Bạn đang đọc Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt – Chương 34: Dám Ngang Ngược Như Vậy Trước Mặt Thất Thiếu
Đoạn video dừng lại ở đây, hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy là khuôn mặt đắc ý, ngang ngược của Ưng Phi Phi.
Trong văn phòng lặng im như tờ, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt Ưng Phi Phi trắng bệch: “Không, đó không phải là em.
Em không làm gì cả.”
Không ngờ Doanh Tử Khâm thực sự xem được camera giám sát.
Sao lại thế được?
Bà Ứng cũng đứng hình, khuôn mặt đỏ bừng.
Hình ảnh trên máy chiếu giống như một cú tát vang dội vào mặt bà ta.
Nghĩ đến việc có bao nhiêu con người đã xem được hình ảnh này, bà ta vô cùng ngượng ngùng, hận không thể tìm một cái lỗ nào dưới đất để chui xuống.
Doanh Tử Khâm gập máy tính rồi trả lại cô Đặng và cảm ơn bà.
Đoạn video này không phải là do cô đến phòng giám sát lấy mà là cô hack thẳng vào phòng giám sát.
Có thể dùng kỹ thuật mới, cô đỡ phải động tay.
Cô Đặng đương nhiên là nhận ra Ứng Phi Phi xé cái gì.
Đó là tập đề ôn thi mà bà đặc biệt chuẩn bị.
Dù bà có tốt tính đến đâu, bị người khác đối xử như vậy cũng sẽ nổi giận.
Hạ Tuần ngẩn người.
Hiển nhiên là anh ta không ngờ được chân tướng sự việc lại thế này.
Anh ta hơi mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn cô gái một cái, không nói gì cả.
Anh ta biết chuyện cô Đặng chuẩn bị tập đề ôn thi.
Bấy giờ thầy Từ mới hoàn hồn từ trong kinh hãi, giọng ông trầm xuống:
“Ứng Phi Phi, em xem em đã làm gì hả? Tại sao em lại xé sách của Doanh Tử Khâm?” “Em… em…” Ưng Phi Phi không thể chối cãi, cô ta khóc to: “Ai bảo nó kéo thành tích lớp mình xuống chứ?”
Cô ta cũng chẳng cố ý, là Doanh Tử Khâm ngứa đòn, có thể trách cô ta được ư? “Đây không phải là nguyên nhân để em làm vậy!” Thầy Từ tức đến đau đầu: “Thế mà em còn không biết ngại nói Doanh Tử Khâm bắt nạt em? Em không thấy xấu hổ ư?”
Vậy mà ông không phát hiện ra, trong lớp xuất sắc lại có học sinh như thế này.
Ý thức kiểu gì đây?
Ứng Phi Phi khóc càng đau lòng hơn.
Cô ta chưa từng bị thầy chủ nhiệm nói nặng lời thế này bao giờ.
“Thầy Từ, dù Phi Phi nhà tôi có làm vậy thì cũng không phải là lý do để em học sinh này đánh nó.” Bà Ứng vội vàng ôm Ứng Phi Phi vào lòng, cười lạnh nói: “Em học sinh này bắt buộc phải xin lỗi!”
Ngữ khí bà ta vô cùng cứng rắn: “Tóm lại là em học sinh này không đúng.” Bà Ưng không hề sợ vì bà ta nhớ trước đó thầy Từ đã nói phụ huynh Doanh Tử Khâm không có thời gian đến đây.
Không có thời gian chẳng phải nghĩa là không quan tâm ư?
Nhà họ Doanh căn bản sẽ không xuất hiện, có chứng cứ thì làm được gì?
Còn có thể lật tung trời đất được à?
Ứng Phi Phi cùng dần dần bình tĩnh lại.
Đúng thế.
Chung Tri Vãn đã nói rồi, Chung Mạn Hoa sẽ không quan tâm đầu.
Một đứa con nuôi sao có thể so sánh với thiên kim tiểu thư đích thực được?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Ứng Phi Phi cũng thở phào một hơi, chỉ là cô ta hơi buồn vì bản thân không làm sạch sẽ hơn.
Trong lúc đắc ý, cô ta khiêu khích mà vênh mặt lên.
Song Doanh Tử Khâm không thèm liếc họ một cái.
Cô nghiêng đầu, giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc, thậm chí còn hơi mỉm cười: “Thầy Từ, âm mưu sát hại bạn học thì sẽ bị phạt thế nào? Bị kỷ luật hay là đuổi học?”
Thầy Từ biến sắc: “Chuyện này là sao?”
“Thầy Từ, thầy không biết chuyện đấy thôi.” Người lên tiếng lần này là cô Đặng.
Giọng cô Đặng rất lạnh: “Tử Khâm sợ nhện, nghiêm trọng đến mức sẽ ngạt thở, hôn mê bất tỉnh.” Bà cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra chuyện này và còn đặc biệt dặn các học sinh trong lớp nữa.
Không ngờ Ứng Phi Phi lại lợi dụng điểm ấy.
Doanh Tử Khâm ngừng một chút, cô không ngờ cô Đặng sẽ lên tiếng giúp mình.
Trước khi cô hoàn toàn thức tỉnh đã bị nhện cần một lần, suýt nữa là mất mạng, may mà có Ôn Thính Lan ở bên cạnh.
Tuy cuối cùng không có nguy hiểm gì nhưng cô lại mắc bệnh sợ nhện, đây là một chứng bệnh tâm lý.
Sau khi cô thức tỉnh, tất nhiên sẽ không có chướng ngại gì về mặt này.
Những Ưng Phi Phi không biết những chuyện ấy.
Khuôn mặt khó khăn lắm mới hồng hào trở lại của cô ta lại trở nên trắng bệch: “Sao sao em biết được? Chỉ là trùng hợp thôi, em…”
“Yên lặng!” Thầy Từ đập bàn, càng tức hơn: “Ứng Phi Phi, nếu hôm nay Doanh Tử Khâm xảy ra chuyện thì em sẽ bị bắt đẩy em biết không?”
Ưng Phi Phi đến khác cũng không khóc được.
Chịu đựng bao nhiêu ánh mắt như thế, bà Ưng lại càng xấu hổ hơn.
Bà ta cũng không thể ngờ được Ưng Phi Phi sẽ làm vậy, nhưng thế thì sao? Doanh Tử Khâm không xảy ra chuyện gì mà.
“Được rồi, chuyện này cứ thế thôi, mày cũng chẳng sao mà, tính toán cái gì?” Bà Ưng rút từ trong ví ra mười tờ tiền: “Chỉ có mỗi vài quyển sách và đề ôn tập thời, đền cho mày một nghìn tệ, đủ chưa?”
Đến chỗ dựa còn chẳng có, nó còn muốn thế nào? Ném tiền xuống, bà Ưng kéo Ưng Phi Phi qua: “Phi Phi, chúng ta đi thôi.” “Được.” Doanh Tử Khâm từ tốn nói: “Chúng ta gặp nhau trên Weibo.”
Ứng phu nhân khựng lại, còn chưa kịp mở miệng mắng thì cánh cửa đã bị đạp tung.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đập thẳng vào người khiến cái mũi mới làm của bà ta lệch hẳn sang một bên.
Sau đó, một giọng cà chớn vang lên.
“Úi chà, Thất thiếu nhìn xem, có mỗi một nghìn tệ mà đã huênh hoang thế này, thành phố Hộ hết người rồi à?