 phút không đến, lại lựa ngay 1 phút chạm mặt này để đến.
Cha Hoàng vốn không thích chàng rể có vẻ ngoài tuấn tú phi phàm này.
Ông quan niệm rằng, vợ chồng cưới nhau phải môn đăng hộ đối.
Giống như Lưu Vĩnh Nham trước kia, hai người sinh ra và lớn lên trong hai gia đình có cùng hoàn cảnh sống, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng không khác biệt nhiều, lúc ngồi cùng một bàn ăn cơm cũng có cảm giác nhẹ nhàng thư thái.
Tất nhiên hiện giờ tên khốn cặn bã làm chuyện quá giới hạn cũng chỉ có thể xứng quăng cho chó ăn.
Lần đầu tiên cha Hoàng nhìn thấy Ninh Hoả liền cảm thấy cả người hắn một bụng ý nghĩ xấu xa.
Bộ dạng của hắn giống hệt những ngôi sao minh tinh trên TV, khí chất đó quá lớn, không thích hợp xuất hiện trong thị trấn nhỏ bé của họ.
Nhưng còn có thể làm gì được nữa? Con gái kết hôn không báo với cha mẹ một tiếng, lúc nhìn thấy tờ hôn thú hai ông bà già suýt thì bị doạ lên cơn đau tim phải nhập viện.
Nhà họ Hoàng có hai gái, một trai, nhưng hết đứa này đến đứa khác đều không thể khiến ông bà già hết lo được.
Con gái lớn thì bỏ nhà trốn theo một tên đàn ông xa lạ.
Con trai út thì mạnh miệng đánh cược với bạn bè, bảo sẽ khiến cho một cô gái chấp nhận hẹn hò với mình.
Đến khi người ta tìm đến cửa thì nó liền ngán ngẩm.
Con gái nhà người ta đau lòng chạy đi, nó lại không chịu từ bỏ mà đuổi theo, cứ đuổi qua đuổi lại như thế, đây không phải có bệnh thì là gì?
Con gái thứ hai lại âm thầm kết hôn.
Lúc nhỏ nói không nghe lời thường bị đánh, khi lớn lên một chút lại đi gây gổ với con trai người ta.
Học sơ trung thì bị một ông chủ cửa hàng thuê băng đĩa dụ dỗ đi xem lễ hội âm nhạc quái quỷ gì đó rồi trốn biệt tăm liền tù tì mấy ngày không có tung tích.
Đợi đến khi cha Hoàng mẹ Hoàng phát hiện khóc lóc báo cảnh sát thì mới chịu về.
Tóm lại cha Hoàng so sánh bầu không khí trong nhà không không khác gì: Con cái không ổn, cha mẹ khóc nghẹn.
Ông ấy cùng bà bạn già của mình khó khăn lắm mới tìm được một chút hương vị cuộc sống trong khe hở của những ngày ngổn ngang đó.
Bọn nhỏ lớn hết rồi, cả đám kéo nhau rời quê, hai ông bà già mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông thừa nhận mấy đứa nhỏ trong nhà mặc dù có chút khó bảo nhưng cũng không thể vì thế mà chịu nhục bị người ta khinh khi.
Lúc cha Hoàng thấy nhà họ Lưu đổi trắng thay đen bêu rếu khắp nơi chuyện của con gái thì đỏ mắt nóng máu.
Vừa rồi đến đây có gặp chị gái của Lưu Vĩnh Nham, cha Hoàng lại không nhịn được lải nhải một hồi.
Chị gái họ Lưu xấu hổ mang theo gương mặt xám xịt rời đi.
Cha Hoàng đang vô cùng khoái chí thì bị chàng rể bắt gặp.
Giờ đây một xe ba người quay trở lại nhà họ Hoàng.
Ninh Hoả rất ngoan ngoãn, một tiếng lại một tiếng kêu “cha vợ” không ngừng miệng.
Mí mắt cha Hoàng hơi híp lại, chậm chạp liếc nhìn phía con gái.
Hoàng Nhất Diễn lắc đầu biểu thị không phải cô cố tình đưa Ninh Hoả đến đây.
“Ài”.
Cha Hoàng mặt ủ mày chau đáp một tiếng, “Cậu tên cái gì Hoả?”
“Ninh ạ, Ninh trong ninh tĩnh [1]”.
Ninh Hoả cười hì hì.
[1] nguyên văn là 宁静 – có nghĩa là yên tĩnh, tĩnh lặng
“Chỗ này của chúng tôi là vùng nông thôn xa xôi, chắc cậu cũng không quen”.
Cha Hoàng nói một câu nhưng lại mang hàm ý khác [2].
[2] nguyên văn là 话里有话 – có nghĩa là câu nói nghe thì bình thường nhưng lại mang ý nghĩa khác
Ninh Hoả không để ý đáp lời: “Con cũng từng sống ở một trấn nhỏ tên Hoàng Khê, cũng là người dân ở nông thôn ạ”.
“…” Cha Hoàng cẩn thận quan sát Ninh Hoả, “Thật là nhìn không ra, nghe không biết đấy.
Lúc cậu nói chuyện cũng không có khẩu âm”.
“Có ạ, có ạ”.
Ninh Hoả nhanh chóng sửa giọng, lúc phát ra mang theo chút khẩu âm đặc trưng của vùng.
Cha Hoàng giống như ăn phải một cục bông, yết hầu bị cào đến râm ran ngứa, trong đầu nghĩ thật muốn bóp chết đứa con rể này.
Nhưng khi đối diện với ông, Ninh Hoả từ đầu chí cuối đều trưng bộ mặt tươi cười tiếp đón.
Thế nên cục bông nghẹn trong cổ họng không có chỗ nhả ra làm ông ho khùng khục muốn sặc.
Dùng xong cơm trưa, Hoàng Nhất Diễn về phòng mình ngủ một giấc.
Ninh Hoả bị cô đuổi ra ngoài, buồn chán ngồi trong sân nghịch di động.
Chơi xong hai ván game, hắn mở hộp tin nhắn, phát hiện có thông báo hơn 99+ tin chưa đọc tới.
Hắn lựa tới lựa lui chỉ chọn mấy mục có liên quan đến công việc nhìn qua rồi trả lời xem như đã biết.
Ánh sáng bị che khuất, bên cạnh chiếc bóng của hắn có thêm một hình dáng mảnh mai xuất hiện.
Hắn nhanh chóng bật lại giao diện chính trên điện thoại, quay đầu nhìn, “Vợ, em tỉnh rồi à”.
Hoàng Nhất Diễn không mặn không nhạt nói: “Chuẩn bị đi về”.
“Được”.
Ninh Hoả đứng dậy, đột nhiên giơ tay túm lấy cô, “Anh không có quyến rũ người phụ nữ nào hết”.
Mặc dù những dấu đỏ báo tin nhắn kia đều không thiếu các cô nàng xinh đẹp tìm hắn, nhưng đến một cái rắm hắn cũng không buồn đánh lại.
“Anh thế này là đang giấu đầu hở đuôi à?” Chỗ cổ tay bị hắn nắm truyền đến một cảm giác nóng rát tê dại.
Không có ấm áp, chỉ thấy nóng.
Mỗi lần hắn đè cô lên giường làm “chính sự” đều có cảm giác thế này, nóng bỏng không khác gì một ngọn lửa cháy bừng bừng, cắn nuốt cả cơ thể và linh hồn cô.
Nếu như nói sau khi lên giường với một người đàn ông có thể khiến bạn nảy sinh tình cảm thì Hoàng Nhất Diễn nhất định sẽ khinh thường.
Nhưng Ninh Hoả cứ lúc gần lúc xa như thế, có khi giống như yêu thương chiều chuộng cô, cũng có khi ánh mắt hắn nhìn cô như muốn tìm kiếm một thứ gì đó để tưởng niệm mối tình trong quá khứ.
Đúng là đàn ông chỉ được cái đẹp mã thì chính là vực sâu không thấy đáy.
Ninh Hoả chìa điện thoại trước mặt cô, “Cho em kiểm tra”.
Lúm đồng tiền đầy vẻ châm chọc của Hoàng Nhất Diễn lại lộ ra, “Một tháng nữa anh sẽ được tự do, đến lúc đó muốn gạ ai thì gạ”.
Mặt hắn đột nhiên trắng bệch, làm nổi bật con mắt đen như mực.
Cô cũng không buồn liếc hắn thêm lần nào, giãy khỏi tay hắn.
Ban nãy lúc Hoàng Nhất Diễn cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại, cô thoáng thấy một cái ảnh đại diện khá giống của Minh Vọng Thư.
Lúc đó hắn nói cho phép cô kiểm tra điện thoại của mình, suýt chút nữa cô đã động lòng nhận lấy.
Nhưng may mắn là lý trí kịp thời ngăn cản.
Đây là một lớp giấy mỏng tanh, nếu cô chọc thủng lớp giấy này chính là không thể quay đầu.
Nghĩ đến viễn cảnh bức tường cứng rắn lần nữa sụp đổ hoang tàn, cảm giác tuyệt vọng đau thương chắc chắn sẽ càng thống khổ hơn cả lúc chia tay Lưu Vĩnh Nham.
Cô thật sự làm không được, thật sự phải đi rồi.
—
Trên đường trở về, hai vợ chồng ít khi nói chuyện.
Ninh Hoả hỏi: “Vợ à, tối nay anh có thể ngủ trên giường em không?”
Hoàng Nhất Diễn cự tuyệt, “Anh ngủ giường em, em sang giường anh ngủ.
Vẫn phải chia phòng”.
“Ồ”.
Hắn thở dài thườn thượt, “Anh có thể hỏi một câu cuối không?”
“Chưa bao giờ yêu”.
“…”.
Hắn lấy giấy kết hôn trong túi ra nhìn một lượt khoảng 10 giây mới có thể áp chế khó chịu trong lòng, “Đánh giá 1 sao, nhất định phải đánh giá 1 sao”.
Hoàng Nhất Diễn cũng không trả lời hắn.
Ninh Hoả có chút ỉu xìu ủ dột.
Hai vợ chồng một người hỏi một người đáp thì Ninh Hoả mới có thể khua môi múa mép.
Nếu cô trầm mặc như núi thì hắn cũng đành bó tay.
Trong ngày sinh tháng đẻ bát tự của Hải Khách nhất định có một dòng “gậy đánh uyên ương”.
Bởi vì ngay lúc này hắn lại gọi điện tới.
“Chuyện gấp”.
Hải Khách thích gọi điện thoại cho hắn còn vì một nguyên nhân, đó là Ninh Hoả rất ít khi kiểm tra tin nhắn, lúc kiểm tra cũng lười nên chẳng đọc được bao nhiêu.
Hải Khách lo lắng Ninh Hoả sẽ xem người đại diện như hắn không khác gì những chấm đỏ của các cô gái oanh yến bên cạnh.
“Có chuyện gì?” Ninh Hoả hướng mắt ra ngoài cửa xe.
“Tổ tiết mục bên kia muốn thay đổi thời gian sớm một chút, giờ đã viết kịch bản rồi.
Cậu cút nhanh đến đây ký hợp đồng cho anh để bọn họ còn bắt đầu sản xuất”.
Có thể nhìn ra Hải Khách đang rất gấp, tốc độ nói chuyện của hắn còn nhanh hơn bình thường hai lần.
“Sao không nói sớm, tối mới về đến nơi”.
“Anh cũng vừa mới nhận được thông báo thôi”.
Hải Khách nhíu mày, “Cậu giờ đang ở đâu?”
“Đường cao tốc, đang từ trấn Ô Sơn về”.
“Để anh hỏi thử bên tổ sản xuất”.
Ngắt điện thoại, còn chưa được 2 phút, Hải Khách lại gọi đến, “Trước 6 giờ phải có mặt ở đây cho anh.
Mai là thứ Bảy, bên nhân viên bộ phận phụ trách hợp đồng không làm việc.
Nếu kéo dài đến qua thứ Hai tuần sau lại phí mất hai ngày”.
“Được rồi, tôi sẽ cố”.
“Anh hai à, không, người anh em à, cậu đừng nói sẽ cố, phải nói là nhất định sẽ có mặt ở đây trước 6 giờ chiều.
Anh đã lấy mặt mũi mình ra để đảm bảo với họ rồi, đừng làm anh mất mặt”.
“Biết rồi”.
Ninh Hoả ngắt điện thoại, quay đầu hỏi: “Em có thể đến đài truyền hình thành phố trước 6 giờ không?”
“Có thể”.
Hoàng Nhất Diễn cũng đại khái đoán được cuộc trò chuyện vừa rồi của Ninh Hoả, chân dẫm mạnh ga, xe phóng như bay vượt lên trước.
Chạy một mạch trên đường, chưa đến 6 giờ đã đến nơi.
Ninh Hoả đang định chào tạm biệt Hoàng Nhất Diễn, chưa kịp nói một câu thì cô đã nhấn ga một tiếng rồi ào biến mất.
—
Tổ sản xuất vẫn còn đang họp bên trong, Hải Khách cùng Ninh Hoả phải ngồi đợi ở ghế dựa bên ngoài.
Một người phụ nữ đội mũ đeo kính râm, trùm kín mít từ văn phòng đi ra.
Ninh Hoả không có gì làm nên tự mình chơi di động.
Cô gái kia quay mặt lại, đi đến chỗ hắn ngồi.
Hắn vừa nâng mắt đã nhìn thấy một đôi môi đỏ như cánh hoa nhếch lên, khí thế áp đảo mỉa mai một cái rồi quay đầu đi về phía cửa ra vào.
Hải Khách cũng được xem là hiểu biết, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cô gái có đôi môi đỏ rực kia đã ngầm đoán được là ai.
Hắn kéo kéo Ninh Hoả, “Cô ta là người tham gia chương trình này với cậu đấy”.
“Ồ”.
Ninh Hoả liếc mắt nhìn một cái.
Người kia đi cũng rất nhanh, chân dài đi giày cao gót thoáng chốc đã biến mất.
“Nhìn vậy thôi chứ cô ta không phải nghiệp dư đâu”.
Hải Khách lại lải nhải: “Studio VL vừa ký hợp đồng với một ngôi sao trẻ, anh nghe nói là có một bộ phim chuẩn bị lên sóng.
Đoán chừng có lẽ họ muốn thông qua chương trình này tạo nhiệt độ trước cho cô ta.
Haiz, giới giải trí cạnh tranh rất ác liệt, cậu nhớ đừng có lười biếng để người ta đá đít đấy”.
“Ừm”.
Ninh Hoả không nói gì, tiếp tục xem điện thoại.
Hắn mở tài khoản WeChat của Hoàng Nhất Diễn.
Toàn bộ bài đăng trên trang cá nhân của cô chỉ có duy nhất tấm ảnh chụp một ban nhạc, ảnh bìa cũng là tay ghita của ban nhạc đó.
Lúc cô kể về người này, hai mắt bừng sáng như pha lê.
Cũng nhờ vậy mà Ninh Hoả nhớ rõ, đây là tay ghi-ta của ban nhạc The Rolling Stones xếp thứ 24 trong bảng xếp hạng 100 tay ghi-ta hàng đầu thế giới.
Ảnh đại diện WeChat của Hoàng Nhất Diễn là bức vẽ một cô gái tay ôm đàn ghi-ta, khoé miệng hơi trùng xuống giống cô y như đúc.
Đây là tác phẩm của một ông lão hoạ sĩ trên cầu vượt.
Lúc đó là mấy ngày sau đêm đầu tiên của cô và Ninh Hoả.
Trên cầu vượt có một ông lão bày hai cái giá vẽ siêu vẹo, lại đặt một cái hộp sắt cũ đã gỉ sét trên đất.
Ninh Hoả đi ngang hơi cúi người, ném vào hộp sắt 10 đồng, sau lại kéo tay Hoàng Nhất Diễn đi.
Không ngờ ông lão ở phía sau gọi với theo hắn.
Ninh Hoả quay đầu nhìn.
“Này chàng trai trẻ”.
Ông lão đã lớn tuổi, hai mắt híp lại, “Vô công bất thụ lộc, để ta vẽ cho cậu một bức”.
“Vậy ông vẽ cô ấy đi”.
Ninh Hoả chỉ tay về phía Hoàng Nhất Diễn, “Cứ vẽ cô ấy đang ôm đàn ghi-ta, vẻ mặt mất hứng bĩu môi”.
Cô liếc xéo hắn một cái, lại không ngờ dáng vẻ đó y hệt lời hắn miêu tả.
Sau khi vẽ xong, hắn giật lấy điện thoại của cô, chụp bức ảnh kia rồi tự ý đổi thành ảnh đại diện WeChat.
Mà sau này cô cũng không đổi lại.
Ninh Hoả chọc ngón tay lên ảnh đại diện của Hoàng Nhất Diễn, cúi đầu lẩm bẩm: “Đồ FA”.
“Chửi ai vậy?” Phải nói là con đường tình duyên của Hải Khách thảm không thể tả, chính vì thế hắn thường xuyên sinh ra một loại nhạy cảm cùng địch ý đối với những câu nói thế này.
Ninh Hoả cất di động, “Chương trình hẹn hò có muốn mời một cô gái lạnh lùng như núi băng không?”
“Chắc là không”.
Hải Khách cười giả lả một tiếng, “Nếu anh là nhà sản xuất, người đầu tiên anh đá đít đi chính là loại này”.
Ninh Hoả mỉm cười.
“Anh nói cho cậu biết”.
Hải Khách đè thấp giọng, “Thoả thuận độc thân của cậu ký cũng đã ký rồi.
Người trong tổ sản xuất không dư hơi đi kiểm tra toàn bộ tình sử của cậu, nhưng trước tiên cậu phải an phận cho anh.
Một khi cậu nổi tiếng thành người của công chúng thì mưu ma chước quỷ gì cũng có thể đeo bám cậu, cậu càng nổi thì quỷ ám càng nhiều.
Chỉ cần sơ sẩy chút thôi đã bị mắc bẫy rồi”.
Hải Khách là một phóng viên chuyển nghề, nói về cái giới giải trí này hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Biết rồi”.
Ninh Hoả thầm nghĩ làm sao để che giấu vợ mình.
“Cậu biết thì tốt”.
Hải Khách nói thêm, “Đúng rồi, hai ngày kế cậu theo anh tham gia một buổi triển lãm xe ở thành phố D”.
“Triển lãm xe? Không phải trước đó bảo là Khương Nghênh Hạ đi sao”.
Triển lãm xe là sự kiện của người mẫu nữ, trước nay Ninh Hoả chưa bao giờ đến.
“Cô ấy đi công tác rồi, cậu theo anh đi một chút cũng như đi chơi thôi.
Một tháng sau công việc chắc rất bận, anh muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.
Đi thư giãn [3]”.
Ba chữ cuối cùng như đảo vòng trong miệng hắn, cuối cùng mới chậm rì rì phun ra.
[3] nguyên văn 大保健 – hình thức massage, tẩm quất có xu hướng trả tiền đổi tình
Ninh Hoả hỏi ngược lại hắn: “Không phải muốn tôi an phận à?”
“Cậu thì nhịn đi, anh đi thư giãn”.
Đúng lúc này cửa phòng họp đột ngột mở ra, một đám người xuất hiện.
Hải Khách im bặt không dám nói chuyện phiếm nữa.
Ký hợp đồng xong xuôi, đạo diễn Đinh giới thiệu làm quen với một vị đạo diễn trường quay khác, họ Trương.
Đạo diễn Trương nói: “Mấy ngày nữa đến quay thử một lần”.
Ông ta chợt dừng lại, hỏi hắn: “Là người mẫu à?”
“Đúng rồi, đúng rồi”.
Hải Khách lên tiếng đáp lời trước.
“Chắc cũng quen với ống kính.
Lúc ở trường quay sẽ bố trí thêm mấy máy khác đi theo, không cần lo lắng, cứ tự nhiên thả lỏng là được”.
“Vâng”.
Ra khỏi đài truyền hình, Hải Khách cẩn thận quan sát Ninh Hoả, “Nhìn góc quái nào cũng đẹp”.
Nói cách khác chính là, ông trời thương tình, ban cho chén cơm.
—
Mấy ngày này Ninh Hoả đi công tác ở thành phố bên cạnh.
Lại không ngờ Hoàng Nhất Diễn nhẫn tâm như thế, thừa dịp hắn không có ở nhà liền đi thuê một cái phòng trọ khác, nhanh chóng thu dọn hành lý cùng đồ dùng hằng ngày rồi ba chân bốn cẳng chạy lấy người.
Những ngày tháng sau này, dù là đối với cô hay đối với hắn thì hôn nhân không khác gì hành động ôm bom cảm tử.
Tốt nhất là nên rõ ràng một chút, hắn có thể bay về khung trời rực rỡ của hắn, còn cô cũng có thể đi con đường khảm đầy gai nhọn của mình.
Trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là những lời hoa mỹ trên đầu môi.
Ngay cả những thứ đạo đức giảng giải đều là một đống mơ mơ hồ hồ, không có quy chuẩn, không có hình dáng, chỉ vì một sự đồng cảm trong tiềm thức con người mà tồn tại.
Chỉ cần thay đổi vài hợp âm, trơ ra bộ mặt vô liêm sĩ là có thể ngang ngược hoành hành bức người quá đáng.
Thế đạo lụn bại đến tận lúc này, Hoàng Nhất Diễn biết rõ phía trước là thiên quân vạn mã đang chờ đợi.
Thế nên cô liền nổi lên ý nghĩa, muốn đem đại quân hỗn loạn đó thuộc về riêng mình.
Cô sức lực có hạn, không thể cùng lúc phân thân để ứng phó với Ninh Hoả.
Huống hồ tới giờ này, những thứ hắn bày ra trước mắt cô đều không khỏi mang theo mấy phần giả dối.
Trước đây Ninh Hoả cũng không có bộ dạng đùa cợt người khác, có lẽ hắn đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng của Minh Vọng Thư.
Minh Vọng Thư từng nói, hôn nhân là trách nhiệm của hai người cùng sự tận tâm tận lực với đối phương.
Hắn nghe theo, quán triệt quan điểm này một cách hoàn hảo.
Đứng trước ngàn vạn mỹ nhân như hoa như nguyệt hắn đều không dao động, chỉ nhất nhất chung thuỷ với một người vợ trên danh nghĩa.
Hoàng Nhất Diễn nhất thời không nhớ rõ Minh Vọng Thư còn nói gì nữa…
—
Lúc Ninh Hoả về đến nhà, nháy mắt thấy có gì đó không hợp lý.
Đôi giày thể thao màu trắng mà Hoàng Nhất Diễn ưa thích không thấy đâu.
Sau khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn trà, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật, đây là của người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa không tim không phổi để lại cho hắn.
Trên giấy viết: Một tháng sau hẹn gặp lại ở trấn Ô Sơn.
Nét bút chữ đen nguệch ngoạc trên giấy khắc sâu vào con ngươi tĩnh lặng của hắn, giống như đậu phộng rang trên chảo đất đang từ từ bốc khói.
“Nghĩ hay thật”.
Hắn bình tĩnh phun ra mấy chữ, hai tay vân vê tờ giấy rồi xé thành hai nửa.
Mấy chữ “một tháng” đang nằm chỏng chơ trên một mảnh giấy vụn.
Ninh Hoả gọi điện thoại cho Hoàng Nhất Diễn.
Máy bận.
Hắn tìm tên cô trong khung chat.
Quả nhiên đã bị kéo vào danh sách đen.
Lại lật đật đi ra ngoài ban công.
Trên đất cánh hoa cùng lá cây khô héo rơi đầy, vị trí vốn dĩ đặt một dàn loa chỉnh âm nay đã trống trơn.
Đi đi lại lại trong nhà một vòng.
Ngoại trừ mấy món đồ dùng hàng ngày cùng một cây đàn ghi-ta, những thứ khác cô vẫn để lại.
Bồn rửa tay thiếu vắng, những món đồ cô hay dùng đều được thu dọn sạch sẽ, chỉ chừa lại đồ dùng vệ sinh của hắn.
Nhìn thật chói mắt.
Hắn mở ngăn tủ.
Giấy chứng nhận kết hôn của hai người được xếp gọn gàng.
Hắn cầm lấy, mở ra.
—
Ngày đó đi chụp ảnh, Hoàng Nhất Diễn tuỳ ý mặc một cái thun đen.
Mà Ninh Hoả cũng thế.
“Mặc đồ đen đi đăng ký kết hôn đúng là hiếm thấy”.
Người chụp ảnh nói: “Cô gái có thể cười một cái không? Đây là ngày khó quên cả đời người đấy.
Cười đẹp một chút, cười lên nào”.
Bên tai Ninh Hoả lẳng lặng nói: “Hôm qua anh có xem tin tức nhìn thấy hình như thần tượng chơi ghi-ta của em lại thăng hạng rồi”.
Cô liếc hắn, xong nhìn về phía ống kính, mỉm cười.
—
Ninh Hoả ngồi ở phòng khách, im lặng rất lâu, đột nhiên hắn tức giận đá chân một cái, bàn trà kéo lê ma sát với nền nhà tạo thành tiếng động đinh tai, đến khi đụng vào sô pha mới dừng lại.
Ấm trà cùng ly tách đều ào ào rơi vỡ.
Ánh mắt Ninh Hoả lúc này không khác gì một ngọn núi xa xôi, phủ kín bởi tầng tầng lớp lớp sương mù ám khí.
Lần này hắn thật sự không nhường nhịn cô nữa..