Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 7
Bởi vì đã sai người đến báo trước nên Nhậm Thực mang theo gia quyến đứng ở cửa đợi, không lâu sau xe ngựa của Trạm Vương phủ cũng đến.
Xe ngựa vừa dừng lại vén rèm, Nhậm Thực liền mở miệng nói: “Thần Nhậm Thực cùng toàn gia cung nghênh Vương gia Vương phi.” Mọi người đều cúi đầu hành lễ.
Kha Dập Trạm là Vương gia,vì thế lúc lại mặt mọi người Tướng phủ cần ra cửa quỳ nghênh đón.
Kha Dập Trạm muốn miễn cái này đi, nhưng Nhậm Thất hiểu cha y, biết cha nhất định không chịu, suy tính một chút mới miễn lễ.
Mọi người Tướng phủ quỳ nghênh đón vừa vặn không thấy bóng Kha Dập Trạm xuống xe.
Đây là lần đầu tiên Kha Dập Trạm ra ngoài từ khi bị liệt tới giờ, có thể là có Nhậm Thất đi cùng nên không khó khăn như tưởng tượng.
Kha Dập Trạm mở miệng đáp lễ: “Thái Sơn đại nhân không cần đa lễ, các vị đã là người nhà của Nhậm Thất, nếu không ngại thì cứ coi tiểu tế như người nhà.”
Nhậm Thực bộ dáng ngay thẳng liêm khiết: “Vương gia là người trong hoàng thất, địa vị cao quý, thần trèo cao không nổi.”
Nhậm Thất vừa nhìn liền biết tật xấu của cha tái phát: “Cha, chúng ta vào trong trước đi, Vương gia mang rất nhiều lễ vật đến.”
Kha Dập Trạm bảo hạ nhân dâng lễ vật lên, mở miệng đúng lúc: “Tiểu tế mang theo chút lễ mọn, tự biết Tướng phủ không thiếu thứ gì, chỉ là tán gẫu bày tỏ tâm ý.” Nói là lễ mọn thật ra có không ít bảo vật.
Đại ca Nhậm Gia và Lục ca Nhậm Kích của Nhậm Thất cùng Kha Dập Trạm quan hệ không tồi, mấy ngày nay ở trước mặt Nhậm Thực nói không ít lời hay về Kha Dập Trạm.
Nhậm Gia thấy vậy cũng đứng ra giảng hòa: “Cha, người ta đường đường là Vương gia lại ăn nói khép nép như vậy, người cũng đừng cứng ngắc như thế.”
“Thần tạ ơn Vương gia.” Nhậm Thực dù ngoài miệng nói vậy, trong lòng vẫn nghĩ: dù sao ta cũng đường đường là Thừa tướng đại nhân đấy nhé!
Nhậm Thất biết cha giận y: “Cha, con biết người vẫn giận con, con còn mang theo trà người yêu thích nhất đến bồi tội, chúng ta mau vào trong đi, con pha cho người uống.”
Nhậm Thất khuyên can mãi không khí mới dịu đi, lúc pha trà lại dùng miệng lưỡi dẻo như kẹo làm Nhậm Thực nguôi giận, sau đó mới để Nhậm Thực ra tâm sự cùng Kha Dập Trạm, còn mình thì đi cầm hoa ra ngoài tìm Tứ tỷ Nhậm Tư.
Nhậm Tư thích yên tĩnh, ngày thường cũng không tụ tập cùng mọi người.
Ai cũng biết tính tình nàng nên chỉ thi thoảng mới đến viện nàng chơi.
Chỉ có Nhậm Thất không có mắt luôn thích đi tìm nàng, có khi mang theo mấy món đồ chơi dân gian của Nhậm Kích đến.
Nhậm Tư và y quan hệ tốt lắm.
Hiện giờ Nhậm Tư đang ngồi trong phòng thêu hoa văn lên túi hương thì nghe thấy tiếng Nhậm Thất: “Tứ tỷ!”
Nhậm Tư ngẩng đầu nhìn đệ đệ hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, mở miệng dặn: “Đi chậm một chút, đừng để ngã.”
Nhậm Thất nhìn Nhậm Tư một thân đồ trắng thuần khiết, chỉ mấy ngày không gặp mà tiều tụy hơn rất nhiều.
Nhậm Tư bằng tuổi Kha Dập Trạm, đã hai mươi tư tuổi rồi, người ngoài nhìn vào chính là quá tuổi gả chồng.
Nhậm Tư là đứa con thục nữ nhất của Nhậm gia, thường ngày nói chuyện nhẹ nhàng tỉ mỉ, thích mặc y phục màu trắng, không trang điểm cũng xinh đẹp động lòng người.
Phu thê Nhậm Thực thấy Nhậm Tư vô cảm lạnh nhạt vẫn sợ đứa nhỏ nhà mình một ngày nào đó đi xuất gia, chỉ Nhậm Thất mới biết trong lòng Tứ tỷ nhà mình có một người tử trận sa trường không bao giờ về: “Tứ tỷ, ta mang hết hoa trong Vương phủ tới đây, là Kha Dập Trạm lấy từ biên cương về.
Trước kia ta thích nghịch hoa trong viện của huynh ấy, huynh ấy cho rằng ta thích mấy loại hoa này nên sau này mang theo không ít loài hoa kì lạ trở về, nhưng ta không biết chăm sóc chúng, biết Tứ tỷ yêu hoa nên mang đến tặng cho tỷ.”
“Vương gia tặng đệ, đệ sao lại tặng cho người khác được?”
“Huynh ấy đã đồng ý, Tứ tỷ không chê là được rồi.”
“Sao ta lại ghét bỏ được chứ.” Nhậm Tư cầm hết bao này đến bao khác lên xem tên của từng loại hoa.
“Chỉ là không biết hoa này rời đất lâu như vậy rồi có thể sống được nữa không.”
“Chỉ cần chăm sóc một chút nhất định có thể sống.”
“Tứ tỷ biết chăm sóc thế nào sao?”
Nhậm Tư không đáp, vẫn chăm chú nhìn loại hoa này.
Nhậm Thất bỗng nhiên có chút bối rối, tha thiết khẩn cầu nói: “Tứ tỷ chăm sóc nó được không?”
Nhậm Tư ngẩng đầu nhìn Nhậm Thất, cười rạng rỡ: “Được.”
Nhậm Thất nghe được Nhậm Tư nhận lời, tâm trạng bối rối cũng thoáng yên lòng: “Tứ tỷ lại làm túi hương à?”
“Ừ, biết hôm nay đệ về nên làm nhiều một chút cho đệ dùng.”
“Đừng một lần làm nhiều như vậy, để lâu hương thơm cũng phai nhạt hết.”
Nhậm Tư tự giễu cười: “Xem đầu óc của ta này, ta quên mất.”
“Vậy sau này cứ bảy ngày ta liền tới chỗ Tứ tỷ đổi túi hương một lần, được không?”
“Được.”
Nhậm Thất nhận được sự đồng ý của Nhậm Tư, rốt cuộc tâm cũng buông xuống, bắt đầu nói chuyện lải nhải.
Tới lúc ăn cơm trưa, thái độ của Nhậm Thực với Kha Dập Trạm cũng tốt hơn nhiều, cũng không gây sự như trước nữa.
Buổi chiều hai người về Vương phủ, trước khi đi Nhậm Thất còn lôi lôi kéo kéo Lục ca Nhâm Kích nói chuyện: “Lục ca, ngày thường huynh không có chuyện gì làm thì đến viện của Tứ tỷ thăm tỷ ấy đi.”
“Không phải đệ không biết Tứ tỷ của đệ thích yên tĩnh một mình, ta hay tới nàng cũng cảm thấy ta phiền, da mặt ta còn chưa có dày như đệ đâu.”
“Từ nhỏ đệ đã chơi cùng huynh, nếu đệ da mặt dày thì huynh cũng không kém bao nhiêu đâu, nhưng tỷ ấy ở một mình như vậy cũng không tốt, huynh nói có phải không?”
“Cũng đúng.” Nhậm Kích vuốt cằm: “Vậy mấy ngày ta lại tới đó một lần.”
Lúc này Nhậm Thất mới hoàn toàn yên lòng, từ biệt Nhậm gia rồi lên xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy, Nhậm Thất không để ý chính mình mới là người khỏe mạnh, ngược lại còn nằm lên đùi Kha dập Trạm, hai tay vuốt ve tóc của hắn: “Hôm nay ra ngoài cảm giác thế nào?”
“Cũng được.”
“Người nhà ta tốt lắm đúng không? Không ai làm tổn thương trái tim của tiểu bại liệt huynh cả.” Nhậm Thất nói xong liền cười: “Ta nói rồi mà, ra ngoài một chút hít thở không khí, so với ở nhà một mình tức giận còn tốt hơn nhiều.”
Kha Dập Trạm giơ tay giữ hai má Nhậm Thất, dùng lực một chút, miệng Nhậm Thất liền giống mỏ gà: “Chỉ cần em không chọc giận ta là tốt rồi.”
Nhậm Thất nằm bất động, tùy ý Kha Dập Trạm nghịch, giọng nói mơ hồ: “Ta chưa bao giờ chọc huynh tức giận cả, mỗi câu mỗi từ ta nói đều không phải để chọc tức huynh.”
Kha Dập Trạm buông tay ra nắm lấy mặt Nhậm Thất: “Có ý gì?”
Nhậm Thất xoa hai má mình: “Đó là ta trêu ghẹo huynh.”
Kha Dập Trạm không biết trả lời thế nào, tâm tình Nhậm Thất rất tốt: “Trước đây nếu ta chọc ghẹo huynh, huynh nhất định sẽ dịu dàng kêu ta đừng nói như vậy nữa; bây giờ hoặc là huynh không thèm để ý ta, hoặc là huynh dùng giọng nói tức giận để che giấu…”
Kha Dập Trạm che miệng Nhậm Thất lại, vẫn để ý không che mất mũi y.
Môi Nhậm Thất dán vào lòng bàn tay Kha Dập Trạm, nháy mắt mấy cái vươn đầu lười liếm tay hắn.
Kha Dập Trạm như bị điện giật thu tay lại, rõ ràng chân đã mất hết cảm giác, hắn lại cảm nhận được cảm giác tê dại từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân.
Nhậm Thất cười to, sau đó rất từ bi không đùa giỡn Kha Dập Trạm nữa, nói sang chuyện khác: “Huynh cùng cha ta nói chuyện gì vậy?”
“Bí mật.”
“Huynh không nói ta cũng đoán được, có thể làm cho thái độ của cha ta mềm mỏng vậy đơn giản chỉ là để cho ông thấy ta sống rất hạnh phúc.”
Khe Dập Trạm cười khẽ, sờ đầu Nhậm Thất, giọng nói khen ngợi mang theo ý trêu chọc: “Thông minh vậy.”
“Tất nhiên!” Nhậm Thất vẫn luôn tin tưởng chính mình: “Nhất định là huynh nói gì đó gạt cha ta, hoặc là hứa hẹn gì đó không thực tế.”
Quả nhiên vẫn là đồ ngốc..