Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 69: Là Người Của Tôi


Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 69: Là Người Của Tôi


Sau khi đóng máy, Thường Yến Thanh lập tức dẫn Ngũ Nguyệt và Tiểu Mễ ngựa không ngừng vó, chạy về nhà.
Tinh Duyệt nhiều lần gọi điện thoại tới, xụ mặt nói nhớ mẹ rồi, hỏi họ tại sao vẫn chưa quay về.

Trong cửa hàng cũng thỉnh thoảng hối bà chủ quay về quản lý một chút.

Mỗi lần Ngũ Nguyệt đều ậm ờ kỳ kèo, ngoài miệng nói sắp rồi sắp rồi, xoay mặt đi thì lại tiếp tục ngồi ỳ trong đoàn phim không chịu đi.
Cái sắp rồi này chính là gần hai tháng trời.

Tính ra thì Ngũ Nguyệt đã ở cùng với Thường Yến Thanh trong thôn quê khá lâu.

Trong lúc đó, nàng không chỉ giải quyết được tình địch đáng ghét mà còn tiện tay nuôi Thường Yến Thanh nặng thêm một ký, lại còn đi gặp mặt đạo diễn thân thiết của Thường Yến Thanh – đạo diễn Từ.

Hơn nữa, đạo diễn từ còn khen ngợi nàng rất nhiều.
Đặt chuyến bay về nhà lúc 10 giờ, cho nên sáng sớm Thường Yến Thanh đã gọi hai người dậy, ngồi xe đường núi mấy tiếng đồng hồ để đến sân bay, chuẩn bị lên đường.
Bình thường, hành trình riêng tư trong công việc thì cô chỉ dẫn theo một mình Tiểu Mễ, lần này bên cạnh lại có nhiều thêm một Ngũ Nguyệt.

Về phần những người khác trong đoàn đội, họ không đi chung.

Thường Yến Thanh cho họ nghỉ phép, bao vé máy bay để họ tự quay về.
Hành trình riêng tư có đôi khi không riêng tư như trong tưởng tượng.

Bởi vì là “ngôi sao” cho nên một chút thông tin cá nhân của Thường Yến Thanh đều có thể mua được trên mạng.

Người có lòng thì cho dù có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tra ra được số hiệu chuyến bay.

Một đám fan nhận được tin tức đã có mặt ở sân bay thành phố B đợi Thường Yến Thanh xuất hiện.
Ngũ Nguyệt ngủ một giấc trên máy bay, sau khi hạ cánh vẫn mơ mơ màng màng, còn buồn ngủ.

Ba người đi lấy hành lý.

Thường Yến Thanh thấy dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ của nàng, không cho nàng cầm vali, một mình kéo hai cái đi ở phía sau.

Tiểu Mễ cũng kéo hai cái.
Sau đó Ngũ Nguyệt tỉnh ngủ, phát hiện tay mình trống không, quay đầu nhìn thấy trong tay Thường Yến Thanh đang kéo vali của mình, lùi về sau hai bước, nói mình có thể kéo được.

Thường Yến Thanh né qua một bên, tránh đi bàn tay đang định cướp vali của nàng.
Được thồi, không cho cầm thì thôi vậy.

Ngũ Nguyệt tiếp tục làm con người nhàn rỗi của mình, đi ở phía trước giúp hai người mở đường.

Vừa mới ra khỏi cổng, Ngũ Nguyệt đã tinh mắt phát hiện ra fan của Thường Yến Thanh.

Một nhóm người đang đứng tụm lại, giơ đồ vật tiếp ứng, đang nhìn về phía bên này, trông mòn con mắt.
Nhìn thấy ảnh hậu nhà mình, đám fan cùng nhau tiến lên.

Họ đi bên cạnh thần tượng nhà mình, hỏi han ân cần, quan tâm cô quay phim có mệt hay không.

Thường Yến Thanh cũng không dừng bước, vừa đi về phía trước, vừa chọn câu hỏi để trả lời.
Có người đưa đến một bó hoa tươi còn vương nước và lá thư được xếp tinh xảo.

Thường Yến Thanh không rảnh tay để nhận.

Ngũ Nguyệt lập tức nhận giúp cô, cầm trong tay.
Ra khỏi sân bay, đám fan không đi theo nữa, đưa mắt nhìn ba người đi xa, ở yên tại chỗ nghị luận ầm ĩ.
Lúc nãy ngại thần tượng ở đây nên không nói.

Họ vô cùng không hài lòng với người trợ lý kia.

Vậy mà lại đi tay không, để ảnh hậu nhà họ kéo vali.

Lần đầu tiên nhìn thấy trợ lý như vậy, còn cao quý hơn cả bà chủ, đúng thật là sống lâu một chút thì chuyện gì cũng nhìn thấy.
Mặc dù ảnh hậu nhà họ là người tốt, nhưng không phải người nào cũng có thể leo lên đầu khi dễ.

Lúc trước chưa từng nhìn thấy người này, có lẽ là trợ lý mới tuyển, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Trong đám fan có người chụp hình lại, sau khi trở về, lướt xem album nhìn thấy tấm ảnh hai người chung khung hình kia, vẫn cảm thấy tức giận bất bình.

Một trợ lý như nàng, dựa vào cái gì có thể đối xử như vậy với thần tượng được họ nâng niu trong lòng chứ?
Vị Thanh Thang này lưu loát viết một bài đăng hơn mấy trăm chữ, cũng dán mấy bức ảnh dễ làm cho người ta hiểu lầm này lên, đăng trong siêu thoại của Thường Yến Thanh.
Weibo viết chứa chan tình cảm, trong từng câu chữ đều là sự đau lòng dành cho Thường Yến Thanh, đồng thời còn lên án mạnh mẽ công ty ngu xuẩn làm ăn thất trách, tuyển cho ảnh hậu nhà họ một người trợ lý không chuyên nghiệp như vậy.
Mặc dù sự việc rất nhỏ, nhưng ở trong vòng fan đã dẫn đến rung chuyển không nhỏ.

Phần lớn mọi người nhìn thấy ảnh cũng nổi giận theo.

Một số nhỏ fan siêu lý trí có ý kiến bất đồng trong nháy mắt bị nhấn chìm trong đống bình luận.
Sự thật thắng hùng biện.

Nhìn từ trong bức ảnh, chính là giống như chủ bài đăng đã nói, công ty ngu xuẩn không phải người, nhét cho ảnh hậu của họ một người trợ lý có quan hệ, tay không thể nâng, vai không thể gánh, trái lại còn muốn người khác phải chăm sóc cho nàng.
Sức mạnh của sự đau lòng vừa dâng lên, fan có hiền lành hơn nữa thì cũng bộc phát lửa giận.

Một bộ phận cực đoan chạy đến dưới weibo công ty, châm chọc một trận, còn có một số người muốn đào thông tin của trợ lý, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Bởi vì người trợ lý này đeo khẩu trang và kính râm kín mít, che kín hơn cả ngôi sao, hoàn toàn không nhìn ra được là ai.
Sự việc càng ngày càng náo loạn, kinh động đến mấy người trong hậu viện hội.

Sau khi Thang Thang ra tay, hiểu rõ tình hình thì mới ngộ ra, hóa ra là ảnh hậu nhà mình bị trợ lý bắt nạt.
Lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh kia, Thang Thang cũng không nhìn ra được là ai, lại cẩn thận bình phẩm, mang theo một lớp kính lọc cp nhìn thử một chút.

Cái thân hình hoàn hảo này, còn không phải là hot blogger nào đó sao?
Không phải, mấy cậu nghe tôi giải thích.

Đây không phải là trợ lý, là vợ của chị ấy đó…
Dù sao việc này cũng ảnh hưởng đến công ty quản lý của thần tượng, Thang Thang liên hệ với phía Châu Hàm trước, dự định bàn bạc một chút xem chuyện này nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng.

Châu Hàm nhận được tin, giận quá hoá cười.
Không theo lẽ thường, thực sự không theo lẽ thường.

Hai người này mỗi ngày có thể yên tĩnh một chút, đừng có chọc ghẹo mấy con thiêu thân nhỏ bé này được không? Bà đây một ngày trăm công nghìn việc, chẳng lẽ lại ở đây chơi nhà chòi với hai đứa bây, đi theo sau lưng giúp hai đứa bây chùi đít à?
Châu Hàm suy nghĩ, việc này công ty không tiện ra mặt, thế là kêu Thang Thang viết một văn án, nói người đó không phải là trợ lý mà là em họ đi thăm ban, đúng lúc cùng nhau quay về, làm sảng tỏ một chút, để fan giảm bớt lửa giận trước, đừng để đến cuối cùng thực sự đào được người ra, tiết lộ ngay tại chỗ.
Thang Thang làm theo ý của chị ấy, dùng tài khoản của hậu viện hội đăng bài viết làm sáng tỏ, cuối cùng cũng làm dịu xuống lửa giận của đám đông.

Hướng gió đảo chiều, Thường Yến Thanh còn lấy được thanh danh tốt là yêu thương em gái.
Thật ra cũng có một vài fan cp nhận ra Ngũ Nguyệt, nhưng họ không chắc chắn, không dám nói lung tung, sau khi thấy hậu viện hội đăng bài làm sáng tỏ thì lại không dám tác oai tác quái, phải nhớ kỹ quy tắc “tự vui trong vòng”.
Chuyện mà fan của vòng fan cp cực bắc tuyến ba mươi tám chưa có được danh phận am hiểu nhất chính là yên lặng đập đường.

Bởi vì hiện thực luôn luôn dạy bạn làm người phải khiêm tốn.
Hậu cung bùng cháy, người trong cuộc lại hoàn toàn không biết chuyện này.

Từ sau khi rời khỏi sân bay, hai người Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt an vị trên xe do nhà cũ phái đến, đưa Tiểu Mễ về nhà trước, rồi lại quẹo về nhà cũ, đoàn tụ với mọi người.

Tinh Duyệt và Meo Meo vây xung quang hai người, cực kỳ phấn khích.

Ngũ Nguyệt kéo bé con hôn lấy hôn để.

Cõi lòng trong nháy mắt lại được lắp đầy.
Trước đó, nàng luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, lo lắng chuyện trong nhà.

Bắt đầu từ sau khi sinh Tinh Duyệt ra, Ngũ Nguyệt chưa từng rời khỏi bé con lâu như vậy, có thể tưởng tượng được nhớ bé con muốn chết rồi.
Buổi tối hai người ở lại nhà cũ, hỏi ba mẹ tình hình gần đây của bé con.


Họ nói bé con rất ngoan.

Ngoại trừ thình thoảng thở mẹ, cảm xúc có chút sa sút thì tất cả những chuyện khác vẫn bình thường.
Không ở lại nhà ba mẹ quá lâu, hai người ở vài ngày thì lập tức trở về nhà mình.
Bởi vì ở trong thôn bị cấm dục quá lâu, sau khi hai người về nhà thì giống như ngọn lửa bùng cháy được giội thêm xăng, cháy lốp bốp lốp bốp vài ngày, sau khi thoải thoải mái mái túng dục một trận thì mới bằng lòng buông tha cho nhau.
Nghĩ đến việc kỳ nghỉ mang tính chu kỳ của Thường Yến Thanh lại bắt đầu, Tinh Duyệt cũng đúng lúc được nghỉ hè, Ngũ Nguyệt bắt đầu kế hoạch, dự định nhân cơ hội này mang cả gia đình ra nước ngoài du lịch.
Trong nước dĩ nhiên không được, chỉ sợ Thường Yến Thanh vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã lập tức bị nhận ra, còn chơi được cái gì nữa.
Hôm nay, Ngũ Nguyệt ôm Tinh Duyệt cùng nhau xem hướng dẫn trên máy tính bảng.

Xem một vài trang web du lịch.

Nàng nhấn vào trang chủ của Disney, chỉ vào hình ảnh một tòa lâu đài xinh đẹp, nói với Tinh Duyệt: “Chúng ta đi chỗ này chơi.”
Tinh Duyệt kinh hoàng, ngón tay cuống quýt nhấn trên màn ảnh muốn thoát khỏi trang chủ, sau đó ôm lấy cánh tay của Ngũ Nguyệt, mở to mắt nói: “Mami, không muốn cái này đâu.

Chúng ta đổi một nơi khác được không?”
Ngũ Nguyệt cố gắng nhịn cười, sau khi khụ khụ hai tiếng lại ừ ừ hai tiếng thì mới miễn cưỡng xem như đồng ý.
Nàng cố ý nói như vậy, muốn trêu chọc con gái, biết chắc bé con sẽ sốt ruột, trông có vẻ chơi rất vui.
Nếu như sinh con không lấy ra để đùa giỡn thì không có chút ý nghĩa nào rồi.

Ngũ Nguyệt vô cùng đồng ý với câu nói bậy nói bạ không có chút căn cứ này.
Tinh Duyệt nhận được câu trả lời chắc chắn của mami nhưng vẫn chưa yên tâm, tựa vào trong ngực của Ngũ Nguyệt, nhìn không rời mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay vẫn còn đang đặt trên máy tính bảng của nàng, chỉ sợ nàng đột nhiên thay đổi ý kiến, thực sự chọn lâu đài Disney, nơi ở của công chúa Bạch Tuyết.
Ngũ Nguyệt cười xong thì xem trang web, vẫn không có cách nào chọn ra được một địa điểm cụ thể bởi vì mỗi nơi trông đều có vẻ chơi rất vui, trên cơ bản vẫn chưa đưa cả nhà đến.

Tất cả những nơi này, nàng đều muốn đi thử một lần, nhưng rõ ràng là không được rồi.
“Thanh Thanh, chị muốn đi nơi nào chơi?” Nàng bắt đầu hỏi ý kiến Thường Yến Thanh đang ngồi bên cạnh mình.
Thường Yến Thanh nói: “Chị đều được, em quyết định đi.”
Ngũ Nguyệt chậc một tiếng: “Không có chủ kiến.”
“Em có chủ kiến là được rồi.” Thường Yến Thanh hoàn toàn có thể phối hợp.
Chủ kiến là cái gì? Ngũ Nguyệt xỉa răng, nói: “Em cũng không có.”
Thường Yến Thanh cong môi: “Vậy thì cứ từ từ suy nghĩ, không gấp.”
Ngũ Nguyệt nghe xong thực sự dứt khoát nghỉ ngơi, đặt máy tính bảng trên tay xuống, dự định tối nay sẽ xem tiếp.
“Buổi chiều chúng ta đi làm đẹp đi.” Nàng vuốt vuốt tay của con gái, nói với Thường Yến Thanh: “Buổi tối em có hẹn với Thẩm Khê, làm xong thì chị dẫn Tinh Duyệt về nhà trước, cơm tối không cần đợi em, có lẽ sẽ về trễ một chút.”
Thường Yến Thanh ừm một tiếng, nhắc nhở nàng: “Đừng uống nhiều quá.”
Thẩm Khê hẹn Ngũ Nguyệt lúc bảy giờ tối, gặp mặt ở quán bar Thành Nam.

Việc này trước đó Ngũ Nguyệt đã nói lại với cô, cho nên Thường Yến Thanh mới nói như vậy.

Bởi vì cô biết hai người này đi quán bar thì chắc chắn phải uống rượu.
Đúng vậy, đi quán bar sao có thể không uống rượu chứ? Nhưng Ngũ Nguyệt đã hứa với Thường Yến Thanh bản thân sẽ uống ít một chút.
Buổi tối, bước ra khỏi thẩm mỹ viện, Ngũ Nguyệt tạm biệt vợ con, một mình đi đến chỗ hẹn.

Lúc đẩy cửa, bước vào quán bar, nàng có một loại cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Quán bar là do một người chị em tốt nhiều năm trước của họ mở.

Lúc còn trẻ, Ngũ Nguyệt và Thẩm Khê thường hay đến đây chơi.


Mấy năm nay không có thời gian rảnh nên đã rất ít đến, trung bình mỗi năm cũng chỉ có một lần như vậy.

Cách trang trí bên trong sớm đã thay đổi, nhưng vẫn hoàn toàn quen thuộc giống như trước đây.
Tiếng chuông bảy giờ tối vang lên, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Bên trong đã có rất nhiều người uống rượu nhảy múa.
Ngũ Nguyệt dự định trước tiên đi tìm chị em ôn chuyện, trùng hợp người kia đang ở đó.

Hai người chuyện trò một lúc rồi mới đi đến quầy bar tìm Thẩm Khê.
Từ xa, nàng nhìn thấy Thẩm Khê một mình cầm chai rượu đang uống rượu giải sầu, đến gần mới phát hiện trước mặt đã bày bảy tám bình.
Uống một lần nguyên chai à? Uống mạnh như vậy là thế quái nào đây?
“Sao lại uống nhiều vậy chứ?”
Thẩm Khê nghe thấy giọng nói của Ngũ Nguyệt, quay đầu nhìn nàng, ngón tay chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh: “Mau ngồi xuống đi.”
“Sao giờ này cậu mới đến? Mình đã uống được cả buổi rồi.”
Ngũ Nguyệt gật gật đầu.

Nàng hiểu rồi.

Thẩm Khê sắp uống say rồi.
Hôm qua, lúc nhận được điện thoại của Thẩm Khê thì nàng đã cảm thấy giọng điệu không đúng, nếu không thì khi Thẩm Khê hẹn nàng đến quán bar, nàng không chỉ từ chối mà còn sẽ khuyên Thẩm Khê uống ít một chút.
Ngũ Nguyệt biết, lúc Thẩm Khê buồn bực thì không nên cản, để cô ấy uống say một bữa là sẽ tốt thôi.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, cô ấy sẽ hồi phục dáng vẻ thường ngày.

Đây chính là thói quen nhiều năm nay.
Cũng không biết gần đây có chuyện gì đang quẫy rầy cô ấy nữa.
“Mới vừa nói chuyện với tiểu Mỹ mấy câu.”
Sau khi Ngũ Nguyệt giải thích xong, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khê, kêu cho mình một ly, sau đó hỏi cô ấy: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chạy đến chỗ này mua say.”
Trong miệng của Thẩm Khê đã chết lặng, không nếm ra được mùi vị của cồn, chỉ biết đổ vào trong bụng, trong lòng đắng chát.
Vào vòng nhiều năm như vậy, vẫn luôn là sao nữ tuyến hai, luôn luôn cách tuyến một còn thiếu một chút độ hot.
Rõ ràng muốn gương mặt có gương mặt, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, muốn tài nguyên có tài nguyên, nhưng hết lần này đến lần khác lại không đạt được đến đỉnh cao, thực sự rất hợp với câu muốn hot hay không thì phải xem số mạng rồi.
Cô ấy cũng không phải cứ nhất định phải tranh giành danh hiệu gì đó, chỉ là đã tiến vào trong cái vòng này rồi, dù sao cũng phải có chút tâm sự nghiệp, vừa trèo vừa bò, muốn nhìn xem phong cảnh trên núi là như thế nào, có khác với những gì bình thường mình nhìn thấy hay không.
Đây là khó khăn về mặt sự nghiệp.

Về phần tình cảm, lại càng không thuận lợi, thậm chí có thể dùng từ uốn lượn, gập ghềnh để hình dung.
Sau khi ực thêm một hớp, Thẩm Khê đặt chai rượu xuống, liếm liếm khóe môi, cười nhạo một tiếng: “Đàn ông chẳng có ai là người tốt cả.”
Ngũ Nguyệt đã nhận được ly cocktail, vừa mới đưa đến bên miệng nhấp một ngụm, nghe được câu nói này lập tức bị sặc, cố hết sức nuốt xuống, sau đó hỏi cô ấy: “Tại sao lại nói như vậy?”
Thẩm Khê còn đang cười chế giễu.

Chuyện nửa năm nay xảy ra trên người cô ấy, có nghĩ theo cách nào đi nữa thì cũng cảm thấy không bình thường.
“Bạn trai cũ đến tìm mình muốn nối lại tình xưa.”
Bạn trai cũ? Bạn trai cũ nào?
Ngũ Nguyệt thử hỏi dò: “Chúc Thiên Duệ hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.