Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 35: Phó Quân Thâm Không Ai Bảo Vệ Thì Để Tôi


Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 35: Phó Quân Thâm Không Ai Bảo Vệ Thì Để Tôi


Nhiếp Triều tức muốn phát điên.

Bắt nạt một em gái bé nhỏ như thế à?
Có biết xấu hổ là gì không?
Bà Ưng che mũi mình, đau gần chết.

Lúc bà ta nhìn thấy là một cậu ấm mà mình không quen biết thì hét lớn: “Liên quan gì đến cậu? Hả?” Lúc này Nhiếp Triều mới chợt nhớ ra, ở thành phố Hộ này chẳng có mấy người quen biết mình, anh ta bèn mở cửa ra, kéo dài giọng: “Thất thiếu, đến đây mau lên.”
Rồi quay đầu, an ủi cô gái: “Đại… Em gái, cô đừng sợ, có Thất thiểu ở đây rồi.”
Doanh Tử Khâm hơi ngây người, cô ngẩng đầu lên.

Phó Quân Thâm đi vào sau một bước.

Lần này anh mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng mở tung để lộ xương quai xanh, trông vô cùng quyến rũ, ăn chơi trăng hoa chẳng ra thể thống gì, vừa nhìn là biết ngay không phải người đứng đắn.
Người trong văn phòng đều ngây ra như phỗng.
Bà Ứng càng chấn động hơn, đầu bà ta ong lên: “Thất, Thất thiếu gia?”
Gương mặt của Phó Quân Thâm, chỉ cần nhìn thấy một lần thì sẽ không thể nào quên được.

Cho dù trong thành phố Hộ có người không phục Vì anh là kẻ vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì thì kẻ đó cũng phải cung kính với anh.
“Làm phiền rồi, thầy Từ.” Phó Quân Thâm chẳng thèm để ý, đi thẳng đến trước mặt cô gái: “Tôi là phụ huynh của em ấy, tôi đến muộn.” Thầy Từ ngây người.


Nhiếp Triều tặc lưỡi một phát, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên Thất thiếu đã mặt dày là phải mặt dày đến cùng, bây giờ còn từ phong cho mình là phụ huynh người ta luôn rồi.
“Em lên lớp trước đi.” Phó Quân Thầm nhìn cô gái: “Không cần phải lãng phí thời gian.”
Vỏn vẹn bảy chữ khiến cho biểu cảm của Hạ Tuần thay đổi.

Doanh Tử Khâm yên lặng trong phút chốc rồi chậm rãi trả lời: “Thật ra, một mình tôi cũng có thể.” Chẳng đợi cô nói hết câu, Phó Quân Thầm đã lấy ra một thanh sô-cô-la đen từ trong túi áo, đôi mắt hoa đào cong lên: “Yêu Yểu?”
Doanh Tử Khâm bị đồ ăn chặn họng: “…”
Nhiếp Triều: “???”
Vãi nồi, mang theo đồ ăn mọi lúc mọi nơi luôn? Thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi, thế này là nuôi vợ như nuôi con hả?
Cô Đặng đẩy cặp mắt kính rồi cũng lên tiếng: “Cậu Phó nói rất đúng, Tử Khâm, em về lớp trước đi, đừng chậm trễ nữa, chuyện ở đây đã có người lớn giải quyết rồi.” Doanh Tử Khâm nhận lấy thanh kẹo sô-cô-la kia.

Cô không muốn làm phiền đến anh.

Cô cũng biết anh thật lòng đối xử tốt với cô, mặc dù cô vẫn chưa biết nguyên nhân là gì.
“Đi đi.” Phó Quân Thâm khẽ nghiêng người, xoa xoa đầu cô: “Có em ở đây, anh sợ lát nữa ra tay lại làm em sợ.” Nhiếp Triều bị sặc.

Đúng là trợn mắt nói bừa mà! Có phải cậu đã quên mất người ta một tay nhấc bổng năm tên côn đồ thế nào rồi không? Cô Đặng lại rất tán thành: “Em bị hoảng sợ, cô đưa em đến phòng y tế kiểm tra trước đã.”
Cửa văn phòng vừa mở giờ lại đóng, không khí lạnh lẽo đến cực điểm.
Ứng Phi Phi nắm chặt lấy áo của bà Ứng, run rẩy không ngừng.


Lục Phóng bảo Doanh Tử Khâm nịnh nọt được Phó Quân Thâm, cô ta còn không tin nhưng bây giờ thì không thể không tin rồi.
Vận may kiểu gì đây?
Phó Quân Thâm ngước mắt: “Thầy Từ, tôi muốn tìm hiểu chuyện đã xảy ra.”
Thầy Từ vội vã kể lại một lượt câu chuyện từ đầu đến cuối: “Cậu Phó, chúng tôi đang thương lượng xem giải quyết như thế nào.”
Đôi mắt hoa đào ấm áp của người đàn ông lạnh dần từng chút một cho đến khi kết thành một tầng băng.
Bà Ứng rùng mình vì lạnh, nào còn sự vênh váo hống hách như lúc trước: “Thất thiếu gia, hiểu lầm thôi, chuyện này là hiểu lầm cả thôi.”
“Hiểu lầm? Con gái bà không thể bị bắt nạt, vậy bạn nhỏ nhà tôi thì có thể a?” Giọng nói của Phó Quân Thâm vô cùng dịu dàng, anh cười nói:
“Dựa vào đầu? Hả?”
Bà Ưng muốn bảo “một đứa con gái nuôi có thể so bì với con gái của bà ta được à” nhưng lời đến khóe miệng thì căn bản không dám nói ra.
Phó Quân Thâm lạnh nhạt ra lệnh: “Nhặt lên.”
Bà Ưng ngẩng người, không còn quan tâm đến lễ nghi gì nữa, vội vã cúi xuống nhặt số tiền bà ta đã ném trên đất lên.

Nhưng bà ta chưa kịp đứng dậy thì đã có một chồng tiền ném thẳng xuống đầu.
“Bị ném vào trong thùng rác thôi ấy mà, người đâu có bị sao, so bì tị nạnh cái gì?” Nhiếp Triều cải tiến một cách tận tụy: “Cho bà mười nghìn đã đủ chưa?”
Bà Ưng nhục nhã đến mức gương mặt trắng bệch.
Đôi môi Ưng Phi Phi run rẩy: “Anh… anh làm vậy là ý thể ức hiếp người khác…”
“Các người đừng có mà quay sang đổ vạ cho bọn tôi như thế chứ.”
Nhiếp Triều hừ lạnh: “Ban nãy các người bắt nạt em gái của Thất thiếu thế nào, tôi nhớ rồi đấy.”

Thầy Từ mở lời thăm dò: “Cậu Phó, cậu xem chuyện này.” “Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy.” Phó Quân Thâm đứng thẳng dậy, khẽ mỉm cười: “Tôi tin xưa nay trường Thanh Trí luôn rất công bằng.”
Cuối cùng, bà Ứng dẫn Ưng Phi Phi ảo não rời đi.
Tuy không bị đuổi học nhưng qua lần mắc lỗi nghiêm trọng này thì xem như cả đời Ứng Phi Phi vô duyên với Đại học Đế đô rồi.

Đừng nói là Đại học Để đồ, bất cứ trường đại học 985* nào của nước Hoa cũng sẽ không nhận cô ta, con đường tương lai xem như mất hết.
* Trường đại học 985 là dự án các trường đại học được đầu tư để trở thành trường đại học đẳng cấp thế giới.
Còn tàn nhẫn hơn bị hủy hoại danh tiếng.

“Tôi còn bảo sao mới sáng sớm cậu đã vội vàng chạy sang bên này, hóa ra là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Nhiếp Triều lầm bầm: “Thất thiếu, không phải là tôi tọc mạch gì nhưng thế này là cậu thích đại lão thật đấy hả?”
“Người ta vẫn còn là một cô bé, cậu làm thể có phải hơi sớm quả không?”
Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, cười tựa như không cười.
Nhiếp Triều lập tức giơ tay làm tư thế đầu hàng: “Xem như tôi chưa nói gì nhé!”
“Không phải.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, từ ban công của tòa lầu dạy học nhìn xuống dưới, lạnh nhạt đáp: “Có lẽ là cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau thôi.”
Nhiếp Triều ngây người.

Chậm mất nửa nhịp mới nhớ đến chuyện của nhà họ Phó, anh ta lập tức không nói nên lời.

Nhiếp Triều không biết phải an ủi như thế nào, do dự một lúc mới lên tiếng: “Người anh em, nhìn thoáng ra, đã qua lâu lắm rồi.”
“Đúng thế, đã qua lâu lắm rồi.” Phó Quân Thâm cười khẽ một tiếng:
“Hai mươi năm rồi.”
Trước mắt là một màu máu đỏ tươi, tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn với tiếng súng, vọng thẳng vào màng nhĩ.
Hàng lông mi của anh khẽ động đậy, anh lại mỉm cười: “Khi xưa, tôi rất hy vọng có người bảo vệ tôi nhưng lại chẳng có ai, thế nên tôi muốn bảo vệ em ấy.”

Nghe thấy câu này, Nhiếp Triều vô cùng khó chịu: “Thất thiểu…”
Người đàn ông tựa vào bức tường, đôi chân thon dài duỗi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tôi sống quá long đong, không thể yên ổn được nhưng mà Yểu Yểu, em ấy nhất định phải có cuộc sống tốt nhất.”
Hắn mỉm cười, đôi môi cong lên vô cùng dịu dàng.
Buổi tối, nhà họ Chung.

Lúc Chung Mạn Hoa đến, ông cụ Chung đang đọc báo bên cạnh bàn ăn, ông chỉ đáp một tiếng không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt: “Tới rồi.”
Chung Mạn Hoa ngừng bước chân: “Bố.”
“Tử Khâm đầu?” Lúc này ông cụ Chung mới đặt tờ báo xuống, ló đầu trong ra ngoài cửa, ông thất vọng nói: “Sao không đến hả?”
Ông không nhịn được quở trách một tiếng: “Con là mẹ con bé mà một mình tới đây? Còn ra thể thống gì nữa?” Trong lòng Chung Mạn Hoa cảm thấy bực bội không thể tả.

Nếu không phải do cuộc điện thoại buổi sáng của trường Thanh Trí khiến bà ta cảm thấy mất mặt thì sao bà ta lại không đến trường đón Doanh Tử Khâm được?
Nhà họ Chung là nhà mẹ của bà ta, bà ta được gả vào nhà họ Doanh, hai thể lực mạnh mẽ liên thủ vốn là một chuyện có lợi.

Nhưng bởi vì Doanh Tử Khâm, chị em dâu nhà họ Chung đã không ít lần thầm cười nhạo bà ta.
“Vãn Vãn, chẳng phải cháu học cùng một lớp với Tử Khâm sao?” Ông cụ Chung nhớ đến điều gì, quay đầu lại hỏi: “Cháu không gặp con bé à?”
Sắp bảy giờ rồi, lớp mười một đã được tan học từ lâu.
Chung Tri Vãn siết chặt nắm đấm, khẽ giọng trả lời: “Ông nội, cháu không gặp, vả lại có thể em họ đã…”
“Có thể cái gì?” Ông cụ Chung căng thẳng.

“Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Chung Tri Vãn nhanh chóng chiếc nhìn Chung Mạn Hoa một cái: “Em họ sắp bị Thanh Trí đuổi học rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.