Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 6
Ngày thứ ba cũng là ngày lại mặt, đây là nghi thức cuối cùng của hôn sự.
Thừa tướng cũng không như Hoàng thượng Thái hậu đau lòng Kha Dập Trạm.
Trước đó ngày thành thân Nhậm Thất một mình cưỡi ngựa đến Trạm Vương phủ làm Thừa tướng cực kì bất mãn, ra lệnh cho Nhậm Thất ngày thứ ba nhất định phải mang theo Kha Dập Trạm về cùng, nếu không cũng không cần lại mặt nữa.
Ngày đó thành thân Nhậm Thất mới nói cho cha y là tự mình muốn cưỡi ngựa đến Trạm Vương phủ, Nhậm Thực nghe xong lại tức giận: “Hồ đồ!”
“Cha, con là nam tử, không cần người đến đón dâu như nữ tử.”
“Đây là hôn sự, phải theo lễ nghi mà làm.”
“Đây là một phần của lễ nghi, tất cả do Lễ bộ và Khâm Thiên Giám giám sát lo liệu, Hoàng thượng nói mặc dù là bọn họ xư lý nhưng trước hết vẫn cần tôn trọng ý kiến của con và Trạm Vương.”
Nhậm Thực giận không nén được: “Nhậm Thất! Ngươi có bản lĩnh quá nhỉ? Dám lấy Hoàng thượng ra ép ta?”
Nhậm Thất biết Nhậm Thực cổ hủ, có thể đồng ý chuyện hai người thành thân đã không dễ dàng, chỉ có thể lấy tình cảm ra nói: “Cha, người thương con nhất, lần này nghe theo ý con đi~”
Nhậm phu nhân thấy thế cũng khuyên bảo: “Lão gia, thân thể Trạm Vương không tiện đi lại không phải ngài không biết.
Đã không cưỡi ngựa được thì tới đón dâu kiểu gì? Không phải ngài muốn hắn ngồi kiệu tới rước dâu chứ? Hay là để hạ nhân đẩy xe lăn tới đón Tiểu Thất? Ta biết ngài tức giận Hoàng thượng, nhưng Trạm Vương đâu có tội tình gì mà ngài muốn làm nhục hắn? Huống chi Trạm Vương biết thân thể không tiện nhưng cũng chưa từng nói là sẽ không tới rước dâu, trong lòng hẳn là có Tiểu Thất nhà chúng ta.
Nếu không thì hắn đã sớm nói sẽ không tới đón dâu, phải biết là từ ngày Trạm Vương bị liệt hắn còn chưa từng ra khỏi cửa đâu.”
“Nếu Tiểu Thất nói không cần tới đón thì vì sao hắn không kiên trì mộ chút?”
Nhậm Thất nhân cơ hội mở miệng: “Cha, con hiểu hắn, hắn cũng hiểu con, nếu hắn biết con không cho hắn đến, hắn sẽ kiên trì tới cùng, nhất định phải đến.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là hình thức thôi, người không cần để ý quá mức.”
“Nếu không phải biết ngươi thích tiểu tử kia sao ta lại đồng ý cho hai đứa thành thân? Kể cả là tiểu Hoàng đế hạ thánh chỉ, ta cũng phải liều mạng một phen.
Tiểu thiếu gia Tướng phủ chúng ta nâng niu chiều chuộng, ngậm trong miệng sợ tan sao có thể lấy thân phận “thê tử” gả cho người khác, hơn nữa còn là một tên liệt như hắn? Ngươi biết ta thương ngươi, nhưng sợ là trong lòng ngươi lại thương tên Trạm Vương kia nhất.”
Khóe mắt Nhậm Thất nóng lên, bước tới ôm lấy Nhậm Thực, không khí cũng trùng xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Người yêu có thể có rất nhiều, nhưng người nhà chỉ có một thôi, chuyện này không thể so sánh được.
Nếu hắn không đáng, tất nhiên con sẽ không lãng phí thời gian bên một người lạ.” Nhưng hắn đáng giá.
“Thôi, thôi.” Nhậm Thực thở dài, đẩy cửa ra ngoài.
Nhậm phu nhân yêu thương sờ trán Nhậm Thất: “Tiểu Thất, đừng oán cha con nhắc đến chuyện chân của Trạm Vương, ông ấy chỉ đau lòng cho con thôi.”
“Nương, tất nhiên con biết cha thương con, con chỉ sợ cha giận con.”
Tay đang sờ trán của Nhậm phu nhân chuyển thành gõ đầu Nhậm Thất: “Con đó, trước đó cũng không bàn bạc với chúng ta, chuyện tới nước này mới chịu nói, cha con tức giận là đương nhiên rồi.”
Nhậm Thất xoa trán, cười xán lạn: “Con biết nương tốt nhất, nhất định sẽ dỗ cha giúp con.”
“Chỉ mình ta thì không dỗ dành được.” Nha hoàn bên ngoài nhắc nhở đã đến giờ lành “Hôm nay con cứ đi trước đi, đừng để lỡ giờ lành, hôm khác trở về tự nhận lỗi với cha con.”
“Dạ!” Nhậm Thất biết cha y tuy rằng cổ hủ thẳng thắn nhưng cũng không phải là người bảo thủ, con cái hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Tam tỷ gả cho con trai của quản gia không để tâm đến vấn đề con nối dõi, Tứ tỷ không màng thế tục nay đã có hôn phối, Ngũ tỷ kén rể là một tên tú tài, Đại ca Nhị ca muốn tìm phu nhân môn đăng hộ đối, Lục ca luôn nói muốn tự mình du ngoạn đi đây đi đó tới già.
Những cái này Nhậm Thực từ trước tới nay vẫn chưa từng can thiệp quá nhiều.
Quyền thần tiền triều thường không được chết già, chẳng có vị Hoàng đế nào không thích nắm quyền lực trong tay.
Với triều thần tiền triều, Hoàng đế thường xem người này nên giữ quyền lực hay nên khống chế quyền lực của hắn lại.
Nhậm Thực không cố chấp với quyền lực lại coi trọng người nhà, Kha Dập Khắc thấy nhà hắn đông người, đối với hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Chuyện này với Nhậm Thực cũng coi như là chuyện tốt.
Lúc Nhậm Thất lên ngựa xuất phát, Nhậm Thực chỉ nói đúng một câu: “Ngày thứ ba lại mặt nếu không thấy Trạm Vương thì Vương phi cũng đừng về nữa.”
Nhậm Thất nhớ lại xong đang nằm ở ổ chăn của mình lập tức xốc chăn lên chui vào trong chăn của Kha Dập Trạm.
Kha Dập Trạm nghiêng đầu nhìn Nhậm Thất gần ngay trước mắt: “Có chuyện gì?”
“Ngày chúng ta thành thân cha giận ta.”
Kha Dập Trạm nhớ lại một chút liền biết: “Do ta không đi đón dâu?”
“Ừm.”
“Là lỗi của ta.”
“Không phải tại huynh, là ta sai, cha giận ta tự mình quyết định.”
“Nếu không phải ta không buông bỏ được khúc mắc này em cũng không cần làm vậy.”
“Nếu phải tìm ra nguyên nhân, vậy trách chúng ta thành thân, nếu không thành thân thì không cần trách ai cả.”
Kha Dập Trạm trêu chọc: “Vậy nghĩa là trách hoàng huynh ban hôn?”
Nhậm Thất chớp mắt: “Vậy huynh biết tại sao Hoàng thượng tứ hôn không?”
“Trong thành chỗ nào cũng đồn về chuyện của hai chúng ta.”
“Huynh biết lời đồn này từ đâu truyền ra không?”
Ngày ấy Kha Dập Khắc cũng từng cho rằng lời này do Nhậm Thất đồn, nhưng vẫn chưa chứng thực được: “Không biết.”
Khi đó Nhậm Thất tự cho rằng Kha Dập Trạm vẫn như trước đây, gan cũng to hơn, cười hì hì chỉ chính mình: “Là ta, chẳng qua ta chỉ nói vài lời, không ít người trước kia từng thấy ta đi phía sau huynh, bọn họ phát tán lời đồn thành như vậy.”
Kha Dập Trạm từ chối cho ý kiến, hỏi lại Nhậm Thất: “Ta cũng muốn hỏi em một chuyện, vì sao trong thành lại truyền tai nhau ta muốn cưới nam thê về xung hỉ?”
Nhậm Thất rất tự tin: “Chuyện này cũng không làm khó được ta.
Về chuyện của huynh ta đều biết, Hoàng thượng Thái hậu mời đạo sĩ đến, tin lời của đọa sĩ muốn huynh lấy nam thê xung hỉ.” Nhậm Thất nói xong lại nhớ đến cái gì, trong lòng căm phẫn, bổ sung: “Huynh đừng tin lời đạo sĩ thối kia nói lung tung, chân của huynh không phải do giết quá nhiều người nên gặp báo ứng, mà là bị thương trên chiến trường.
Chiến trường không phải ta giết ngươi thì là ngươi lấy mạng ta, huynh giết bọn họ có gì sai chứ? Nếu nhất định phải nói huynh giết binh sĩ vô tội, vậy huynh cũng vô tội, chẳng qua huynh chỉ đang bảo vệ hòa bình cho đất nước thôi.”
“Tất nhiên là ta không tin.”
Nhậm Thất suy nghĩ một lát, có chút thẹn thùng: “Hay là muốn tin một vài lời, ví dụ như lời phải lấy nam thê này?”
Mắt Kha Dập Trạm dịu dàng như nước: “Ừm.”
“Huynh thật tốt!” Nhậm Thất suýt chút nữa say trong ánh mắt của Kha Dập Trạm, gác chân lên chân hắn, ôm chặt Kha Dập Trạm: “Ta thừa nhận là ta đáng khinh, tự mình tung tin đồn.
Nhưng ta không hối hận, ta biết huynh sẽ không giận ta mà.”
“Kha Dập Trạm sờ lỗ tai Nhậm Thất, nhân lúc Nhậm Thất không phát hiện cúi đầu hôn một cái nhẹ lên tóc: “Em không phải, là ta đáng khinh.”
“Ưm.” Nhậm Thất khẽ ngâm nga, nghĩ đến Kha Dập Trạm đang đùa giỡn, ngẩng đầu lên thì đụng phải cằm của Kha Dập Trạm, lúc này mới nhớ tới chính sự: “Ngày mai lại mặt huynh nhất định phải trở về cùng ta.”
“Đương nhiên.”
“Ta biết huynh yêu ta nhất mà!”
“Ta sợ Thừa tướng đến Vương phủ cướp người.”
Đầu Nhậm Thất đang dựa vào vai Kha Dập Trạm ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh: “Sợ cha ta đến cướp người? Chính là sợ ta bị cướp đi đúng không? Nói như vậy chẳng khác nào nói huynh cũng yêu ta, không nỡ để ta đi cả.”
Kha Dập Trạm vẫn như cũ không them phản ứng Nhậm Thất, Nhậm Thất cũng vui vẻ như trước gọi người vào tắt đèn.
Kha Dập Trạm nhìn nửa người Nhậm Thất đang quấn lấy người mình: “Trở về ổ chăn của em đi.”
Nhậm Thất vùi đầu vào cổ Kha Dập Trạm, hô hấp phả lên da làm lòng Kha Dập Trạm ngứa ngáy, âm thanh trong trẻo của thiếu niên giờ này mềm mại, làm nũng vang lên: “Không muốn! Ca ca cho ta ngủ ở đây đi~”
Rất lâu rồi Kha Dập Trạm chưa nghe Nhậm thất gọi hắn là “ca ca”, nháy mắt mọi thứ như trở về hai năm trước, lúc hắn còn chưa xuất chinh, lúc đó Nhậm Thất rảnh rỗi liền gọi “ca ca ơi, ca ca à” đi phía sau mình, một lần đi này liền được hai năm.
“Ngươi đã có ba ca ca rồi, còn luôn miệng gọi ta là ca ca làm gì.”
“Ta gọi bọn họ là Đại ca Nhị ca Lục ca, gọi huynh là ca ca, không giống không giống.”
Khi đó Nhậm Thất đúng cái đuôi nhỏ, thường xuyên gặp rắc rối muốn mình xử lý giúp.
Hiện giờ Kha Dập Trạm ngay cả bản thân còn không lo được, thở dài một tiếng cầm lấy tay Nhậm thất đang đặt trên hông mình xoa nhẹ vài cái, cuối cùng cũng không nỡ rời bỏ.
“Ca ca đừng thở dài, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”.