Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 48: Đến Ở Với Vợ


Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 48: Đến Ở Với Vợ


Ăn xong bữa sáng, thu dọn đồ đạc một chút, Ngũ Nguyệt kêu Tiểu Mễ cùng đi ra ngoài.
Khách sạn cách phim trường có chút xa.

Nàng kìm chế bàn tay muốn gửi wechat cho Thường Yến Thanh, đặt lên đùi gõ gõ, nghĩ đến tuyến đường lát nữa sẽ do thám.
Bộ phim Thường Yến Thanh đang quay là một bộ phim ngôn tình đô thị, cho nên địa điểm quay phim là trong văn phòng.

Lúc Ngũ Nguyệt bước vào thang máy đi đến hiện trường, Thường Yến Thanh đang diễn cảnh tay đôi với nữ hai.
Cô mặc phục trang văn phòng tiêu chuẩn.

Âu phục và áo sơ mi phối chiếc quần tây dài, trên chân đi một đôi giày cao gót gót nhỏ cao mấy centimet.

Dáng người yểu điệu, có thể so sánh với người mẫu chuyên nghiệp.
Cảm giác đập vào mắt người khác chính là chín chắn, ưu nhã, còn có thêm mấy phần cảm giác đẹp một cách lạnh lùng khó hiểu.
Ngũ Nguyệt nhớ ra có lẽ trên người cô có dấu ấn giống với của nàng.

Đặc biệt là trên đùi có lẽ sẽ có dấu vết do nàng dùng sức bóp quá mạnh gây ra.

Bởi vì tối hôm qua nàng hơi thô bạo, dùng sức quá mức, hơi túng dục quá độ một chút.
May mắn hôm nay Thường Yến Thanh gài nút cao, chân che chắn kỹ càng, nếu không, dấu vết cao hứng vui sướng sẽ bị bộ ra không sót thứ gì, sẽ dẫn đến mấy lời bàn tán của người khác.
Đút một tay trong túi, một tai cầm tài liệu, khí tràng của Thường Yến Thanh tản ra, sắc mặt nghiêm túc đối diện với nữ hai, nói lời thoại cố định của mình.

Sau đó, tập tài liệu màu xanh bị cô vung tay ném lên bàn làm việc.

Một loạt động tác phối hợp với biểu cảm lạnh lùng, vừa ngự tỷ vừa cấm dục, nhìn đến mức làm cho trái tim người ta rung động.
Sau khi thưởng thức xong, Ngũ Nguyệt từ tận đáy lòng âm thầm kêu một câu “ngầu quá đi!” rồi lặng lẽ trốn phía sau đám đông, ra dấu Tiểu Mễ đừng nói chuyện.
Nàng chính là muốn xem thử trạng thái làm việc chân thật gần đây của vợ mình có phải tất cả đều thuận lợi giống như cô nói trong điện thoại hay không.
Nhìn thử xem có phải do cô quen biết được bạn mới nên “quên mất” nói với mình hay không.
Phía bên ngoài có một người quay phim đang loay hoay với mớ máy móc.

Có vẻ là người mới, không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung mà tay nghề cũng non nớt.
Đạo diễn hô cut, sau đó mọi người nghỉ ngơi, cuối cùng Ngũ Nguyệt không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: “Góc máy của anh có thể hướng lên trên, qua bên phải một chút.”
Nghe thấy có người ở một bên khua tay múa chân, quay phim quay đầu lại, nhìn thấy là một gương mặt xa lạ, nghi ngờ nói: “Cô cũng biết cái này à?”
Tuy nói cậu ta chỉ là một trợ lý quay phim, làm việc cũng là vòng ngoài, làm những việc không quan trọng nhất, nhưng tốt xấu gì cũng xem như là một thợ quay phim chuyên nghiệp mà? Đối phương có lại lịch thế nào?
Ngũ Nguyệt từ chối cho ý kiến, đối với chất vấn của cậu ta, nàng vẫn giữ nguyên ý kiến.
Quay phim không tin, điều chỉnh góc độ theo lời nàng nói một phen, quả nhiên tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Lần này, ánh mắt nhìn nàng rõ ràng mang theo chút kinh ngạc.
Nhưng lòng tự trọng của cậu ta rất mạnh, không dám chính miệng thừa nhận mình có mắt như mù, xem thường người khác.

Cậu ta quay đầu giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu Mễ nhìn hết tất cả vào mắt, cảm thán với Ngũ Nguyệt: “666! Chị Nguyệt, chị còn biết quay phim nữa à!”
Ngũ Nguyệt kiêu ngạo: “Case nhỏ, đây là thứ chị đây học chơi chơi còn sót lại đó.” Khi đó, nàng mỗi ngày vì để được nhìn thấy Thường Yến Thanh nên đã ngâm mình ở đoàn làm phim không ít, lại công thêm tuổi trẻ, năng lực học tập mạnh, tay nghề của mấy thợ quay phim lành nghề nàng đi theo học cũng được tầm tám chín phần.
Không nói những chuyện khác, chỉ điểm một chút thợ quay phim lính mới trẻ tuổi thì không thành vấn đề.
Khoác lác xong, Ngũ Nguyệt tiếp tục âm thầm quan sát nhất cử nhất động của vợ mình, không quan tâm người bên cạnh đang buông lời nịnh hót.

Cảnh phim này vì kỹ năng diễn xuất của nữ hai không đúng nên bị kêu cut.

Có lẽ tính tình của đạo diễn không tốt lắm, nói vài lời nói nặng, vứt lại một câu “Cô suy nghĩ thật kỹ đi” rồi đi ra ngoài hút thuốc.
Nữ hai này Ngũ Nguyệt không biết, nhưng trông vô cùng trẻ tuổi, đặt ở bên cạnh Thường Yến Thanh chính là một em gái nhỏ.
Nếu Thường Yến Thanh giống như những người phụ nữ khác, thích mấy cô gái trẻ tuổi, cộng thêm lâu ngày sinh tình, bỏ trốn với người khác thì nàng phải đi đâu nói lý lẽ đây.
Nữ hai bởi vì bị mắng, dáng vẻ rất tủi thân, lã chã chực khóc, quay người nói chuyện với Thường Yến Thanh, có vẻ đang nói xin lỗi với cô.
Ngũ Nguyệt phục rồi.

Không phải chứ, cô uất ức thì khóc với vợ của tôi làm gì.

Chẳng lẽ còn muốn chị ấy ôm cô một cái, an ủi cô hay sao?
Nhưng mà, biểu hiện của Thường Yến Thanh khiến cho nàng vô cùng hài lòng.

Bởi vì Thường Yến Thanh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách với người kia, không mở miệng nói được bao nhiêu chữ.
Xem ra vẫn còn nhớ kỹ lời cảnh cáo của mình với chị ấy.

Không được để ý đến mấy người lộn xộn bên ngoài, càng không cho phép đi quá gần họ.
Nữ hai kia quyết tâm muốn quyến rũ Thường Yến Thanh, nói một lúc lâu vẫn không dừng lại.

Ngũ Nguyệt đã có thể tưởng tượng ra được mấy câu sáo lộ của cô ta.

Đầu tiên là một câu “Thực sự xin lỗi”, rồi lại hung hăng chê bai bản thân một trận, sau đó sẽ khen đối phương thật lợi hại, vân vân.

Câu cuối cùng chính là “Chị có thể chỉ dạy em không?”
Ha, có quỷ mới tin cô.

Trà xanh như cô thật xấu xa.
Ngũ Nguyệt giống như đang xem náo nhiệt, say sưa chăm chú, nhìn không rời mắt, chỉ xem không vẫn còn chưa đủ, còn phải tám nhảm vài câu.
Nàng hỏi Tiểu Mễ đang ở bên cạnh: “Trước kia cũng có người như thế này đến bắt chuyện với chị ấy à?”
Tiểu Mễ đang xem náo nhiệt cùng nàng.

Chỉ là, cô ấy đang xem náo nhiệt với một tâm thái run sợ, sợ bà chủ nhà mình ngay thời khắc mấu chốt sẽ như xe bị tuột xích.

Đến lúc đó, hai người lại cãi nhau một trận, cô ấy là người biết chuyện không thông báo sẽ bị xử tội theo luật.
Vợ bà chủ hỏi như vậy, lại không thể không trả lời.

Cô ấy quay đầu qua, quyết định nói thật: “Có, thường xuyên luôn.

Chị Thường rất được chào đón.”
“Nhưng bình thường chị Thường đều sẽ một khoảng cách nhất định với họ, sẽ không nảy sinh bất cứ hành vi tiếp xúc thân mật gì đâu, chị cứ yên tâm.” Cô ấy cảm thấy cần phải đính chính cho bà chủ của mình.
Thật ra, chuyện giống như hôm nay thực sự không hiếm thấy.

Những diễn viên trẻ tuổi kia, cho dù là nam hay nữ, dù ham muốn sắc đẹp của Thường Yến Thanh hay là thèm thuồng địa vị của cô, muốn được cô dìu dắt đi chăng nữa thì đều liều mạng đến gần, nịnh hót.


Cho dù vẻ bề ngoài của Thường Yến Thanh rất “hung dữ” nhưng người theo đuổi lại giống như tre già măng mọc, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Nếu như để cô ấy nói thì là muốn một bước lên trời, nào có dễ dàng như vậy.
Tiểu Mễ làm người chứng kiến, sau khi khinh bỉ những người không biết xấu hổ cứ sáp lại gần kia thì cũng phát hiện sâu sắc bản chất “thê nô” của Thường Yến Thanh.
Giữ vững phòng tuyến, chưa từng nói nhiều một câu dư thừa với người khác, ngoài công việc ra thì chỉ có vợ và con gái.

Bạn bè là cái quái gì chứ? Thứ đồ chơi này căn bản không hề có.

Nếu như phải nói thật thì Thẩm Khê miễn cưỡng xem là một người đi.

Không tính mấy người mà truyền thông và fan áp đặt lên Thường Yến Thanh.
Bởi vì Thường Yến Thanh chỉ coi họ là đồng nghiệp, bước ra khỏi đoàn làm phim thì không còn chút quan hệ nào nữa.
Có đôi khi, Tiểu Mễ cảm thấy bà chủ nhà mình vô cùng kinh người.

Nhìn bề ngoài giống như rất thân thiện, thực chất bên trong lại vô cùng lạnh nhạt.

Một chút mùi vị nhân tình có lẽ là do vợ bà chủ ban tặng.

Chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô, cũng chính là vợ và con gái, thì mọi chuyện đều dễ bàn bạc.
“Hình như cái cô nữ hai này đã có âm mưu với chị Thường lâu lắm rồi.

Trước đó cứ nhìn lén mãi, mấy ngày nay đúng lúc có cảnh quay tay đôi, vừa mới bắt đầu còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hôm nay thì…” Tiểu Mễ nói ra những gì mình quan sát được và suy đoán của bản thân mấy hôm nay.
Ngũ Nguyệt nghe xong thì hơi gật đầu một chút, bày tỏ bản thân đã tiếp thu.
Xem ra cô bé này không kiềm chế được nữa, muốn ra tay rồi.

Tuổi trẻ mà cũng rất có thủ đoạn, chỉ cần hơi mềm lòng một chút thì có lẽ đã bị cô ta lừa đến tay rồi.
Đáng tiếc, Thanh Thanh nhà nàng là một người ý chí sắt đá cộng thêm thẳng nam* hàng thật giá thật.

Chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với cô.
*này là một tính từ, để chỉ mấy người không có tế bào lãng mạn này nọ
Ngũ Nguyệt tiếp tục thưởng thức cảnh phim vợ mình xé “bạch liên hoa”, chỉ hận trong tay không có một dĩa hạt dưa và một băng ghế.
Thấy Thường Yến Thanh không hề có phản ứng gì với nước mắt của mình, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia dường như chưa từ bỏ ý định, nói được một lúc lại tiến về trước hai bước.

Thế là, Thường Yến Thanh lùi về sau hai bước.
Thường Yến Thanh nhíu mày, có chút không vui.
Nghe cô ta nói chuyện vô cùng lễ phép, nhưng tại sao cô ta lại không biết chừng mực như vậy chứ?
Cô gái còn nhỏ tuổi, không biết nhìn sắc mặt, lại bước đến trước một bước.

Phía sau lưng Thường Yến Thanh là bàn làm việc, không thể lùi lại được nữa.
Cuối cùng, Ngũ Nguyệt không nhịn được nữa, chỉnh lại mũ rồi đi về phía trước, cung kính nói: “Chị Thường, chị Châu Hàm vừa mới gọi điện thoại đến, nói có chuyện muốn gặp chị, kêu chị mau chóng gọi lại.”
Nữ hai thấy chuyện tốt của mình bị cắt ngang, lén lút liếc nàng một cái.

Ngũ Nguyệt cũng âm thầm liếc cô ta.
Ngay khi nàng vừa mới mở miệng, Thường Yến Thanh đã nghe ra giọng của nàng.


Con ngươi cũng vì thế mờ giãn ra.
Ngũ Nguyệt nói xong, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chỉ để lại cho vợ mình một bóng lưng.
Thường Yến Thanh gật đầu với nữ hai: “Thực sự xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.” Rồi lập tức quay người đuổi theo.
Kế hoạch thất bại, một nửa nước mắt cô gái đang kiềm chế toàn bộ đều tuôn ra, lê hoa đái vũ, khiến cho người ta thương tiếc.
Thường Yến Thanh đã định sẵn không phải người sẽ ngắm hoa.
Sau khi Ngũ Nguyệt rời khỏi hiện trường, cố ý đi rất chậm chờ đối phương đuổi theo.

Thường Yến Thanh rất nhanh đã đuổi kịp.

Hai người bước đi song song, vẫn không quên chuyện ở bên ngoài phải giữ khoảng cách.
Nhiều người phức tạp, nếu như bị người có lòng nhìn thấy sẽ lại lên báo.
Giữa hay người mặc dù cách một khoảng nhưng bước chân lại rất đồng bộ.

Một đôi giày converse bình thường, một đôi giày cao gót, dẫm lên sàn nhà, đích đến là phòng nghỉ chuyên dụng của Thường Yến Thanh.

Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào.
Phòng nghỉ không có người, Ngũ Nguyệt giống như nhiều năm về trước, không hề khách sáo ngồi xuống ghế ngồi chuyên dụng của Thường Yến Thanh.

Thường Yến Thanh đóng cửa, quay người lại.
Ngũ Nguyệt vỗ vỗ lên chân mình: “Đến đây.”
Hì, phong thủy luân chuyển, xem như báo mối thù “đến đây” tối hôm qua.
Thường Yến Thanh bị tác phong phóng khoáng của nàng hù dọa, ngẩn người, lại quay đầu đi vài bước khóa cửa lại, rồi mới đi về phía nàng.
“Mau ngồi xuống đi.” Ngũ Nguyệt lại một lần nữa vỗ vỗ lên chân mình.
Quá tam ba bận, nói nữa thì nàng sẽ tức giận đó.
Thường Yến Thanh nghe lời, nghiêng người ngồi vào trong lòng nàng, còn ôm lấy cổ nàng, an tĩnh nhắm mắt lại, lăng nghe nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ của nàng.
Ngày mai, người này phải quay về rồi, không nỡ bỏ qua khoảng thời gian vuốt ve an ủi như vậy, lý nào lại quậy phá giận dỗi chứ.
Ngũ Nguyệt đau lòng hôn lên tóc mai của cô: “Còn đau không?”
Tối hôm qua làm suốt cả tối, không biết đến mấy giờ đêm, buổi sáng lại còn có cảnh phim sớm, mệt mỏi cỡ nào.
Đây là chuyện mà người làm sao!
Phì! Cầm thú! Ngũ Nguyệt tự mắng bản thân.
Thường Yến Thanh cọ đầu vào lồng ngực của nàng, lắc đầu.
Trong giọng nói của Thường Yến Thanh còn có chút yếu ớt, bất lực: “Sao em cũng đến vậy, không nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ừm, đến ở với vợ.” Ngũ Nguyệt kéo cánh tay của cô vào phía bên trong, chơi đùa với ngón tay của cô: “Trong khách sạn cũng đâu có vợ đâu.”
Đau lòng không gì bằng, nàng thành thật hối lỗi: “Thực sự xin lỗi, làm chị đau lòng, buồn bã rồi.”
Thường Yến Thanh lại lắc đầu: “Chị nói rồi, không phải lỗi của em.”
Ngũ Nguyệt cuối đầu nhìn cô: “Chị nên học lại cách tin tưởng em một chút đi.

Em là vợ của chị, là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, có quan hệ trên hộ khẩu đó.”
“Em cũng sẽ không rời khỏi chị.

Cả đời này, chị đừng hòng gạt em sang một bên.

Chị là cô vợ em vất vả lắm mới lấy được về nhà mà.

Em phải giam chị lại, chỉ thuộc về một mình em thôi.” Hoàn hoàn chỉnh chỉnh bày tỏ lòng trung thành của nàng.
Thường Yến Thanh cười: “Vậy kiếp sau thì sao?”
Ngũ Nguyệt cũng cười theo: “Kiếp sau cũng không đủ đâu.

Tụi mình còn có một quãng đường thật dài cần phải đi, nối thông với kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi không có tận cùng.”
“Còn nữa, em đi rồi, chị sẽ không theo đuổi em à? Chỉ có thể đợi em theo đuổi chị thôi sao?” Ngũ Nguyệt giơ tay nhéo mũi cô: “Sao chị lại hư hỏng như vậy chứ.”

Dùng giọng điệu đùa giỡn để nói ra mấy chuyện làm phiền nhiễu lòng người như vậy, nghe vào có cảm giác thoải mái hơn hẳn, không quá khó mở miệng.
Đột nhiên Thường Yến Thanh hiểu ra.
Cô đang sợ cái gì chứ.

Nguyệt Lượng nói rất đúng.

Người đi rồi, thì có thể theo đuổi mà, chỉ cần nàng không yêu người khác, phải tự mình làm bất cứ chuyện gì cũng được.
Ngũ Nguyệt còn muốn an ủi cô thêm vài câu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Mễ sợ bản thân quấy rầy chuyện tốt của hai người, do do dự dự: “Chị Thường…!cái kia…!đạo diễn kêu.”
“Đến ngay.” Thường Yến Thanh cách một lớp cửa, trả lời, sau đó muốn gỡ bàn tay đang khóa chặt trên lưng cô của Ngũ Nguyệt ra.
“Hôn em một cái rồi em cho chị đi.” Ngũ Nguyệt chơi xấu, nắm chặt không buông, nhất định phải hôn một cái.
Thường Yến Thanh hôn nàng một cái: “Ngoan, chị phải đi làm việc.”
Ngũ Nguyệt trề môi, dây dưa không dứt.

Hôn mặt thì có gì lợi hại chứ.

Chị nên hôn chỗ này nè, biết không.
Thường Yến Thanh bất đắc dĩ, lại chạm vào môi của nàng một cái: “Được rồi.”
“Được.” Ngũ Nguyệt không tình nguyện, buông cô ra, đưa mắt nhìn cô mở cửa, rẽ trái, biến mất không thấy gì nữa, sau đó đối diện với ánh mắt của Tiểu Mễ.
Nàng đứng dậy, cũng đi đến trước cửa.
Trên mặt Tiểu Mễ tràn đầy tò mò: “Chị Nguyệt! Đi đâu vậy?”
Nàng vứt lại một câu: “Đi nhà vệ sinh, đừng đi theo.”
Đường đi trong tòa nhà làm việc vô cùng lắt léo.

Ngũ Nguyệt tìm một lúc lâu, không chỉ không tìm được nhà vệ sinh mà còn không biết đã chạy đến cái xó xỉnh nào nữa.
Quay người vừa định đi về theo đường cũ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thở gấp, hơn nữa, âm thanh càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Đoán chừng có người đang ở chỗ này làm chuyện tốt gì đó.

Vốn dĩ nàng không nên làm phiền, nhưng nếu nói có chỗ nào kỳ lạ thì tiếng thở gấp này không giống như là giọng nữ mà giống như của đàn ông phát ra vậy.
Thiên tính của con người chính là tò mò, điều này được phát huy vô cùng rõ ràng trên người của Ngũ Nguyệt.

Ma xui quỷ khiến, nàng nâng chân tiếp tục đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, âm thanh kia lại càng thêm rõ ràng, cho đến khi nàng nhìn thấy cánh cửa khép hờ kia.

Ngọn nguồn ở nơi đó.
Rướn người nhìn vào bên trong khe cửa.

Hai người đàn ông đang đè lên nhau, hôn nhau, liên tục thở dốc, vô cùng kịch liệt.
Ây dô, tại sao làm việc mà có thể không đóng cửa chứ.
Ngũ Nguyệt có chút hăng hái nhìn hiện trường biểu diễn một chút.

Nàng chỉ là có chút tò mò hai người đàn ông làm như thế nào thôi, không có ý định nhìn lén biếи ŧɦái.
Sau khi thưởng thức một lúc lâu, thì thấy không còn thú vị nữa, nàng dự định tiếp tục đi tìm nhà vệ sinh, thì hai người đàn ông bên trong đột nhiên đổi tư thế, nàng đột nhiên chưa chuẩn bị tinh thần thì nhìn thấy gương mặt của người nằm dưới.
Đm! Chúc Thiên Duệ!
.— ..

-.

-.– .- -.
Bù lại một chương của hôm qua =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.