Đọc truyện Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết FULL – Chương 2
Ngày hôm sau, sau khi bãi triều Hoàng Thượng giữ lão Thừa tướng lại thư phòng nghị sự.
Nhậm Thực ngồi ở thư phòng mở miệng hỏi: “Không biết Hoàng thượng giữ thần ở là là vì nguyên do gì?”
Hoàng thượng ánh mắt sáng quắc nhìn Thừa tướng: “Thừa tướng cũng biết nhiều ngày nay dân chúng đồn đãi về Trạm Vương?”
Nhâm Thực vẫn là vẻ mặt chính trực, nhưng gương mặt lại hơi co rúm, cắn răng nói: “Thần không biết.”
Hoàng thượng uống một ngụm trà: “Tiểu An Tử, nói cho Thừa tướng nghe một chút.”
“Vâng.” Tiểu An Tử khom mình hành lễ: “Bẩm Thừa tướng, nô tài nghe có người nói Trạm Vương và Nhậm Thất công tử là thanh mai trúc mã, thời niên thiếu đã ước định chung thân; có người nói Trạm Vương đã từng cứu Nhậm Thất công tử, vì thế Nhậm Thất công tử thích thầm Trạm Vương, hai người ăn ở với nhau liền phát hiện đây chính là người mình yêu cả đời; cũng có người nói Nhậm Thất công tử đã cứu Trạm Vương, hai người tâm đầu ý hợp.”
Nhậm Thực cười nhạo: “Chính là những lời này?”
Tiểu An Tử tiếp tục nói: “Còn có lời đồn không theo kịch bản cũ, cái gì mà Nhậm Thất công tử vì yêu nên tới chiến trường viện trợ Trạm Vương, Trạm Vương vì cứu Nhậm Thất công tử mà chân bị tật.
Nhậm Thất công tử thực ra vẫn theo bên người Trạm Vương, hai người sớm đã sống chung tại Vương phủ như phu thê, thê nhưng Thừa tướng lại tới cửa đoạt lại con…”
Nhậm Thực tức giận muốn đập bàn.
Ngại Hoàng thượng vẫn đang ở trước mặt, chỉ có thể hừ lạnh: “Toàn là nói bậy!”
Hoàng thượng vẫy tay cho Tiểu An Tử lui ra: “Thừa tướng chớ giận, chẳng qua chỉ là vài lời đồn thôi, chúng ta đương nhiên biết Nhậm Thất chưa từng rời khỏi thành Kinh An, cũng không có chuyện thanh mai trúc mã gì cả.”
“Hoàng thượng đã biết đó là lời đồn vì sao còn như vậy?”
“Không có lửa làm sao có khói, chuyện xưa là giả nhưng tình cảm chắc chắn là thật.”
“Hoàng thượng sao lại biết tình cảm là thật?”
“Tất nhiên là trẫm đã hỏi Trạm Vương.”
“Hoàng thượng sợ là đã hiểu sai rồi, thần cũng đã hỏi Nhậm Thất, tuyệt đối không có chuyện này.”
Hoàng thượng rất tự tin: “Ngày mai mang Nhậm Thất đến đây, trẫm muốn đích thân hỏi thử.”
Nhậm Thực: “…!Vâng”
——
Hôm qua Hoàng thượng tự mình đi tới Trạm Vương phủ, Kha Dập Trạm khí chất âm trầm, vẫn nằm trên giường như trước, thấy Hoàng thượng tới cũng không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Hoàng huynh.”
Hoàng thượng tên là Kha Dập Khắc, là huynh trưởng cùng một mẹ với Kha Dập Trạm, lớn hơn hắn mười hai tuổi.
Với Kha Dập Trạm mà nói Hoàng thượng đúng là vừa là cha vừa là huynh, tình cảm của hai người rất tốt.
Kha Dập Khắc dù đã kế thừa ngôi vị hoàng đế, Kha Dập Trạm vẫn gọi hoàng huynh như xưa: “Trạm Trạm gần đây tốt hơn chút nào chưa?”
Mí mắt Kha Dập Trạm khẽ động, thanh âm rốt cuộc mang chút sức sống: “Đã nói là không được gọi ta là Trạm Trạm!”
Kha Dập Khắc làm bộ ho khan che giấu xấu hổ: “Đệ cũng nghe được mấy lời đồn kia?”
“Nói lung tung đều bị ta đuổi đi hết rồi.”
Kha Dập Khắc tỏ vẻ chính nghĩa nói: “Đúng vậy, nói lung tung nên đuổi hết đi!”
“Ừ.”
“Vi huynh nghe nói đệ với tiểu nhi tử của Thừa tướng hình như…!hình như có gì đó?”
Kha Dập Trạm tiếp tục nhíu mày: “Có cái gì là có cái gì?”
Kha Dập Khắc giơ hai tay, một bàn tay nắm lấy bốn ngón tay kia, ngón trỏ còn lại hơi giật giật: “Chính là loại quan hệ này.”
Lông mày của Kha Dập Trạm nhăn lại vẫn chưa giãn ra: “Nói vớ nói vẩn.”
Kha Dập Khắc mắt điệc tai ngơ: “Quản gia nói Nhậm Thất thời gian trước thường đến thăm đệ.”
“Đúng vậy, mười lần thì có tám lần bị ta đuổi ra ngoài.”
“Vì sao lại đuổi ra ngoài?”
“Phiền phức.”
“Y đã gây phiền gì cho đệ à?”
“Suốt ngày huyên thuyên mấy điều vô nghĩa, quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của ta, thật sự phiền hết sức.”
“Ồ?”
“Ta với y thật sự không có gì.”
Kha Dập Khắc cười tươi: “Ồ ồ, ta hiểu rồi.” Là tình yêu chứ gì?
Kha Dập Trạm quay đầu nhìn hoàng huynh: “Thật sự đã hiểu?”
Kha Dập Khắc vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Đúng là tình iu rồi!
Hôm sau Nhậm Thất theo cha đi gặp Hoàng thượng, nói tới nói lui một hồi rốt cuộc Hoàng thượng cũng nói ra mục đích chính: “Nhậm Thất này, ngươi có muốn gả cho Trạm Vương không?”
Nhậm Thất làm như kinh hãi lắm, chắp tay thi lễ, khi ngẩng đầu lên hai mắt đã ửng đỏ, tròng mắt rưng rưng: “Thần không muốn.”
Trong mắt Nhậm Thực, Nhậm Thất là đứa con ngoan ngoãn bị Hoàng thượng dọa sợ; trong mắt Hoàng thượng chính là bộ dáng đứa con mệnh khổ bị Thừa tướng bức ép không dám nói ra sự thật.
Mà Nhậm Thất chỉ đơn thuần là trước khi rời nhà dùng nước ớt đổ lên tay, vừa lúc chắp tay thi lễ khi nãy lén sờ lên mắt.
Hoàng thượng vẻ mặt “ngươi chính là em dâu tương lai của trẫm”: “Trẫm hiểu.”
Nhậm Thực thấy rốt cuộc Hoàng thượng cũng thấy mới yên tâm: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Nhậm Thất cũng yên lòng: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Nhậm Thực và Nhậm Thất vừa hồi phủ thì thánh chỉ cũng tới, vẫn là Tiểu An Tử tự mình tới: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhậm Thất phủ Thừa tướng hiền lành lương thiện, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu và trẫm đều vừa lòng.
Nay Trạm Vương đến tuổi gả vợ, muốn tìm thê tử xứng lứa vừa đôi.
Vừa dịp Nhậm Thất cũng chưa có hôn phối, cùng Trạm Vương có thể nói là trời sinh một cặp, nay gả cho Trạm Vương trở thành Vương phi.
Tất cả lễ nghi đều do Lễ bộ và Khâm Thiên Giám cùng nhau xử lý, chọn ngày tốt thành hôn, chiếu cáo thiên hạ.
Khâm thử.”
Trong lòng Nhậm Thất vui sướng nhảy loạn, hận không thể tiếp chỉ ngay lập tức, trên mặt vẫn giữ vẻ bi thương, dáng vẻ xót xa không lời nào kể xiết nhìn cha, sau đó mới “nhục nhã” tiếp nhận thánh chỉ, thanh âm thê lương: “Tạ chủ long ân.”
Tiểu An Tử vừa đi, Nhậm Thực liền tức giận chửi ầm lên: “Tiểu hoàng đế này thật sự gả con ta cho tên Trạm Vương bị liệt kia à? Xem như là ta đã biết được bộ mặt thật của hắn, hắn cảm thấy ta là lão thần tiền triều, ba lần bốn lượt muốn chèn ép ta…”
Nhậm Thực còn chưa dứt lời đã bị Nhậm phu nhân ngăn lại: “Lão gia, cẩn thận lời nói.”
Nhậm Thất cũng an ủi: “Cha, việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô dụng.”
Nhậm Thực sờ đầu Nhậm Thất: “Khổ cho Tiểu Thất của chúng ta rồi.”
Nhậm Thất dịu ngoan: “Cha, con không sao.” Thật sự không khổ chút nào mà.
Nhậm phu nhân cầm tay Nhậm Thất: “Được rồi, con về phòng trước đi, để ta và cha con nói chuyện.”
Nhậm Thất đầy mặt lo lắng rời sảnh chính, sau đó nghĩ tới thân thể cha hắn gần đây vẫn khỏe mạnh, hẳn là sẽ không tức giận làm ra chuyện xấu gì, hơn nữa nương vẫn ở đó, tức giận cũng chỉ nó dăm ba câu, vì thế tâm tình vui vẻ về viện của mình, vừa mới về đến nơi đã nhảy cẫng lên: “Đa Phúc!”
“Thiếu gia, người đã về rồi!” Nghe nói vừa rồi có người trong cung tới?” Đa Phúc chạy đến bên người Nhậm Thất.
“Đúng vậy, Hoàng thượng đến ban hôn.”
“Chúc mừng thiếu gia!”
“Ta cũng muốn chúc mừng ngươi nha!”
Đa Phúc vò đầu: “Thiếu gia chúc mừng ta làm gì?”
“Ngốc!” Nhâm Thất vào nhà ngồi xuống: “Ta gả vào Trạm Vương phủ, ngươi chắc chắn cũng đi theo ta, đến lúc đó ngươi tìm Nhàn Diệp cô nương của Trạm Vưuong phủ không phải thuận tiện hơn à?”
Đa Phúc đỏ mặt: “Ta…!ta với Nhàn Diệp cô nương không có gì hết.”
Nhậm Thất nhéo mặt Đa Phúc: “Không ai thoát khỏi mắt của ta được.”
Đa Phúc ủ rũ: “Ta chẳng qua chỉ là gã sai vặt, Nhàn Diệp cô nương nhất định nhìn ta không vừa mắt.”
“Ngươi không nên xem nhẹ chính mình như vậy, ngươi chỉ cần có được trái tim của Nhàn Diệp cô nương, những việc còn lại giao hết cho ta là được rồi.” Nhậm Thất châm trà, đưa lên mũi ngửi, sau đó uống một ngụm, cũng không biết đang nói đến ai: “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, tháng ngày còn dài.”.