Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 3
Tam thư lục lễ hay tam thư ngũ lễ gì đó Kha Dập Trạm cũng không có vấn đề gì, chỉ là mục cuối cùng “tự thân nghênh đón” làm hắn nghĩ trái nghĩ phải.
Hơn ba tháng nay Kha Dập Trạm chưa bước ra đến cửa, nghĩ đến ngày mai phải ra ngoài đón dâu làm lệ khí trên người hắn càng nặng.
Tính tình Kha Dập Trạm tháng đầu tiên thật ra vẫn như trước, cũng không để tâm việc chân bị liệt này, vẫn nghĩ bản thân có thể đứng lên, nhưng sau khi thái y chẩn đoán không tìm ra nguyên nhân, lúc này Kha Dập Trạm mới bắt đầu hoảng.
Sau đó từ tháng thứ hai trở đi tính tình bắt đầu âm trầm khó đoán, không thể tiếp nhận việc mình từ một người hoàn toàn khỏe mạnh biến thành kẻ bị liệt chỉ đem lại phiền phức cho người khác.
Cũng không hẳn bị liệt chân nhất định sẽ gây phiền toái, có lẽ bị liệt lâu sẽ thích ứng, tìm ra cách thích nghi với cuộc sống, nhưung Kha Dập Trạm vừa bị liệt, mỗi ngày nội tâm đều bị dằn vặt chứ đừng nói đến tìm cách thay đổi.
Đa Phúc tới tìm Kha Dập Trạm, hắn từng đến đây cùng Nhậm Thất nhiều lần, đi vào cũng không ai cản.
Đậu Tử bên người Kha Dập Trạm mang Đa Phúc vào sân, ý bảo hắn cứ đứng đây, sau đó đi tới gõ cửa ngắt dòng suy nghĩ của Kha Dập Trạm: “Vương gia, Đa Phúc của phủ Thừa tướng cầu kiến.”
“Đa Phúc?”
“Chính là người bên cạnh Nhậm Thất thiếu gia.”
“Vào đi.”
Lúc này Đa Phúc mới đẩy cửa: “Vương gia, thiếu gia sai ta sang nói với ngài một tiếng, ngày mai Vương gia không cần tới đón dâu, thiếu gia nhà ta sẽ tự đến.”
Tảng đá lớn trong lòng Kha Dập Trạm cuối cùng cũng được gỡ xuống, giọng điệu cũng mang chút ý vị thoải mái: “Sao hôm nay y không tới? Không phải ngày thường đuổi cũng không đi à?”
“Tiểu thiếu gia nói trước khi thành thân không nên gặp mặt, là điềm xấu.”
Kha Dập Trạm cười nhạo: “Mê tín.”
Đa Phúc có chút căng thẳng, không biết nên bẩm báo cái gì, nhớ tới thư còn chưa đưa mới lấy ra, tiến lên hai bước dâng lên: “Vương gia, đây là thư thiếu gia gửi cho ngài.”
Kha Dập Trạm cũng đoán được đại khái là cái gì, nhận thư xong thấy Đa Phúc vẫn còn đứng ngây ra đó chưa đi, nhíu mày: “Còn có việc?”
Đa Phúc bị Kha Dập Trạm dọa hết hồn: “Không, không có.” Nói xong bước nhanh ra ngoài.
Kha Dập Trạm mở thư, lấy giấy ra, quả nhiên là tranh vẽ Nhậm Thất.
Nói là tranh đã là nể mặt Nhậm Thất lắm rồi, bởi vì thợ vẽ cực kì xấu.
Tranh vẽ một người ngồi ở cửa sổ ngắm trăng, trong ánh trăng có một người nằm trên giường, đề chữ: không biết tên bị liệt như huynh tu mấy kiếp mới có phúc cưới được ta.
Kha Dập Trạm bị lời nói của Nhậm Thất chọc tức, tay cầm tranh hơi dùng sức làm viền bức tranh nhàu nát.
Từ lúc Kha Dập Trạm bị liệt đến nay ghét nhất bị người khác nói tới chuyện chân của hắn trước mặt hắn.
Người trong phủ bàn tán to nhỏ đều bị hắn đuổi đi, mà gần đây Nhậm Thất liên tục khiêu khích điểm mấu chốt của hắn.
Kha Dập Trạm nhẫn nhịn lắm mới không xé nát bức họa kia.
Đa Phúc từ Trạm Vương phủ trở lại viện của Nhậm Thất.
Y kéo ghế qua cho Đa Phúc ngồi xuống, châm trà đưa cho hắn: “Trạm Vương hắn…!có gì muốn nói với ta không?”
Đa Phúc nhận lấy chén trà: “Không có.”
Nhậm Thất thở dài một hơi, Đa Phúc uống xong trà còn nói thêm: “Nhưng mà Vương gia hỏi sao thiếu gia ngài không đến tìm hắn.”
Nhậm Thất lại vui vẻ: “Ta biết là hắn nhớ ta mà!”
Đa Phúc:…!Ta cảm thấy Vương gia không có ý này.
——
Theo lý thì hôn lễ của Vương gia chiến công hiển hách và tiểu nhi tử nhà Thừa tướng phải làm hết sức long trọng, nhưng Thừa tướng trong lòng không thoải mái, hơn nữa Trạm Vương cũng không muốn nhiều người nhìn thấy bộ dáng ngồi xe lăn của hắn nên là hôn lễ cũng làm đơn giản hơn nhiều, chỉ mời vài bằng hữu tốt trong triều.
Hai vị nam tử thành thân, người bị gả cũng không cần đợi ở tân phòng, Nhậm Thất và Kha Dập Trạm cùng nhau đi tiếp rượu.
Nói là tiếp rượu nhưng cả quá trình Kha Dập Trạm cũng không mở miệng nói vài câu, tất cả đều dựa vào miệng lưỡi bịa chuyện không chớp mắt của Nhậm Thất chọc mọi người vui vẻ.
Buổi tối cũng không nháo động phòng, hạ nhân đưa Kha Dập Trạm trở về tân phòng liền đóng kín cửa rồi ra ngoài.
Kha Dập Trạm sắc mặt không tốt, Nhậm Thất đang ngồi trên ghế tiện tay kéo xe lắn của hắn tới cạnh người: “Sao vậy? Tức giận à?”
Kha Dập Trạm không đáp, Nhậm Thất lại mở miệng: “Cảm nhận được những người đó đều dùng ánh mắt thương hại nhìn huynh?”
Kha Dập Trạm cắn răng nhìn về phía Nhậm Thất, con ngươi như có lửa, Nhậm Thất lại không them để ý: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta cũng không phải thương hại huynh.”
“Ta chán ghét ánh mắt những người đó, ta không cần bọn họ thương hại.” Kha Dập Trạm bình tĩnh trở lại, mở miệng: “Nếu nói là thương hại thì cũng không đúng, chẳng qua chỉ là mấy người thích hóng hớt, lấy ta làm chủ đề tám nhảm thôi, tiếc hận trời ghét người tài, để ta biến thành một kẻ bị liệt như thế này.”
Nhậm Thất cầm lấy bình rượu trên bàn nói tiếp: “Chẳng lẽ huynh không phải là tên liệt à?”
Câu nói này của Nhậm Thất càng làm lửa giận của Kha Dập Trạm bùng lên: “Không cho nói nữa.”
“Đây vốn là sự thật, tại sao không thể nói?” Nhậm Thất rót hai chén rượu: “Đã liệt ba tháng rồi, huynh vẫn chưa chấp nhận à?”
Kha Dập Trạm cúi đầu nhìn đôi chân không còn cảm giác kia, hai tay xiết chặt tay vịn xe lăn: “Ta không chấp nhận số mệnh!”
Nhậm Thất buông bình rượu: “Bảo huynh chấp nhận chứ không phải bắt huynh nhận mệnh, hiện giờ chân huynh bị liệt là sự thật, huynh phải chấp nhận nó, chấp nhận mới có thể thay đổi.
Nói không chừng tâm tình huynh thay đổi lại có thể đứng lên bình thường.”
Kha Dập Trạm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhậm Thất: “Nếu vẫn không thể đứng lên được thì sao?”
Nhậm Thất cười gian xảo: “Không đứng dậy được thì thôi, dù sao lúc đó huynh cũng chấp nhận rồi.”
Kha Dập Trạm quay đầu rời tầm mắt, ngữ khí lạnh băng không chút độ ấm: “Ngươi gạt ta.”
Hai tay Nhậm Thất giữ lấy mặt Kha Dập Trạm, làm cho mặt hai người đối diện: “Mặc kệ là huynh trước đây hay bây giờ ta đều thích.”
Ánh mắt Kha Dập Trạm né tránh, buột miệng nói: “Nhưng ta không thích ngươi.”
Nhậm Thất buông tay, cũng không để ý lời của hắn: “Ta biết mà, dù sao thì chúng ta cũng thành thân rồi, trừ ta ra thì cũng không ai chịu lấy kẻ bị liệt như huynh.”
“Rất nhiều người muốn gả cho ta.”
“Đúng vậy, huynh là Vương gia chiến công nhiều vô kể, trước đây rất nhiều người muốn gả cho huynh.
Huynh bây giờ với trước đây có gì không giống? Trừ việc hai chân bị liệt thì có chỗ nào không giống trước đây? Thử đi ra ngoài gặp mặt người khác xem, so với cả ngày ngồi ngốc trong phòng thì tốt hơn nhiều.”
“Nói thì dễ.”
“Đương nhiên, dù sao thì ta…” Nhậm Thất vỗ vỗ hai chân khỏe mạnh của mình.
Kha Dập Trạm buồn bực: “Sao ngươi so với trước khi thành thân còn chọc ta tức giận hơn vậy?”
Nhậm Thất đắc ý: “Tất nhiên ta trước khi thành thân với sau khi thành thân không giống nhau rồi.
Nếu trước đây ta nói như vậy sẽ bị huynh đuổi về, nếu vẫn tiếp tục như vậy ngay cả cửa Vương phủ cũng không được bước vào.
Giờ thì khác rồi, chúng ta đã thành thân, đây cũng là nhà của ta, huynh không đuổi ta đi được nữa.”
“Ngươi rốt cuộc là tới xung hỉ hay tới chọc ta tức chết?”
Nhậm Thất sờ cằm, còn thật sự bày ra dáng vẻ tự hỏi: “Hmm…!cả hai.”
Kha Dập Trạm tức không phản đối được, cơ mà sau đó tâm tình lại vui sướng hơn không ít: “Từ lúc ta bị liệt đến giờ, chưa ai chịu nói chuyện với ta nhiều như vậy.”
“Hoàng thượng Thái hậu, một người là ca ca một người là mẹ ruột ngươi, cả hai đều đau lòng không dám nặng lời với huynh; bằng hữu tốt cũng không dám đề cập đến vấn đề này trước mặt huynh; còn Liễu Mang tướng quân đối với huynh lại là áy náy, chỉ hận không thể thay ngươi đuổi hết mấy kẻ tán gẫu này nọ về ngươi đi.” Nhậm Thất trêu chọc: “Còn lại mấy người bình thường càng không dám nói, nói sẽ bị Trạm Vương ngài đuổi cmn ra khỏi phủ luôn còn đâu.”.