Hồn Hoa

Chương 12: Giáp Mặt Chủ Tịch


Bạn đang đọc Hồn Hoa: Chương 12: Giáp Mặt Chủ Tịch


Đến khi Lưu Ly rời khỏi ba người mới sực tỉnh, trong lòng khó hiểu chồng chất lên nhau.
“Hai cậu có ngửi thấy mùi hương gì không?”
Hạ Chấn Nam và Âu Thần gật đầu. Hương thơm thanh thoát tự nhiên, đậm nhưng không nồng, hương thơm vẫn còn vương vấn trên chóp mũi của họ thật lâu không có tan ra.
Hương thơm này là lúc Lưu Ly đi ngang qua bị gió thổi tới làm phiêu tán khắp phòng.
Lưu Ly thường ngày không có dùng nước hoa. Hơn nữa họ dám chắc chắn đây không phải là nước hoa, mà là hương hoa tự nhiên, mùi hương tinh tế này không thể nào điều chế ra được.
“Đây là hoa gì? Một khi lấy nó làm hương liệu chính để điều chế nước hoa, nhất định sẽ đắt giá hơn cả Clive Christian No. 1 Imperial Majesty Perfume.”
Hạ Chấn Nam đen mặt.
“Lúc này là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới kinh doanh.”
Vương Khải Minh khép hờ hai mắt ngả người dựa vào ghế hít lấy một hơi hương thơm trong không khí, đem hương hoa lưu lại trong trí nhớ. Hương hoa này rất dễ quyến rũ đàn ông, nhất là khi nó còn ở trên người một mỹ nhân.
“Quốc sắc thiên hương, lấy tên này làm nhãn hiệu thế nào?”
Bốn con mắt nhìn Vương Khải Minh như muốn ăn tươi nuốt sống. Khải Minh có sở thích đặc biệt với nước hoa không phải là họ không biết, với tình cảnh bây giờ mà còn lo tới mấy chuyện này có phải quá không được rồi không?
“Tớ chỉ đùa chút thôi. Hai cậu không thấy Lưu Ly có cái gì lạ sao?”
Lạ? Đó là điều mà ai tinh ý một chút đều nhìn ra.
Điều này tất nhiên là hai người họ biết.
Hạ Chấn Nam ngồi lên trên bàn học, từ trên này nhìn xuống có thể nhìn thấy Lưu Ly từng bước một đi vào vườn trường. Nơi đó ngoài cô ra hình như đã không còn ai lui tới nữa.
“Âu Thần, giúp tớ điều tra xem thử mấy ngày qua Lưu Ly ở trong rừng làm cái gì?”
Những việc điều tra này nọ Âu Thần có năng lực làm tốt hơn hắn, một chân trong tối một chân ngoài sáng đôi khi lại hay.
“Không dễ đâu, khu rừng đó âm âm u u, thường ngày rất ít người qua lại.”
Lớp học rơi vào yên tĩnh, ánh nắng đánh tan màn sương chiếu thẳng vào phòng học.
Không lâu sau đó trong lớp dần dần có thêm nhiều người.
Những người mới đến định lên tiếng chào hỏi nhưng khi thấy ba gương mặt trầm trọng của tam vương tử liền đá cái ý nghĩ điên rồ đó đi.

Âu Thần đứng dậy lấy ba lô khoác lên vai.
” Tớ sẽ điều tra xem sao nhưng đừng hi vọng nhiều.”
“Ừ.”
Hạ Chấn Nam nhìn xuống vườn trường, bóng dáng Lưu Ly hoàn toàn bị cây lá che mất. Trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
Lưu Ly ngồi bên mép hồ đưa tay xuống nước nghịch những cọng rong đuôi chó mềm mại mơn trớn trong lòng bàn tay, môi khẽ cười.
“Thì ra là cô.”
Lưu Ly giật nảy mình, nụ cười trên môi bất giác trở nên cứng đờ, nắm chặt cọng rong trong tay, cảm nhận được nó đang giãy giụa mới thả lỏng tay.
Có người đến mà cô không hề nghe thấy tiếng bước chân? Thật kì lạ, từ khi trở thành người hoa các giác quan của cô nhạy bén lên rất nhiều.
Lưu Ly vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Người phía sau không hề tức giận vì mình bị lơ đi, một lần nữa lên tiếng.
“Cô có liên quan đến cái chết của Thi Thi.”
Mày Lưu Ly nhíu càng chặt, từ từ quay đầu lại lập tức sững người. Giọng nói như nghẹn lại ở cổ họng.
“Chủ… tịch.”
Hạ Hướng cũng kinh ngạc không kém. Đây chẳng phải là người mà con trai ông đang cố theo đuổi hay sao? Mấy hôm trước ông còn nghe Chấn Nam nói Lưu Ly chứng kiến cảnh rễ cây giết người kinh sợ đến mức mất đi giọng nói. Thế nhưng sự thật liệu có đơn giản như thế không?
Người bình thường có thể lầm tưởng đóa hoa trên tay Lưu Ly là nhẫn, nhưng ông thì không. Trên đó còn có một vòng linh quang mờ nhạt bao quanh, là nơi tá túc của người hoa. Có lẽ Lưu Ly là kí chủ.
Lưu Ly đem tay đeo nhẫn giấu sau lưng che đi cái nhìn sắc bén của Hạ Hướng.
“Không cần che giấu. Kẻ ở trong đóa hoa đó đã giết Thi Thi và mấy mươi mạng người trong thành phố đúng không?”
Lưu Ly cố giữ bình tĩnh, với một chút linh lực nhỏ nhoi trong người cô lúc này không thể nhìn ra chủ tịch có phải là người hoa hay không, cũng như không ai có thể nhìn ra hạt giống đang ở trong người cô. Tất nhiên vẫn ngoại trừ Hoa Huyết.
“Hoa Huyết, anh chết ở trong đó rồi hả? Mau ra đây đi.”
Lưu Ly dùng Linh Tê chú gọi Hoa Huyết nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Linh Tê chú chỉ có thể truyền đi trong một khoảng cách nhất định, nếu như người được gọi ở quá xa thì có gọi nữa cũng vô dụng.

Lúc Lưu Ly ngủ, Hoa Huyết đã trở về Hoa tộc.
Hạ Hướng không nói nữa mà trực tiếp ra tay. Lần đầu tiên sau mười tám năm sống như con người ông dùng lại linh lực của mình, ông muốn xem xem là kẻ nào to gan dám ra thế giới loài người làm loạn.
Tất cả cây trong vườn nghe lời hiệu triệu của Hạ Hướng xòe tán che phủ hết ánh nắng chiếu xuống vườn trường. Từng cành cây vươn ra đan lấy nhau tạo thành một cái lồng giam giữ Lưu Ly trong đó.
Hạ Hướng ung dung đứng nhìn, không biết từ lúc nào trên tay xuất hiện một lá nguyệt quế.
Thì ra là người lá, vậy Chấn Nam không phải là…
Lưu Ly lúc này không hoảng hốt như Hạ Hướng nghĩ. Bình tĩnh đến không bình thường.
Hạ Hướng nhìn chiếc lá trên tay, một lúc lâu sau mới nói.
“Gọi người hoa trong chiếc nhẫn ra đây, ta không muốn đối phó với người thường.”
“Nếu gọi được cháu đã gọi từ lâu rồi.”
Vậy thì để ông xem kẻ đó cứng đầu được bao lâu, nên nhớ, một khi kí chủ chết đi thì linh lực mà người hoa lấy về xem như mất hết.
Lá nguyệt quế trên tay Hạ Hướng lơ lửng trong không trung, phân thân thành hàng trăm chiếc lá giống hệt nhau lần lượt bay về phía Lưu Ly đang bị nhốt. Mà lúc này chiếc lồng cũng siết chặt lại sắp làm cô ngạt chết.
“Đánh đi.”
Trong đầu Lưu Ly vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, đó không phải là của Hoa Huyết mà là của chính cô.
“Nếu còn không chống trả ngươi sẽ chết, ta cho ngươi mượn sức mạnh của ta.”
Lúc này Lưu Ly mới ngộ ra là hạt giống đang nói chuyện với mình.
Đã vậy thì làm theo thôi, cô cũng không muốn bản thân bị thương. Cô biết chủ tịch sẽ không giết cô.
Chiếc lồng đang siết chặt lại bỗng nhiên bốc cháy, Lưu Ly từ trong đám lửa bay vút lên.
Tán cây tản ra, ánh nắng lại chan hòa như cũ.
Từng cánh hoa đào không biết từ nơi nào bay đến chạm vào từng chiếc lá nguyệt quế, lập tức chúng đều tan thành tro bụi rơi xuống dưới.
Hạ Hướng sửng sốt nhìn lên Lưu Ly đứng giữa không trung, mái tóc dài phiêu dật, mi tâm ẩn hiện một ấn kí đỏ như máu nhưng không biết là loài hoa nào. Sức mạnh này có chút quen thuộc.

“Cô là ai?”
“Lưu Ly.”
Cô biết chủ tịch không hỏi tên cô nhưng vẫn cố ý trả lời như vậy.
Lưu Ly đáp xuống mặt đất, nhẹ như lông hồng không phát ra tiếng động nào.
“Đừng giả ngốc nữa, không thì đừng trách ta.”
“Chủ tịch, dừng lại ở đây đi.”
Một khi hạt giống đã cho cô mượn sức mạnh của nó, hậu quả chính cô cũng không thể nào đoán trước được.
“Được thôi, để ta đánh cô hiện nguyên hình rồi dừng lại.”
Hạ Hướng nói là làm.
Mưa lá cây một lần nữa áp đảo cánh hoa đào vẫn còn trôi nổi giữa không trung, vừa nãy là vì xem Lưu Ly là người nên ông mới nương tay nhưng bây giờ thì không.
Nếu Chấn Nam đã thích cô bé này như vậy thì để ông thử xem Lưu Ly có thể trụ được bao lâu, là con dâu của ông thì không thể vô dụng.
Lưu Ly nhìn chằm chằm vào những chiếc lá sắc nhọn như phi tiêu đang lao vun vút về phía mình, môi nhướng lên nụ cười hư ảo. Đã vậy thì đừng trách cô.
Mặt đất rung động, rễ cây nổi lên như những con giun đất gặp trời mưa không thở được mà quằn quại trên đất liên tục bao vây lấy Lưu Ly.
Hai tay Lưu Ly bắt ấn, miệng đọc một câu chú thuật cổ. Trời lập tức tối sầm như có bão, không khí tụ lại tạo thành vòi rồng hút hết lá cây, hoa anh đào vào trong, cả cây trong vườn cũng như muốn bay lên theo.
Hạ Hướng đưa hai tay lên chắn gió trước mặt, trong lòng lại kinh hoàng như gặp phải ác quỷ.
Làm sao có thể? Ngoài chủ nhân ra không có người hoa nào có thể điều khiển được tự nhiên.
Vòi rồng càng lúc càng lớn, gió táp vào cửa kính trong phòng học, ngoài kia gió bụi mịt mù, mây đen dày đặt bao phủ lấy cả khoảng trời làm ánh nắng không tài nào xuyên qua được.
Người trong trường nhốn nháo cả lên, mùa này đâu phải mùa bão làm gì có hiện tượng lạ thế này? Vòi rồng bành trướng trên vườn trường, Hạ Chấn Nam lập tức chạy ra ngoài, Lưu Ly vẫn còn ở ngoài kia. Vương Khải Minh thấy thế, không kịp suy nghĩ lập tức đuổi theo.
“Chấn Nam, dừng lại.”
Gió bên ngoài lớn đến mức khiến hắn đứng không vững, giọng nói của Vương Khải Minh bị gió nuốt gọn.
Âu Thần kéo Vương Khải Minh lại, hét lớn.
“Chấn Nam đâu?”
“Phía trước.”
Cả hai xuyên qua lớp bụi mịt mù thấy Chấn Nam đang đứng trước vườn trường, liền chạy đến.

“Lưu Ly vẫn còn ở trong đó.”
Gió quá mạnh, hắn làm cách nào cũng không vào được bên trong, vòi rồng ở trên đó không chừng Lưu Ly đã bị hút vào trong.
Âu Thần, Vương Khải Minh cũng không vào được. Mỗi khi tiến vào lại có một sức mạnh nào đó đẩy cả ba người ra.
Mà lúc này Hạ Hướng như gốc cổ thụ bám sâu trong lòng đất, chống lại lực hút của vòi rồng.
Lưu Ly xòe tay ra, một đoá Mạn Châu Sa nở rộ trong tay, không hiểu sao cô luôn rất thích loài hoa này.
“Rốt cuộc cô là ai?”
“Là ai?”
Ngay cô là con của ai cô còn không biết thì làm thế nào để trả lời đây.
Nụ cười trên môi Lưu Ly cứ như là bong bóng xà phòng, đẹp nhưng mong manh dễ vỡ. Luôn vô tình khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Lưu Ly thu lại chú thuật, cô không định phá hủy cả khu vườn này, hơn nữa cũng không có ý làm chủ tịch bị thương.
Vòi rồng đã không còn nhưng mây đen vẫn giăng mịt mù, cảnh sắc vẫn tối như cũ ngay cả gió cũng không dịu đi.
“Chủ tịch, bây giờ có thể dừng lại rồi chứ?”
“Đâu có dễ như vậy. Chỉ cần cô nói cho ta biết cô là ai, ta có thể suy nghĩ.”
Chủ nhân liệu có biết còn một người có sức mạnh giống mình, nếu Lưu Ly là bạn thì không sao, nhưng nếu như ngược lại, hậu quả của nó không thể lường trước được.
“Chủ tịch, không phải tôi không muốn nói mà là không biết nói gì thôi.”
“Vậy thì quên chuyện dừng lại đi.”
Lưu Ly mệt mỏi đưa tay lên day trán, vừa ngẩn mặt lên đã thấy Hạ Hướng như một cơn gió lướt đến bên cạnh, trên tay rõ ràng đang cầm kiếm.
Nghiêng người tránh đi đường kiếm của Hạ Hướng, mũi chân điểm lên mặt đất bay ra đứng giữa hồ. Đoá hoa trên tay bay lên lơ lửng rồi phân thân ra thành hàng trăm đóa hoa giống nhau như đúc. Cô trả lại cho chủ tịch chiêu thức mà ông dùng, có điều nếu chẳng may bị đoá hoa nào đả thương ông phải hiện nguyên hình rồi.
Hạ Hướng dùng kiếm chém đi những đoá Mạn Châu Sa đỏ như máu, nhưng kinh hãi phát hiện ra rằng nếu ông chém nó thành ba thì những đoá khác cũng tự mình nhân ba. Đang lúc nghĩ xem nên làm thế nào mới phá được chú thuật nhìn như đơn giản này, kiếm trên tay bị một đoá hoa chạm vào mà rơi xuống đất, bản thân cũng sắp bị đánh trúng.
Hạ Hướng mở to mắt nhìn đoá Mạn Châu Sa đang lao về phía mình. Ông ở Hoa tộc cũng không hề thua kém ai, vậy mà hôm nay lại bại trong tay một tiểu nha đầu sao?
Đóa hoa chỉ còn cách Hạ Hướng chừng năm centimet thì một vật gì đó đỏ đỏ vàng vàng bay đến đánh bay đoá hoa, cùng lúc đó một giọng nói gấp gáp vang lên.
“Tiểu thư, thủ hạ lưu tình.”
*****Clive Christian No. 1 Imperial Majesty Perfume – 12.721,89 USD/oz (= 29,5ml)*****
Giá của 1 oz (= 29,5ml) nước hoa loại này là 12.721,89 USD. Thậm chí nếu giá này là của cả chai nước hoa thì vẫn khiến cho nhiều người không khỏi sửng sốt. Cả chai nước hoa có dung tích khoảng 500ml. Phần vỏ chai được làm bằng pha lê Baccarat. Phần nắp được làm bằng kim cương trắng lấp lánh 5 cara và phần cổ là bằng vàng 18 cara. Đây là một loại nước hoa rất hiếm, chỉ được sản xuất với số lượng là 10 chai. Vậy nên, loại nước hoa này chắc chắn sẽ trở thành vật sưu tầm quý giá trong tương lai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.