Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 68: Là Người Của Em
Sau khi livestream xong, Ngũ Nguyệt đứng dậy khỏi bờ ruộng, phủi phủi bùn đất dính trên người.
Trông thấy ánh nắng bắt đầu dần dần gay gắt, bên ngoài cũng không có gì thú vị để tản bộ, nàng lập tức ung dung, chậm rãi đi về theo đường cũ.
Lúc này, Thường Yến Thanh đã quay xong một cảnh phim, đang nghỉ ngơi dưới tán dù che nắng được dựng lên, chờ đợi cảnh tiếp theo.
Ngũ Nguyệt đi ra phía trước, đứng ở bên cạnh, lén lút dùng ngón tay móc móc ống tay áo của cô.
Thường Yến Thanh phát giác ra động tác nhỏ, quay đầu lại, nhìn thấy cái người biến mất kia đã quay lại, quan tâm hỏi: “Chạy đi đâu vậy?”
“Tùy tiện đi dạo thôi.” Ngũ Nguyệt trả lời qua loa.
Tiếp theo đó, nàng không biết từ chỗ nào biến ra một cọng cỏ đuôi chó, tay phải cầm thân ngọn cỏ, đưa đến trước mặt Thường Yến Thanh.
Đó là một gốc cỏ nhỏ, đầu có lông, hình trụ.
Cái đầu nặng kia cong cong, cúi thấp xuống, còn lắc lư trong gió.
Ngũ Nguyệt nói: “Cho chị.”
Đây là tiện tay ngắt được ven đường.
Nàng muốn tặng nó cho Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh đối diện với nhánh cỏ màu trắng ánh vàng, không hiểu lắm, cong môi hỏi: “Cho chị làm gì?”
“Nó giống em.” Ngũ Nguyệt cưỡng ép nhét nhánh cỏ vào tay của Thường Yến Thanh, đồng thời uy hiếp cô: “Chị cầm cẩn thận, cầm chắc nhé.”
Tại sao lại nói bản thân giống cỏ đuôi chó chứ? Thường Yến Thanh nhìn về phía Ngũ Nguyệt, trong ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng cũng không nhận được lời giải thích rõ ràng hơn, thậm chí đối phương đã không còn nhìn cô nữa.
Thật ra, Ngũ Nguyệt còn có một bụng lời muốn nói, cưỡng ép nuốt ngược trở về, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thường Yến Thanh, cẩn thận làm tốt công việc “trong bổn phận” của mình.
Ở bên ngoài, hai người phải tránh hiềm nghi, không thể nói chuyện quá nhiều, nhiều quá sẽ lật xe.
Bây giờ, nàng chỉ là một “trợ lý” bình thường thôi, phải vạch rõ giới hạn.
Ngũ Nguyệt không để ý đến cô thì Thường Yến Thanh tự mình suy nghĩ, trong tay cầm nhánh cỏ đuôi chó xù lông, đầu đang cúi xuống.
Qua một lúc lâu, thực sự đã nhìn ra được có chút điểm tương tự với người nào đó rồi.
Lông tơ dày đặc rõ ràng trông rất mềm mại.
Ngón trỏ sờ lên, lại có một chút nhồn nhột như cào vào tim người ta, lại sờ thêm một chút nữa, như lông bàn chải mơn trớn lòng bàn tay.
Xúc cảm cũng tinh tế giống như vẻ bề ngoài, hơn nữa còn là sự phong phú có nhiều cấp độ.
Đáng yêu.
Không bao lâu sau, có nhân viên công tác đến kêu Thường Yến Thanh đi quay phim.
Trước khi đi, Thường Yến Thanh mang theo ý cười muốn đưa nhánh cỏ này cho Ngũ Nguyệt giữ.
Kết quả bị một ánh mắt của nàng đánh lui, thế là cô chuyển đến tay của Tiểu Mễ, kêu cô ấy giữ cẩn thận, đừng để nó héo đi quá nhanh.
Tiểu Mễ ngơ ngác, giơ hai tay nhận lấy nhánh cỏ như đang nâng một bảo vật, nhìn ngang nhìn dọc, thực sự không nhìn ra được nó có giá trị cất giữ gì hết.
Không phải chỉ là một nhánh cỏ đuôi chó thôi sao? Ven đường có đầy, có gì hiếm lạ? Còn nữa, cái này thì bảo quản như thế nào?
Ngũ Nguyệt bị sự cẩn thận của Tiểu Mễ chọc cười, không kiềm chế được phì cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai của Tiểu Mễ, cổ vũ cô ấy một chút, sau đó vô tình nói: “Chị đi về trước, tối nay lại đến, trông chừng họ nhé.”
Họ, bao gồm nhánh cỏ này và Thường Yến Thanh.
Vợ đi làm rồi, chỗ này không chỉ nhàm chán mà còn nóng nực nữa.
Sắp đến buổi trưa, nàng phải quay về nấu cơm.
Giống như nhớ ra chuyện gì đó, Ngũ Nguyệt lại “a” một tiếng, từ trong chiếc túi tùy thân lấy ra một chai kem chống nắng loại phun sương, nhét vào trong túi của Tiểu Mễ: “Đợi lát nữa nhớ kêu chị ấy bôi.”
Xém chút nữa đã quên mất chuyện này.
Tia tử ngoại bên ngoài rất mạnh, không bôi kem chống nắng không tốt cho làn da.
Thường Yến Thanh không câu nệ tiểu tiết, khi làm việc chắc chắn sẽ quên bôi.
Ngũ Nguyệt lại không đồng ý.
Da thịt trên mặt vợ mình mềm mại mịn màng, bị cháy nắng thì nàng sẽ rất đau lòng.
Dặn dò xong những chuyện này, Ngũ Nguyệt một thân một mình đi về.
Rừng núi hoang vắng, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua, có lẽ là thôn dân của nơi này, trên vai vác cuốc, trong tay cầm rổ, vội vàng đi làm ruộng.
Cho nên, khi có một bóng dáng mặc chiếc váy hoa xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt sẽ vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Là Tưởng Viện Giai, cô ấy một mình chạy xa như vậy làm gì chứ? Trợ lý cũng không dẫn theo, lén lén lút lút, thoạt nhìn như muốn làm chuyện xấu.
Trên mặt Ngũ Nguyệt lộ ra biểu cảm bản thân không nhìn thấy gì hết.
Sau đó, nàng lại bắt đầu hưng phấn.
Hì hì, theo dõi lâu như vậy, cuối cùng đuôi cáo cũng lộ ra rồi nhỉ?
Sau khi Tưởng Viện Giai tìm được một nơi yên tĩnh đứng lại thì bắt đầu gọi điện thoại.
Ngũ Nguyệt lén lút theo sau, mượn hoa lá cỏ cây cối để ẩn nấp, ngồi xổm ở phía sau, vểnh tai lắng nghe cô ấy đang nói cái gì.
Làm như vậy, lúc đầu Ngũ Nguyệt có chút áy náy, bởi vì rình trộm chuyện riêng tư của người khác là một chuyện đáng xấu hổ, không nên làm, nhưng nàng ngẫm lại bản thân lại không có ý đồ gì xấu, chỉ là muốn biết nội dung cuộc trò chuyện có phải liên quan đến Thường Yến Thanh hay không thôi.
Nếu như nghe thấy chuyện gì đó không nên nghe, nàng cũng sẽ không nói với bên ngoài.
Sau khi thuyết phục bản thân như vậy, nàng yên tâm thoải mái tiếp tục ngồi rình.
Hình như Tưởng Viện Giai đang nhắc đến tiền, rồi ảnh chụp, nghĩ có lẽ là bị cẩu tử chụp trộm, chuyện thường thấy trong giới, nhưng không muốn bị người đại diện biết, cho nên lúc này mới tránh tai mắt của người khác, lén lút tìm một nơi gọi điện thoại.
Nói gần nói xa, không có một câu nào liên quan đến Thường Yến Thanh.
Nội dung hoàn toàn không phải điều Ngũ Nguyệt muốn nghe.
Ngũ Nguyệt muốn biết Tưởng Viện Giai lập ra được kế hoạch đẳng cấp gì để quyến rũ Thường Yến Thanh, tìm một chút đường tơ kẽ tóc để bắt lấy sơ sót của cô ấy.
Bây giờ kỳ vọng đã thất bại, Ngũ Nguyệt dần dần cảm thấy cuộc đối thoại nhàm chán này nghe vô cùng không có ý nghĩa, đồng thời loại hành vi này rất ngây thơ, rất ngu xuẩn.
Tốn nhiều công sức như vậy chi bằng quay về làm cơm trưa cho vợ mình.
Ngũ Nguyệt âm thầm đứng lên muốn rời khỏi đây thì phát hiện đôi chân vì ngồi xổm mà tê rần, đứng lên được một nửa không biết bàn chân đạp phải thứ gì, ngã xuống bụi cây kế bên, dẫn đến một loạt tiếng lá cây sột soạt.
“Ai đó?” Động tĩnh lớn như vậy, Tưởng Viện Giai không nghe thấy mới lạ, lúc này kinh hãi lên tiếng.
Thấy không có ai đáp lại, Tưởng Viện Giai cúp điện thoại, đi về phía bên này.
Nghe thấy tiếng bước chân đi đến, Ngũ Nguyệt sốt ruột gần chết, muốn đứng lên chuồn đi, nhưng vì chân vẫn còn tê, càng vội thì càng không đứng dậy được, sau khi cố gắng vùng vẫy, không có kết quả.
Cho đến khi một đôi chân phụ nữ xuất hiện trước mặt, đứng yên bất động, Ngũ Nguyệt mới cam chịu số phận, tiếp nhận sự thật bản thân bị bắt ngay tại trận.
Lật xe! Mất mặt!
Ngũ Nguyệt ngồi dưới đất như hi sinh, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Giây phút ánh mắt hai người giao nhau, Tưởng Viện Giai nhớ lại một lúc, đột nhiên thông suốt, mới kinh ngạc mở miệng: “Là cô?”
Bình thường, Ngũ Nguyệt đều sẽ đeo khẩu trang.
Tưởng Viện Giai chưa từng nhìn thấy trọn vẹn khuôn mặt của nàng, dĩ nhiên sẽ không nhận ra, còn tưởng rằng là trợ lý mới đến của Thường Yến Thanh, không ngờ lại là người cũ.
Ngũ Nguyệt xấu hổ cười một tiếng, tự biết đuối lý, không còn gì luyến tiếc, chống tay xuống đất, chậm rãi xoay người, phủi bụi đất trên cánh tay, không nói gì cả.
Tưởng Viện Giai từng gặp mặt Ngũ Nguyệt.
Hai năm trước, lúc Thường Yến Thanh hợp tác bộ phim đầu tiên với cô ấy.
Khi đó, Ngũ Nguyệt vẫn còn là trợ lý của Thường Yến Thanh, nhưng mà không bao lâu đã đi mất, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Khi đó, Tưởng Viện Giai còn tưởng rằng nàng đã bị sa thải.
Thời gian bẵng đi hai năm, bây giờ lại nhìn thấy Ngũ Nguyệt ở chỗ này, vẫn là dùng thân phận tương tự, sao có thể bảo cô ấy không kinh ngạc?
Tưởng Viện Giai là một người tâm tư kín kẽ.
Liên hệ một loạt sự việc từ trước đến nay, nghĩ tới nghĩ lui, lại phát hiện hình như có điều gì đó không đúng.
Nếu như Ngũ Nguyệt thực sự chỉ là trợ lý, sao lại năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh Thường Yến Thanh, mặc dù chỉ ở trong một khoảng thời gian ngắn.
Còn có đối tượng kết hôn của Thường Yến Thanh nữa.
Dù chưa công khai với bên ngoài, nhưng cô ấy dựa vào trực giác của mình đoán được có lẽ là một người phụ nữ.
Nếu không thì cũng không cần che che giấu giấu, tránh né không nhắc đến như vậy.
Hơn nữa, nghe những lời Thường yến Thanh nói, căn bản không hề tồn tại nhân vật mang giới tính nam.
Cho nên, khi đó Tưởng Viện Giai mới hoàn toàn buông xuống.
Giữa cô ấy và Thường Yến Thanh, thứ trước giờ ngăn cách họ không phải là vấn đề giới tính.
Sự thật là Thường Yến Thanh có thể tiếp nhận người cùng giới, duy nhất chỉ không có khả năng tiếp nhận cô ấy thôi.
Cho đến hiện tại, tất cả đều chỉ là suy đoán của Tưởng Viện Giai, không có chứng cứ xác thật để chứng minh Ngũ Nguyệt chính là người kia.
Điều thực sự giúp cô ấy xác định thân phận của đối phương chính là sự thân mật lơ đễnh lộ ra giữa hai người, không giống như người nhà hoặc là bạn bè, mà hệt như người yêu.
Nhớ lại như vậy, Tưởng Viện Giai cảm thấy bản thân thực sự rất ngu ngốc.
Lúc đó hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, khó trách đối phương lại có địch ý mạnh mẽ với mình như vậy, khó trách lại muốn nghe lén chuyện của mình, hóa ra là thân phận cho phép.
Vì để xác nhận suy nghĩ trong lòng, Tưởng Viện Giai hỏi người trước mặt: “Quan hệ của cô và Thường Yến Thanh là như thế nào?”
Trong lòng Ngũ Nguyệt hơi hồi hợp một chút.
Sao Tưởng Viện Giai lại đột nhiên hỏi như vậy? Phát hiện ra cái gì rồi à?
Nàng cứng miệng nói: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Đối diện với sự bác bỏ vô lý của Ngũ Nguyệt, Tưởng Viện Giai chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười, thậm chí còn cảm thấy nàng có chút đáng yêu: “Tôi đoán được rồi.”
Ngũ Nguyệt cảm thấy nụ cười không rõ ý vị này của tình địch khiến cho người ta hoảng sợ, không vui nói: “Tôi mặc kệ cô, mời cô sau này tránh xa chị ấy một chút.”
Câu nói này của Ngũ Nguyệt có hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Chính là muốn lấy thân phận chính cung trấn áp Tưởng Viện Giai, hoàn toàn không quan tâm đối phương có hiểu rõ chân tướng hay không, cho dù có lan truyền ra bên ngoài đi nữa, người khác tin hay không là chuyện khác.
Dù sao họ sớm muộn cũng sẽ công khai, không quan tâm một vài lời nói phỏng đoán này.
Nụ cười của Tưởng Viện Giai lập tức hóa thành một nụ cười khổ.
Từ trong lời nói của Ngũ Nguyệt, cô ấy ý thức được suy đoán của mình đã thành sự thật.
Vô ý làm một kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, khó trách đối phương lại chán ghét cô ấy.
Nhưng mà sau này sẽ không như vậy nữa.
Trước đây không lâu, cô ấy đã quyết định buông xuống.
Bây giờ, cô ấy đối với Thường Yến Thanh sẽ không còn bất cứ ý nghĩ xấu nào nữa…
Tưởng Viện Giai trả lời nàng: “Tôi cũng có lòng tự trọng của tôi.”
Tưởng Viện Giai này không phải là loại người vô lại, quấn chặt người khác không buông.
Đối phương hoàn toàn không cần phải lo lắng như thế.
Ngũ Nguyệt nghe xong thì nổi giận.
Cô có tự trọng cái rắm ấy!
Ngũ Nguyệt: “Vậy tại sao lúc đó cô lại muốn hôn trộm chị ấy chứ?”
Nếu không phải năm đó Tưởng Viện Giai thừa cơ hội Thường Yến Thanh ngủ muốn hôn trộm cô bị Ngũ Nguyệt phát hiện ngăn lại thì họ cũng sẽ không nhớ kỹ đối phương nhiều năm như vậy.
Ngũ Nguyệt cũng sẽ không tràn đầy địch ý với cô ấy.
Khoảng khắc nhồi máu như thế hiện lên trong đầu, sao có thể không khiến cho người ta canh cánh trong lòng chứ?
Nghĩ đến chuyện này, Ngũ Nguyệt lại tức giận.
Nếu không phải hôm đó nàng kịp thời phát hiện, kêu một tiếng “Cô đang làm gì vậy” thì Tưởng Viện Giai thực sự đã hôn được rồi!
Lúc đó, mặt của cô ấy chỉ cách mặt của Thường Yến Thanh vài centimet như vậy thôi! Xém chút nữa Ngũ Nguyệt đã tức đến mức vặt đầu cô ấy xuống rồi.
Hành vi khinh suất năm xưa bị kéo ra thẩm vấn trước công đường, trên mặt Tưởng Viện Giai cũng có chút xấu hổ: “Lúc đó, tôi cũng chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thực sự xin lỗi.”
Trong giọng nói của Tưởng Viện Giai vô cùng chân thành.
Ngũ Nguyệt bắt đầu không phân rõ cô ấy thực sự quay đầu là bờ hay là đang diễn xuất.
Ngũ Nguyệt: “Cô thực sự buông xuống rồi?” Sau khi chắc chắn, sẽ không làm bất cứ hành động bậy bạ gì nữa.
“Thật.” Tưởng Viện Giai gật gật đầu, lại một lần nữa thành khẩn nhận lỗi: “Thực sự xin lỗi.”
Việc đã đến nước này, Ngũ Nguyệt không có ý định xoắn quýt gì đó với cô ấy nữa.
Nếu như đã nói ra rồi, giữa hai người họ cũng không cần thiết tiếp tục trò chuyện nữa.
Lúc đầu, khi Thường Yến Thanh trần thuật lại những lời Tưởng Viện Giai nói, Ngũ Nguyệt có một phần không tin.
Bây giờ đối diện với người thật, lại có chút dao động rồi.
Nếu đúng như lời Tưởng Viện Giai nói đã buông bỏ rồi, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Chỉ cần sau này Tưởng Viện Giai đừng đến quấy rầy Thường Yến Thanh nữa thì chuyện cũ năm xưa nàng cũng có thể xóa bỏ, bỏ qua tất cả.
“Thực sự xin lỗi, tôi không nên nghe lén cô gọi điện thoại.” Ngũ Nguyệt xin lỗi vì hành vi thất lễ lúc nãy của mình, sau đó lịch sự chào tạm biệt Tưởng Viện Giai: “Tôi đi trước.”
Tưởng Viện Giai cũng nói một câu “tạm biệt” với Ngũ Nguyệt.
Nhìn thấy nàng đã đi xa, bóng người dần dần biến mất, cũng không biết mình giải thích một phen đối phương có nghe lọt hay không.
Trong lòng Tưởng Viện Giai biết, có lẽ Ngũ Nguyệt cũng sẽ không để ý đến cô ấy nữa.
Ai lại đi để ý một người con gái ngấp nghé vợ mình chứ? Cho dù cô ấy cũng không phải cố ý.
Lo lắng như vậy, còn có bản thân Ngũ Nguyệt đang rời khỏi đó.
Bởi vì giằng co một trận với Tưởng Viện Giai, nàng lại nhớ đến trước kia, nụ hôn chưa kịp hoàn thành đến gần sát kia.
Nếu như lúc đó thực sự xảy ra, chắc chắn nàng sẽ làm cho Tưởng Viện Giai kia chết rất khó coi.
Từ khi Thường Yến Thanh xuất đạo đến nay, cảnh hôn đều dùng thế thân, há có thể để cho một người vẫn luôn tơ tưởng đến cô chiếm tiện nghi chứ?
Ngũ Nguyệt thừa nhận nàng có lòng chiếm hữu gần như cố chấp đối với Thường Yến Thanh.
Một chút tì vết nàng cũng không thể chấp nhận được.
Buổi trưa quay về khách sạn, tâm trạng nặng nề làm xong bữa trưa.
Ngũ Nguyệt xếp gọn hộp cơm giữ ấm, mang nó đến phim trường.
Lúc ăn cơm trưa, Ngũ Nguyệt một miếng cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Thường Yến Thanh, ngẩn người.
Thấy Ngũ Nguyệt không động đũa, dáng vẻ đầy bụng tâm sự, Thường Yến Thanh có chút lo lắng: “Tại sao không ăn cơm vậy?”
Một câu hỏi ra khiến cho Ngũ Nguyệt lấy lại tinh thần.
Nàng một lần nữa nhìn về phía Thường Yến Thanh, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm.
Buông đũa của mình xuống, cũng cướp lấy chén đũa trên tay Thường Yến Thanh đặt lên bàn.
Ngũ Nguyệt đứng lên, hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Chị qua đây.”
Nói xong, Ngũ Nguyệt quay người rời khỏi, không cho người ta cơ hội đặt câu hỏi.
Thường Yến Thanh không hiểu nguyên nhân cũng nghe lời đứng dậy đuổi theo.
Ngũ Nguyệt dẫn đường đưa cô đến rừng cây bên cạnh, quay đầu xác định không có bất cứ người nào không phận sự đi theo thì mới xoay người đè Thường Yến Thanh lên thân cây phía sau lưng, không nói một lời hôn xuống.
Từng nụ hôn dày đặc, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, lưu luyến trên mặt, trên cổ, còn mang theo chút vội vàng.
Ngoại trừ lúc đầu Thường Yến Thanh bị nàng hóa thân thành mãnh thú dọa cho giật mình thì sau đó cũng đã từ bỏ chống cự, tựa lưng vào thân cây cứng cáp, hai tay đặt lên đầu vai của nàng, mặc nàng vô tình càn quấy.
Ngũ Nguyệt tựa như một con mãnh thú trong rừng, không quan tâm, tùy ý cướp đoạt.
Nàng muốn cạy mở hàm răng của người trước mặt, cùng cô càng thêm thân mật.
Thường Yến Thanh lại nhớ đến việc vừa mới ăn cơm trưa xong, cắn chặt hàm răng, tử thủ nghiêm ngặt, khiến nàng bất mãn cắn nhẹ lên môi cô.
Cũng may Ngũ Nguyệt còn sót lại chút ý thức, biết Thường Yến Thanh là nhân vật của công chúng, bờ môi chảy máu kết vảy dĩ nhiên sẽ dẫn đến phiền phức, cho nên chỉ dùng sức nhẹ, không cắn rách.
Thú săn mồi đã mệt mỏi, tựa đầu lên vai Thường Yến Thanh nghỉ ngơi lại sức.
Thường Yến Thanh thở hổn hển, nghiêng đầu hôn lên vành tai đỏ như rỉ máu của nàng, khẽ cười, hỏi: “Hôm nay sao lại khác thường như vậy?”
Xảy ra sự việc khác thường dĩ nhiên phải có nguyên nhân.
Có lẽ trong khoảng thời gian buổi sáng quay về đã xảy ra chuyện gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng, nàng mới đột nhiên thay đổi tính tình, giống như giải phóng thiên tính nguyên thủy nhất, mạnh mẽ tiến công, chỉ còn lại du͙ƈ vọиɠ và khao khát.
Ngũ Nguyệt lười nhác vòng tay ôm eo Thường Yến Thanh.
Trọng lượng cả cơ thể đều đặt hết lên người cô, từ từ nhắm hai mắt lại , cái cằm cọ qua cọ lại, hừ nhẹ nói: “Không có gì, đóng dấu thôi.”
Đồng thời còn không quên bá đạo công khai biểu thị chủ quyền.
“Chị chỉ có thể là người của em thôi.”
“Ừm…” Thường Yến Thanh khảng định cách nói này của nàng, sau đó dán sát tai nàng, nhẹ giọng nói: “Còn hôn nữa không?”
.— ..
-.
-.– .- -.
Tác giả có lời muốn nói: Gâu gâu
Người dịch có lời muốn nói: Gâu gâu =)))