Bạn đang đọc Hồn Hoa: Chương 13: Không Đánh Không Quen Nhau.
Hiện ra trước mắt cô và Hạ Hướng là một người đàn ông mặc đồ đen, không cần nói cũng biết đây là Hữu hộ pháp Y Hàn, còn vật đỏ đỏ vàng vàng kia tất nhiên là lá phong.
Y Hàn vận dụng linh lực tạo ra một màng bảo vệ chắn hết Mạn Châu Sa ở ngoài, tự bảo vệ mình và Hạ Hướng.
“Hạ Hướng, bao năm không gặp ông vẫn cố chấp như vậy. Tiểu thư đã muốn tha cho ông sao còn cố đánh?”
Hạ Hướng đơ ra như tượng đá, một lúc lâu vẫn không có trả lời.
Lưu Ly thấy Y Hàn đến đã sớm thu lại chú thuật, chỉ thắc mắt một điều tại sao Y Hàn lại bảo vệ chủ tịch?
Ở ngoài khu vườn tam vương tử làm cách nào cũng không đi vào được, cuồng phong đã dịu đi đôi chút nhưng sắc trời vẫn mịt mù như cũ. Trên trời còn xuất hiện rất nhiều lá nguyệt quế và Mạn Châu Sa lả tả rơi xuống, hai sắc màu xanh đỏ này hòa vào nhau không có lấy một chút hòa hợp mà càng làm ba người họ liên tưởng đến việc ma cây giết người.
Trong lòng lo lắng không yên, Lưu Ly vẫn còn ở trong đó không biết là sống hay chết?
“Chấn Nam, bình tĩnh lại.”
Âu Thần và Vương Khải Minh ra sức kéo Hạ Chấn Nam lại, mặc cho bị đẩy ngã không biết bao nhiêu lần Hạ Chấn Nam vẫn sống chết lao vào trong, chung thủy vẫn là bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy ra.
“Bình tĩnh? Nếu người ở trong đó là người hai cậu yêu thì hai cậu có bình tĩnh được không?”
Cả hai đều im lặng.
Âu Thần tuy không nói được gì nhưng tức giận không có cách nào dịu xuống được. Nắm lấy cổ áo Hạ Chấn Nam muốn đánh người.
Vương Khải Minh thấy thế liền chạy đến ngăn cản.
“Âu Thần, không được.”
Âu Thần không đánh cũng không buông tay, nắm lấy cổ áo của Hạ Chấn Nam mà hét vào mặt.
“Cậu nghĩ ở đây chỉ có mình cậu lo cho Lưu Ly? Chỉ có mình cậu yêu cô ấy? Hạ Chấn Nam, mắt cậu ở để ở đâu hả?”
Hắn làm sao có thể không biết tình cảm mà Âu Thần dành cho Lưu Ly, chẳng qua hắn xem như không thấy. Ba người họ không chỉ là bạn bè mà còn là anh em, không thể chỉ vì một người con gái mà mất đi tình huynh đệ gắn bó bao nhiêu năm.
Thấy Hạ Chấn Nam đã không còn ý muốn xông vào trong Âu Thần mới buông tay, giọng nói cũng dịu đi đôi chút.
“Không vào được thì chúng ta đợi, tớ không tin chúng ta bị chặn ở đây cả đời.”
Lúc này, ngoài đợi thì họ còn có thể làm gì đây?
Bên trong khu vườn tĩnh mịch cây cối xơ xác tiêu điều, hoàn toàn không hề biết ở ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.
Lưu Ly bước chân nhẹ nhàng, từ trên mặt nước đặt chân lên thảm cỏ ven bờ hồ. Nhân lúc hạt giống còn cho cô mượn sức mạnh mà giải quyết chiến trường lúc nãy.
Cánh tay khẽ nâng, một luồng ánh sáng đỏ thoát ra từ đầu năm ngón tay bay lướt qua mọi vật, lập tức khung cảnh khôi phục như cũ, ánh mặt trời nhảy nhót trên từng tán cây, sắc trời tươi sáng như cảnh xuân tháng ba đầy sức sống.
Luồng sáng đỏ bay ra ngoài phá tan màng chắn vô hình, lưu lại một lúc lâu trên người Hạ Chấn Nam mới quay trở về nhập vào mi tâm của Lưu Ly. Hạt giống không còn gì để làm liền thu lại sức mạnh của mình.
Ba người ở ngoài đuổi theo luồng ánh sáng chạy vào, được một lúc thì không thấy luồng ánh sáng đâu. Trong lòng có nghi hoặc nhưng nhớ tới Lưu Ly liền chạy đi tìm.
Y Hàn khẽ cúi người chào Lưu Ly. Theo đà này không lâu nữa tiểu thư có thể tự bảo vệ mình mà không cần phiền tới người khác.
“Tiểu thư.”
“Y Hàn, sao anh lại ở đây?”
“Chủ nhân bảo tôi nói với tiểu thư là người về Hoa tộc một thời gian, trong thời gian chủ nhân không có ở bên cạnh tiểu thư phải chú ý cẩn thận.”
Thảo nào cô dùng Linh Tê chú gọi mãi mà hắn không trả lời. Về Hoa tộc cũng tốt, ít ra cô còn có được vài ngày tự do.
Y Hàn vỗ vai bằng hữu lâu năm không gặp tiện thể đập vỡ đá trên người Hạ Hướng.
“Nếu biết ông ở đây đã đến tìm ông lâu rồi.”
Hạ Hướng xem như đã tỉnh, ánh mắt liên tục dò xét Lưu Ly.
“Đó là ai?”
Y Hàn nhìn Lưu Ly, nụ cười thâm thúy treo trên môi.
“Kí chủ của chủ nhân, may mắn hôm nay chủ nhân về Hoa tộc nếu không ông sẽ phải bầm dập vài chỗ.”
Chủ nhân?
“Chủ nhân đã thoát khỏi phong ấn rồi?”
“Ừm… là tiểu thư thả chủ nhân ra.”
Ngẫm nghĩ một chút lại thấy có cái gì đó không đúng.
“Lưu Ly là người hoa, làm sao có thể là kí chủ?”
Lưu Ly bước đến gần gốc cổ thụ, ngồi xuống dưới gốc cây.
“Cháu vốn dĩ là con người, tất nhiên là có thể làm kí chủ.”
Y Hàn gật đầu xác nhận, không giống ngày thường kiệm lời mà còn bổ sung thêm.
“Hạt giống đang ở trong người tiểu thư.”
Thảo nào ông thấy sức mạnh của Lưu Ly có chút quen thuộc, thì ra là giống với chủ nhân.
Nếu không phải trong người Lưu Ly có sức mạnh của hạt giống khiến ông không thể đả thương, chẳng phải ông đã gây ra họa lớn rồi sao? Hút máu người có thể khôi phục linh lực nhanh hơn bình thường gấp năm lần, nhưng một khi thất bại hậu quả thật không thể xem thường.
Y Hàn hạ thấp giọng nói xuống mức nhỏ nhất, thì thầm vào tai Hạ Hướng.
“Rất có thể sau này tiểu thư sẽ là Thánh mẫu của Hoa tộc, là chủ mẫu của chúng ta cho nên ông cẩn thận một chút.”
Hạ Hướng giật mình. Nói như vậy không phải tình cảm mà con trai ông dành cho Lưu Ly đành ngậm ngùi mà trao cho người khác sao? Là người của chủ nhân ngàn vạn lần không nên động vào.
Mười tám năm trước ông cùng vợ đang mang thai theo lệnh của chủ nhân ra thế giới loài người làm một số nhiệm vụ mật, đúng lúc đó vợ ông lại chuyển dạ sinh Chấn Nam ở thế giới loài người. Sau khi vợ ông hồi phục sức khỏe trở về Hoa tộc thì lúc đó chủ nhân đã bị công chúa U Linh phong ấn, thuộc hạ của chủ nhân bị truy sát khắp nơi, ông còn vợ và con trai vừa mới sinh nên đành trốn ra thế giới loài người sống cho đến ngày hôm nay.
Lưu Ly mon men lại gần, hai người đàn ông lại đi thì thầm to nhỏ với nhau. Có vấn đề.
“Hai người quen nhau?”
So về chức vị trong Hoa tộc, Hạ Hướng kém Y Hàn, Y Thiên một bậc. Không lí gì khi Y Hàn gọi Lưu Ly là tiểu thư mà ông lại không. Hạ Hướng hơi cúi người, coi như ra mắt chủ mẫu tương lai.
“Tiểu thư.”
Cả người Lưu Ly nổi đầy da gà, vô thức lùi ra sau một bước.
“Chủ tịch đừng làm vậy, rất không thoải mái.”
Hạ Hướng cười, không cho là phải.
“Tuy tiểu thư chỉ bằng tuổi con trai tôi nhưng dù sao cũng là tiểu thư, thứ tự trên dưới phải rõ ràng.”
Nói đến đây mới nhớ.
“Chấn Nam cũng là người lá?”
“Không phải, một nữa người lá một nữa người hoa. Về chuyện lúc nãy mong tiểu thư bỏ qua.”
“Không phải lỗi của chủ tịch.”
Không đánh không quen nhau, nửa chữ cũng không sai.
Y Hàn lắng nghe tiếng bước chân, mày nhíu lại rồi giãn ra.
“Có người đến. Tiểu thư ở Diamond nhờ ông để ý một chút. Người của công chúa U Linh có thể phát hiện ra tiểu thư bất cứ lúc nào.”
“Yên tâm, đi đi.”
Với sức của Hạ Hướng bảo vệ tiểu thư không khó, Y Hàn yên tâm được phần nào không nói gì thêm bay trở về Hoa tộc. Thân ảnh mới đó đã không thấy đâu.
Khi tam vương tử đến đã thấy Lưu Ly nằm bất tỉnh nhân sự dưới gốc cây mà bên cạnh Hạ Hướng đang cố gọi Lưu Ly tỉnh dậy.